Chương 140: Hạnh phúc của cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm năm sau, tại Mỹ.

Lúc ăn tối, Hoàng Mạn Văn nói: "Lạc

Quân, ít ngày nữa là sinh nhật con rồi,

chúng ta sẽ tổ chức party."

Ngôn Lạc Quân không ngẩng đầu, lạnh

nhạt nói: "Ba mươi tuổi, không trẻ

cũng không già, làm party cái gì?"

Bà ngoại cười nói: "Dĩ nhiên không

đơn thuần là làm party rồi, mẹ cháu ấy

à, nhất định là muốn tìm vợ cho cháu

rồi!"

Ngôn Lạc Quân không nói thêm gì nữa.

Hoàng Mạn Văn nhìn bà ngoại nhíu

mày một cái, nói: "Dù gì cũng là thêm

một tuổi, mẹ giúp con chuẩn bị."

Bà ngoại đắc ý nhìn Hoàng Mạn Văn,

xem thường.

"Hôm đó con bận đi công tác, không

rảnh." Ngôn Lạc Quân buông bát

xuống, đi lên tầng.

"Lạc Quân, Lạc Quân?"

"Thật sự con không rảnh." Ngôn Lạc

Quân trả lời một tiếng, rồi rẽ khúc

quanh đi về phía hành lang.

Hoàng Mạn Văn quay đầu lại, thở dài

một hơi.

Bà ngoại cười nói: "Cháu ngoại đích

tôn của ta, càng ngày càng lạnh lùng

rồi."

"Lạnh lùng gì, sắp thành cái máy chỉ

biết làm việc rồi. Cả ngày lạnh mặt,

không biết làm thế nào với nó nữa."

Hoàng Mạn Văn cau mày.

"Mất nhiều công sức như vậy làm gì?

Con cho rằng bắt nó kết hôn nó sẽ

không xụ mặt nữa sao?" Bà ngoại thờ

ơ, uống canh.

Có lẽ, ở cái tuổi này bà có thể nhàn nhã

ăn uống cũng bởi vì ít lao tâm khổ trí.

Ngôn Lạc Quân vào phòng, mở máy vi

tính. Vì hạng mục yêu cầu nên anh phải

tìm hiểu về một số nhà trẻ trong nước.

Nhanh chóng tìm được một nhà trẻ nổi

tiếng, mở tấm hình của nhà trẻ ra.

Từng tấm ảnh lướt qua trước mắt, cuối

cùng một tấm ảnh không có gì đặc biệt

lại khiến anh ngừng tay.

Đó là ảnh chụp trong tiết thủ công ở

nhà trẻ, trong đó có một bé trai đang

lấy đất sét nghịch với một bé trai khác.

Nhìn chằm chằm vào tấm hình hai giây,

anh đứng dậy, lấy từ phòng Hoàng Mạn

Văn ra quyển album gia đình.

Rút một tấm ảnh đặt trước máy vi tính,

phát hiện hai bé trai rất giống nhau.

Đó là hình của anh lúc nhỏ. Bé trai chơi

đất nặn ở nhà trẻ này lại giống anh lúc

nhỏ như đúc.

Rất kỳ lạ, không ngờ có thể thấy một

đứa bé giống hệt anh lúc nhỏ.

Có một bưu kiện chuyển tới, anh không

để ý tới những thứ đó nữa, tắt cửa sổ,

vội vàng chuyển sang việc khác.

Sáng sớm ngày hôm sau, giám đốc

phòng thiết kế vội đến phòng làm việc

của tổng giám đốc.

"Tổng giám đốc, đây là sơ lược kế

hoạch mới, anh xem một chút." Giám

đốc đặt laptop lên bàn, liên mồm giải

thích.

"Về cơ bản thì được rồi, nhưng chi phí

nên dự toán thấp một chút."

Giám đốc lộ ra vẻ mặt khó xử, chỉ có thể

đáp: "Vâng" Không còn cách nào, anh

biết tổng giám đốc sẽ không thay đổi ý

định.

"Hai ngày sau tôi sẽ tới báo cáo lại cho

anh." Giám đốc đứng lên.

"Ừ."

"Tổng giám đốc, vậy tôi đi trước." Giám

đốc chưa kịp đi đã bị Ngôn Lạc Quân

gọi lại.

"Tôi nhớ, trong máy tính của anh có

một phần mềm có thể nhanh chóng tìm

kiếm khuôn mặt tương tư." Anh hỏi.

Giám đốc gật đầu, lộ vẻ mặt vui mừng.

Phần mềm như trinh thám này, cả công

ty chỉ có mấy người.

"Giúp tôi tìm một người." Ngôn Lạc

Quân nói.

Có thể khiến tổng giám đốc mở miệng

nhờ giúp, giám đốc vui vô cùng, lập tức

hỏi: "Tổng giám đốc muốn tìm ai?"

"Trước tìm. . . . . ." Ngôn Lạc Quân cố

gắng suy nghĩ một chút, nói: "Nhà trẻ

Tinh Tinh."

Trong chốc lát, giám đốc đã tìm được

nhà trẻ Ngôn Lạc Quân nói, cũng tìm

được tấm hình của bé trai kia.

"Tìm cái này." Ngôn Lạc Quân nói, chỉ

vào tấm hình bé trai bướng bỉnh.

Giám đốc lập tức tập trung tìm kiếm

khuôn mặt bé trai, lát sau đã tìm được

mấy tấm ảnh tương tự.

Một người đàn ông và một phụ nữ, dắt

bé trai này, đúng là dáng vẻ một nhà ba

người

Tấm hình dường như là bị chụp trộm.

Vẻ mặt Ngôn Lạc Quân đột nhiên biến

sắc

Thật ra, anh chỉ tiện thể, có hơi tò mò,

chỉ là. . . . . nhàm chán mà thôi.

Nhưng, không ngờ lại khiến anh thấy

được khuôn mặt cô.

Hứa Tĩnh Hàm.

Lại là cô, lại là Hứa Tĩnh Hàm tinh thần

thất thường đáng lẽ phải ở viện điều

dưỡng.

Người đàn ông là Quan Thừa Diễm,

người phụ nữa là Hứa Tĩnh Hàm, đứa

bé gần như có thể khẳng định, là con

anh.

Có lẽ, hình này chưa đủ chân thật, có lẽ,

anh chỉ ngạc hiên, nhưng tấm hình này

lại trên một trang tin tức giải trí, mà lại

còn là tin mới cách đây hai ngày.

"Được rồi, không có việc gì nữa." Giọng

nói vẫn bình thản như cũ, nhưng lại vô

ý lộ ra chút kiềm chế.

Giám đốc ngạc nhiên nhưng không

nhiều lời, ra khỏi phòng làm việc.

Ngôn Lạc Quân lập tức mở trình duyệt

tìm kiếm đánh ra ba chữ tiếng Trung:

Hứa Tĩnh Hàm.

Mười tin tức đầu tiên, đều là tiêu đề:

thân phận của biên kịch Đông Anh bại

lộ, lễ trao giải đồng thời cũng là lễ đính

hôn của "Cặp đôi Hoàng kim".

Mở một trang tin tức ra, mới biết gần

hai năm nay, trong nước xuất hiện một

nhà biên kịch tên Đông Anh. Biên kịch

Đông Anh và đạo diễn Quan Thừa Diễm

được gọi là tổ hợp "Cặp đôi hoàng

kim". Bộ phim nào hai người hợp tác

cũng rất nổi tiếng. Trong một lễ trao

giải, Quan Thừa Diễm mở miệng cầu

hôn biên kịch Đông Anh, Đông Anh

cũng ngượng ngùng đồng ý, mọi

người lúc này mới ngạc nhiên phát

hiện biên kịch Đông Anh nổi tiếng là nữ

ngôi sao Hứa Tĩnh Hàm năm nào!

Bên dưới tin tức, viết một tựa đề khác:

chuyện tình Hứa – Quan mười năm

gian khổ.

Khi gặp đạo diễn Quan Thừa Diễm, Hứa

Tĩnh Hàm mới mười chín tuổi.

Thiếu nữ mười chín tuổi đã sớm rung

động với người đàn ông quyến rũ vừa

là thầy cũng vừa là bạn, mà người đàn

ông cũng vừa gặp đã yêu thiếu nữ xinh

đẹp này.

Đáng tiếc, hận không thể gặp nhau lúc

chưa lập gia đình, chỉ có thể đa tình tự

cổ không dư hận. ( chỉ có thể hận bản

thân suốt đời đa tình)

Đáng tiếc, một người mê muội vì yêu,

một người trời sinh đa tình.

Trải qua mưa gió, đau khổ, qua một lần

biến cố lớn, hai người gặp lại nhau.

Lúc này, cô đã kết hôn rồi lại ly hôn, anh

cũng đã ly hôn với người vợ sau bảy

năm chung sống.

Bọn họ quay lại không ồn ào, chỉ lặng lẽ

gắn bó với nhau.

Năm năm sau, Hứa Tĩnh Hàm đã gần hai

mươi chín tuổi, đã không còn điên

cuồng như xưa.

Năm năm sau, cô khiến Quan Thừa

Diễm từ một người đàn ông đa tình

như Đoàn Chính Thuần gạt bỏ danh

hiệu đào hoa, trong lễ trao giải thốt ra

lời thề yêu.

Lúc này, bọn họ đều đã trưởng thành,

đều hiểu được thế nào là yêu.

Chỉ mong hai người trải qua bao đau

khổ, có thể đi cùng nhau qua mưa gió,

cùng đi hết đoạn đường còn lại, làm

một đôi vợ chồng đến đầu bạc răng

long hiếm có trong giới giải trí.

Không thể không thừa nhận, bài viết

này rất cảm động, quả là một chuyện

tình đẹp đẽ.

Cảm động đến nỗi, khiến ai nấy đọc

xong cũng muốn nói một câu chúc

phúc.

Đáng tiếc, anh không thuộc số đó.

Anh chỉ biết, người phụ nữa kia từng

nói yêu anh, bọn họ từng ước hẹn vĩnh

viễn.

Một năm rồi lại một năm, anh không

dám quay về nhìn cô một cái, chỉ sợ

nhìn thấy rồi mình sẽ khó lòng quay

đầu lại.

Anh nghĩ, có lẽ đợi bệnh tình cô khá lên

một chút, có lẽ chờ anh trưởng thành

thêm một chút, bọn họ có thể gặp lại.

Nhưng giờ cô lại đột nhiên nói cho anh

biết, cô và một người đàn ông khác đã

tu thành chính quả, đã ước định trăm

năm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro