Chương 139: Nhật ký của Hứa Tĩnh Hàm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại bị chụp hình đi khách sạn rồi,

không biết bao lâu nữa mới lắng xuống

đây.

Diễm, thấy mấy tấm hình đó, anh không

nghĩ gì sao?

Em không tin, không tin anh không

ghen, không tin anh không tức

giận. . . . . .

Nhưng sao anh không gọi điện thoại

cho em nữa, đã hai ngày rồi.

Bận rộn sao? Hay vì quá tức giận,

không để ý em nữa?

Mình nên gọi cho anh sao?

Chủ động gọi cho anh không phải cách

hay, nhưng em không chịu được.

Gọi không đây?

Gọi, có lẽ. . . . . . Chúng ta sẽ vui vẻ như

lúc đầu.

Quan Thừa Diễm, tại sao, tại sao em lại

yêu anh như vậy? Sao em lại yêu anh

đến nỗi không cần cả danh dự của

mình như vậy?

Anh vĩnh viễn không cưới em, vĩnh viễn

không chung tình.

Em biết rõ kết quả, nhưng sao lại ngu

như vậy, ngốc như vậy?

Làm sao mới dứt bỏ được anh, làm thế

nào mới không đau khổ nữa đây?

Quan Thừa Diễm, nếu em chết, anh có

hối hận không? Có vì em mà rơi lệ

không?

Em mắc lỗi lầm gì, mà tất cả mọi người

đều không quan tâm đến em. . . . . .

Ba, mẹ, bọn họ đều có gia đình của

riêng mình, hạnh phúc của riêng mình.

Họ chưa bao giờ quan tâm đến sống

chết của em.

Cả người đàn ông này nữa, Quan Thừa

Diễm, ban đầu anh nói yêu em, nói yêu

em mãi mãi.

Nhưng anh lại lừa em.

Em hận, hận bản thân không đủ mạnh

mẽ, hận bản thân không thể quên

được anh.

Em lên giường cùng người đàn ông

khác. Làm cả đêm, chỉ có khi đó, em

mới thật sự quên anh.

Nhưng khi vui sướng qua đi, khi đàn

ông rời khỏi người em, người đầu tiên

em nghĩ tới chính là anh.

Anh chưa từng nhớ tới em.

Hứa Tĩnh Hàm, đau đớn làm sao.

Trời còn chưa sáng, anh đã đi rồi.

Em vẫn nghĩ anh yêu em, nhưng sự thật

nói cho em biết, anh chẳng qua chỉ nhớ

thân thể em mà thôi.

Nếu như có thể, em tình nguyện dùng

thân thể để giữ chân anh.

Đáng tiếc, cơ thể em không có sức hấp

dẫn lớn đến vậy.

Ở cái thế giới này, ngoại trừ đau khổ

này, mất đi người mình yêu thương, em

còn lại gì đây?

Ai có thể nói cho tôi biết, nơi nào mới

là đường về?

Lại mang thai, ngay cả mình cũng

không biết đứa bé là con ai.

Căn cứ theo ngày, hẳn là của tổng giám

đốc tập đoàn Thịnh Thế, ngày đó

không dùng bao, cũng không uống

thuốc.

Mặc kệ, không phải cuối cùng chỉ là

một vũng máu thôi sao?

Ha ha, nghe nói Quan Thừa Diễm cùng

xxx có quan hệ thân mật rồi, nhìn nụ

cười đắc ý của người phụ nữ kia, hình

như rất hạnh phúc, chẳng phải cũng

chỉ là một trong số ba ngàn phụ nữ của

anh ta thôi sao!

Sinh nhật lần này, mình ngồi trên sàn

nhà, ăn hết bánh kem, nửa đêm lại nôn

ra hết.

Không ai nhớ sinh nhật mình, không ai

nhớ đến cô gái tên Hứa Tĩnh Hàm.

Nửa đêm ngồi trên giường, nước mắt

từ từ chảy xuống.

Đột nhiên muốn sinh đứa bé ra. Không

ai nhớ mình, ai cũng xem mình như kẻ

dư thừa, cả anh cũng thế.

Tại sao? Sao con lại đến cái thế giới

này, những đứa bé khác có thể vui vẻ

mà từ từ trưởng thành, nhưng cha con

lặng lẽ đến, rồi cũng lặng lẽ đi?

Bởi vì con là con của mẹ sao?

Mẹ mình bỏ rơi mình, mình lại bỏ rơi

con mình. . . . . .

Mình đau khổ, rồi lại truyền sự đau khổ

này cho đứa bé. Mình không đáng làm

mẹ, mình là loại phụ nữ gì vậy hả. . . . . .

Con à, mẹ muốn con, được không? Con

cũng sẽ hạnh phúc mà lớn lên như

những đứa trẻ khác, được không?

Anh gặp chuyện, sắp phá sản, văn

phòng vừa mới mở cũng không thể

chống đỡ được rồi, nghe nói có rất

nhiều người đến nhà anh ép trả nợ,

làm sao bây giờ? Anh sẽ ngồi tù sao? Sẽ

không thể xoay mình được sao?

Dù trách anh, hận anh, em lại không

đành lòng nhìn anh như vậy, rất sợ, sợ

anh sẽ không chịu đựng nổi. Có cách gì

giúp anh đây? Tiền tiết kiệm của mình,

xe, căn hộ, cộng lại cũng không đủ

giúp anh. . . . . .

Hôm nay trong ti vi thấy tổng giám đốc

tập đoàn Thịnh Thế, rốt cuộc cũng nhớ,

anh ta tên Ngôn Lạc Quân, một người

đàn ông rất tuấn tú.

Anh ta chính là cha của đứa bé?

Đột nhiên nghĩ ra, hình như Diễm được

cứu rồi.

Gia thế Ngôn gia như vậy, Ngôn Lạc

Quân lại có tiền. Nếu để bọn họ biết,

bọn họ có một đứa bé lưu lạc bên

ngoài, nhất định bọn họ sẽ không bỏ

mặc

Ngôn Lạc Quân không giống những

công tử nhà giau ham chơi, háo sắc.

Nếu kết hôn với anh ta?

Rời khỏi giới giải trí, rời khỏi cái nơi

đau lòng này, có thể mình sẽ không

đau khổ nữa?

Hôm nay Hinh Hinh cứ khóc mãi, mình

cũng không có ôm con.

Không phải mình không muốn ôm, mà

vì mình không muốn thấy con.

Sao lại là con của anh, sao có thể như

vậy?

Thấy con gái mình sẽ nghĩ đến anh, sẽ

nghĩ giờ anh đang làm gì, ở cùng

ai. . . . . . Chỉ nghĩ thôi mà mình cũng

thấy đau, mình sợ sẽ phát điên mất, sẽ

không chịu nổi.

Hinh Hinh, xin lỗi, mẹ sinh con ra

nhưng lại không cho con tình yêu

thương.

Nếu ngày nào đó, Ngôn Lạc Quân phát

hiện đây không phải con anh ta,

chuyện rồi sẽ ra sao.

Sợ rằng không chỉ Hinh Hinh, cả Quan

Thừa Diễm cũng bị liên lụy.

Mỗi ngày ngủ trên giường, mình chỉ

muốn ngủ một giấc mãi mãi, từng giây

từng phút, mình đều muốn thoát khỏi

cái thế giới này, rất đau khổ, thật sự rất

đau khổ. . . . . .

Hôm định gửi nhật ký vào két ở ngân

hàng mới nhớ chìa khóa vẫn ở chỗ

anh.

Thôi, tất cả đều đã kết thúc.

Ngày mai sẽ đem quyển sổ này gửi đến

ngân hàng, từ nay về sau, tất cả sẽ vĩnh

viễn được chôn giấu.

Cuối cùng mình cũng giống mẹ mình,

bỏ rơi con gái mình.

Nếu như có kiếp sau, mình nhất định sẽ

không sống như vậy.

Ba, mẹ, đã sớm quên mình.

Chồng, chỉ là người xa lạ.

Con gái, có lẽ cũng không muốn người

mẹ này.

Cả đời chỉ yêu một người đàn ông,

nhưng lại là một người đa tình có vô số

phụ nữ. . . . . .

Cả cuộc đời sống như thế này, còn có gì

đáng lưu luyến?

Cuối cùng cũng kiệt sức, cuối cùng

cũng không còn sức mà đau khổ

nữa. . . . . .

Ngày mai, mình sẽ được giải thoát

Sẽ vui vẻ. . . . . . Thật sự vui vẻ. . . . . .>>

Tất cả những dòng chữ này, đều xoay

quanh một người đàn ông — Quan

Thừa Diễm.

Hiển nhiên, anh cũng không biết Hứa

Tĩnh Hàm lại bỏ quyển sổ nhật ký này

vào tủ sắt.

Hứa Tĩnh Hàm và Quan Thừa Diễm, bọn

họ bắt đầu trò chơi tình ái, cuối cùng

một phụ nữ si tình gặp phải một người

đàn ông đa tình.

Thì ra, Hứa Tĩnh Hàm thật sự vì tiền mà

gả cho Ngôn Lạc Quân, thì ra tất cả chỉ

vì Quan Thừa Diễm.

Đóng nhật ký, Bạch Ngưng thở dài một

cái.

Cô, Bạch Ngưng, không biết nên sống

nửa đời sau của Hứa Tĩnh Hàm thế nào

đây?

Hứa Tĩnh Hàm dường như đã thất bại,

mà cô không biết có thành công không

đây?

Trong lòng cô, không phải không nhớ

tới một người đàn ông? Nếu như cô

cũng có thói quen viết nhật ký thì thế

nào cũng là câu chuyện xung quanh

Ngôn Lạc Quân?

Người kia, có phải cũng không cần cô?

Chờ anh trở về, có phải chỉ là người còn

cảnh mất, sẽ. . . . . . không còn tình yêu

như trước kia nữa?

Đứa bé. . . . . . Ít nhất, cô cũng còn một

chút hy vọng cuối cùng.

Bạch Ngưng ngẩng đầu, nhìn ánh mắt

trời ngoài cửa sổ, hoảng hốt nhận ra

chỉ mới mấy tháng mà bên ngoài đã là

cảnh xuân tươi đẹp.

Không lâu nữa mùa đông sẽ đi qua,

chẳng mấy mà mùa xuân sẽ đến.......

Không lâu sau đó con của cô sẽ ở trong

ngực cô lộ ra khuôn mặt tươi cười

đáng yêu.

Sau đó thì sao?

Anh, sẽ quay về sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro