Chương 169: Hạ Ánh Hi trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời sao cao tận vô cùng, lúc cô đang ngắm

nhìn trời sao anh lại không thể cùng nhìn

lên bầu trời sao với cô.

Cô nghĩ, chờ anh trở lại, cô sẽ nghiêm túc

nói cho anh biết, cô yêu anh, vẫn luôn yêu

anh, chỉ duy mình anh. Anh không cần ghen

vì cô, không cần tức giận vì cô, cô sẽ vĩnh

viễn không rời khỏi anh.

Cô sẽ nói cho anh biết tất cả mọi chuyện của

cô, để giữa bọn họ không còn tồn tại hiềm

khích. Sẽ cùng anh đi trị liệu, cố gắng hết

sức giảm bớt bệnh tình của anh.

Cô muốn cùng anh, cùng Tiểu Hân, cùng

Cảnh Di, giống như các gia đình khác, bình

thản sống cả đời. Mấy chục năm sau quay

đầu lại, phát hiện ngọt ngào luôn luôn

nhiều hơn đau khổ.

Cô quyết định rất nhiều rất nhiều chuyện,

chỉ cần anh trở lại. . . . . .

Nhưng làm thế nào anh mới có thể bình an

trở về?

Trong phòng ngủ tiếng chuông điện thoại

đột ngột vang lên, Bạch Ngưng đứng ở trên

ban công ngẩn người nhìn ra bên ngoài,

không còn sức đi nghe điện thoại.

Thật lâu sau chuông điện thoại cũng ngừng,

gian phòng khôi phục sự yên tĩnh.

Còn chưa kịp cảm nhận cảm giác yên tĩnh,

tiếng chuông lại vang lên lần nữa.

Bạch Ngưng xoay người, trở về phòng.

Số lạ càng khiến cô không có sức mà nghe.

"Ale?" Bạch Ngưng khẽ hỏi.

Đầu kia điện thoại lại im lặng.

"Alo?" Bạch Ngưng lại alo một tiếng, vẫn

không thấy ai đáp liền định cúp điện thoại.

"Tĩnh Hàm. . . . . ." Điện thoại vừa rời khỏi tai,

cô nghe được một tiếng gọi.

Giọng nói rất quen thuộc.

"Anh là. . . . . ." Trong lòng Bạch Ngưng lập

tức khẩn trương.

"Là anh. . . . . . Hạ Ánh Hi."

Những lời này truyền vào trong tai, cô nhận

ra giọng anh, vẫn là giọng nói khi xưa,

nhưng trầm ổn, mạnh mẽ hơn rất nhiều.

"Ánh Hi. . . . . . Anh là Ánh Hi?" Bạch Ngưng

không thể tin được.

Nghe cô gọi mình như vậy, đầu kia điện

thoại khẽ lặp lại: "Là anh."

"Anh. . . . . . Anh có khỏe không?" Bạch

Ngưng kích động đến mức không thốt nên

lời.

Hạ Ánh Hi nói: "Rất ổn. Mấy ngày trước anh

vừa về nước."

"Cái gì?" Bạch Ngưng kinh ngạc nói: "Anh về

nước rồi? Không còn ở Anh quốc nữa sao?"

Hạ Ánh Hi trả lời: "Ừ, sau khi biết tin em có

dính dáng đến án mạng anh liền trở về,

nhưng không biết làm thế nào để gặp em."

"Thật sao? Anh nói, anh đang ở đây?"

"Ừ, bây giờ anh. . . . . . Đang ở dưới nhà em."

Nghe anh nói vậy, Bạch Ngưng sửng sốt

một chút, lập tức chạy lên ban công.

Nhìn khoảng trống không có một bóng

người ngoài cửa sắt, Bạch Ngưng lập tức

hỏi: "Đâu, anh đang ở đâu?"

Một cái bóng màu đen từ rừng cây bên

cạnh đi ra, Bạch Ngưng chỉ nghe trong điện

thoại nói: "Ở đây."

Sau một khắc, Bạch Ngưng lao xuống cầu

thang.

Mở cửa sắt ra, dưới ngọn đèn mờ nhạt,

Bạch Ngưng nhìn chăm chú vào người

trước mặt.

Vẫn tuấn tú như xưa, mê người như xưa,

nhưng non nớt đơn thuần khi đó đã sớm

biến mất, nghiễm nhiên trở thành một

người đàn ông trưởng thành đã trải sự đời.

"Ánh Hi. . . . . . Thật là anh sao?" Bạch Ngưng

không dám tin hỏi.

"Là anh già rồi, nên em không nhận ra

sao?" Hạ Ánh Hi nhẹ nhàng cười một tiếng.

Bạch Ngưng cúi đầu cười, đóng cửa sắt, kéo

anh vào nhà.

"Trở về rồi sao đến bây giờ mới liên lạc với

em?" Trong phòng khách, dưới ánh đèn cô

mới có thể nhìn kỹ bộ dáng anh.

"Trước kia vẫn muốn trở về, đến bây giờ lại

không biết trở về làm cái gì, gặp em làm

gì."Hạ Ánh Hi nói.

"Ánh Hi, em. . . . . ."

"Anh biết bây giờ hai người đang tìm luật

sư, có đầu mối chưa?" Hạ Ánh Hi cắt ngang

lời cô, đổi đề tài.

Bạch Ngưng lắc đầu, nói: "Không ai muốn bị

liên lụy, đừng nói là luật sư lớn có danh

tiếng dù là luật sư nhỏ cũng không mời

được. . . . . ." còn chưa nói hết, cô đột nhiên

ngẩng đầu lên nhìn anh.

Cô quên mất, anh sang Anh quốc học chính

là luật pháp.

Hạ Ánh Hi cười nhẹ một tiếng, nói: "Nếu như

có cần, anh sẵn lòng ra tòa."

"Thật sao! Anh thật sự chấp nhận giúp Lạc

Quân?" Bạch Ngưng còn nhớ rõ trước đây

Ngôn Lạc Quân buộc anh rời đi như thế

nào.

Hạ Ánh Hi chậm rãi nói: "Bây giờ anh cũng

hiểu ra được rất nhiều việc. Đó chỉ là hành

động của một người đàn ông có quyền lực

vì người phụ nữ mình yêu thôi, không thể

trách anh ta được. Quan trọng nhất là, em

muốn cứu anh ta, không phải sao?"

"Ánh Hi. . . . . ." Bạch Ngưng không biết có

thể nói cái gì, ngập ngừng lúc lâu mới chua

xót nói: "Cám ơn anh."

. . . . . .

Ngày hôm sau, Bạch Ngưng đưa Hạ Ánh Hi

đến gặp Hoàng Mạn Văn.

Nhìn Hạ Ánh Hi trẻ tuổi, Hoàng Mạn Văn hỏi:

"Cậu chính là luật sư Tĩnh Hàm mời tới? Cậu

mới tốt nghiệp gần đây sao?"

"Đúng vậy, xin chào Ngôn phu nhân."

"Cám ơn cậu đã chịu giúp chúng tôi, không

biết trước kia cậu đã từng nhận vụ án nào

tương tự chưa?" Hoàng Mạn Văn nhìn anh,

không nhịn được lo lắng hoài nghi.

"Chưa từng, nhưng tôi sẽ cố gắng hết

sức."Hạ Ánh Hi nói.

Hoàng Mạn Văn Khe khẽ thở dài, đặt một

chồng tài liệu cao ngất lên bàn, nói: "Những

thứ này đều có thể trở thành chứng cớ, cậu

xem một chút, đúng rồi, nên gọi cậu là?"

Hạ Ánh Hi lật tài liệu, ngẩng đầu lên nói: "Hạ

Ánh Hi, ở Anh là dùng tên David."

Hạ Ánh Hi lật tài liệu, ngẩng đầu lên nói: "Hạ

Ánh Hi, ở Anh là dùng tên David."

"À, luật sư Hạ. . . . . ." Nói xong, Hoàng Mạn

Văn đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Trước đây cậu ở Anh, tên David?"

Hạ Ánh Hi gật đầu.

"Một trong mười luật sư trẻ ưu tú nhất Anh

quốc, David truyền thuyết bách chiến bách

thắng?"

Hạ Ánh Hi cười nhạt: "Đều là quá lời, cháu

chỉ là một người mới chưa đủ kinh nghiệm

thôi ạ.".

Hoàng Mạn Văn lập tức vui mừng nói: "Thì

ra thật là cậu, thật xin lỗi, đã thất lễ rồi!"

"Không có không có, Ngôn phu nhân, cháu

quả thực so ra kém luật sư lớn khác, cũng

không chắc chắn mười phần có thể thắng

được vụ này."

"Không, nếu như ngay cả cậu cũng không

thể tin vậy tôi thật sự không biết tin ai nữa!"

Hoàng Mạn Văn mừng rỡ nói.

Bạch Ngưng ngồi bên cũng chuyển tầm mắt

tới Hạ Ánh Hi, khẽ mỉm cười.

Không ngờ, anh đã thật sự thành công.

Ngôn Lạc Quân dù sao cũng không hại anh

quá thảm.

Nhưng năm đó anh mang theo thù hận

cùng khát vọng ra đi, quyết tâm muốn

nhiều năm sau quay lại mang cô đi. Không

ngờ bây giờ trở về lại vì biện hộ cho Ngôn

Lạc Quân.

Số phận quả thật thích trêu người.

Hôm sau, Hạ Ánh Hi và Bạch Ngưng đến

bệnh viện cầm hết tài liệu về khách sạn.

Có tài xế chuyên nghiệp lái xe, tay lái phụ là

vệ sĩ, ghế sau cũng có một vệ sĩ. Đều là

Hoàng Mạn Văn sắp xếp, để tránh người của

Thanh bang tới tìm Hạ Ánh Hi.

"Nếu như ngày đó em đi thì thật tối. . . . . . Có

lẽ Quan Thừa Diễm sẽ không chết, Lạc Quân

cũng sẽ không như vậy. . . . . ." Bạch Ngưng

nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhịn được nói.

Hạ Ánh Hi lật tài liệu trên tay, ngẩng đầu lên

nói: "Đừng nghĩ quá nhiều, yên tâm đi. Nếu

lúc đó Ngôn Lạc Quân đổi thành nhân cách

Ngôn Diệu Quân, chúng ta có cơ hội thắng

rất lớn."

Bạch Ngưng gật đầu một cái, thở dài nói:

"Em chỉ cảm thấy có lỗi với Quan Thừa Diễm,

lại càng không muốn Lạc Quân gặp chuyện

không may."

"Quan Thừa Diễm đã chết rồi, nhưng Lạc

Quân cũng không cố ý. Pháp luật quyết định

rất công bẳng. Về sau, chúng ta chăm sóc

người nhà của anh ta nhiều một chút."

"Không ổn!" Hạ Ánh Hi đang an ủi Bạch

Ngưng, tài xế ngồi trước đột nhiên kêu một

tiếng. Hai vệ sĩ lập tức rút súng ra.

Bạch Ngưng sợ hết hồn, hỏi vội: "Xảy ra

chuyện gì vậy?"

"Có xe đang áp sát chúng ta!"

Lúc này Bạch Ngưng mới thấy trước mặt có

hai chiếc xe đi ngược hướng bọn họ. Hạ

Ánh Hi lập tức nhìn ra phía sau, nói: "Hình

như có rất nhiều người!"

Tài xế lập tức quẹo tay lái, trước khi bốn

chiếc xe trước mặt tới gần lập tức rẽ ngoặt

chạy về hướng khác.

Bạch Ngưng nắm chặt ống tay áo Hạ Ánh Hi,

lo lắng nói: "Làm thế nào bây giờ? Là người

của Thanh bang sao?"

"Không phải sợ, không sao đâu."Hạ Ánh Hi

an ủi nhưng trong giọng nói cũng bất giác

mang theo khẩn trương.

Xe lao nhanh về phía trước, bốn chiếc xe

phía sau cũng đuổi theo sát nút, hai bên đi

song song, hoàn toàn chặn hết đường.

Đường càng ngày càng vắng, sợ rằng đi

một đoạn nữa thì chỉ còn lại năm chiếc xe

bọn họ thôi. Tài xế định tăng tốc thoát khỏi

mấy chiếc xe phía sau, ai biết đúng lúc này

trước mặt lại xuất hiện hai chiếc xe nữa.

Ngay cả khe hẹp để chen lên cũng không

còn, xe phanh kít lại, tài xế dừng xe đi

xuống, nhanh chóng rút súng ra.

Sáu chiếc xe trước sau cũng lập tức dừng

lại, trên mỗi chiếc xe có hai người mặc đồ

đen đeo kính đen bước xuống. Mười hai

họng súng cùng nhắm thẳng vào bọn họ.

"Để luật sư lại, những người còn lại có thể

đi."Một người áo đen trong đó nói.

Hạ Ánh Hi từ trên xe bước xuống, nói: "Nếu

như tôi không ở lại thì sao?"

"Vậy đi sẽ là thi thể của các người."Người áo

đen nói.

"Ánh Hi!" Bạch Ngưng vội xuống xe, kéo

anh lại. Vệ sĩ chắn trước mặt bọn họ, là ba

người đối đầu với mười hai người, lực

lượng chênh lệch quá xa.

Mười hai người áo đen dần dần tiến tới

gần, cách bọn họ ba mét, lặp lại: "Tôi đếm

đến ba, những người còn lại nếu không rời

đi sẽ không đi được nữa."

"Một. . . . . ."

"Tĩnh Hàm đi mau!" Hạ Ánh Hi đẩy cô lên xe.

"Không, Ánh Hi. . . . . ."

"Anh không sao ."

"Hai. . . . . ."

"Ánh Hi, em. . . . . ." Bạch Ngưng không muốn

lên xe lại không thể không lên. Cô bỗng

nhiên dừng lại, mắt nhìn thẳng về phía

trước.

Phía trước lại có một chiếc, hai chiếc, ba

chiếc. . . . . . Gần mười chiếc xe đi tới!

Xong rồi, sao lại có thêm nhiều người đến

như vậy! .

Lúc này, người áo đen đối diện cũng vô

cùng ngạc nhiên, ngoài ý muốn nhìn về

phía trước.

Xem vẻ mặt bọn họ kinh ngạc lại cảnh giác,

không giống như cùng một phe!

Xe đến sau hiển nhiên còn có tính uy hiếp

hơn so với mấy người trước mặt. Mười hai

người áo đen lập tức đem súng chĩa về phía

họ.

Khi xe dừng lại trước mặt họ, một đám

người da trắng cường tráng bước xuống.

Hạ Ánh Hi bất giác thở phào nhẹ nhõm.

"Địa Ngục Môn!" Người áo đen trước

mặt kêu lên một tiếng.

"Chúng tôi không có ý đối nghịch với Thanh

bang, nhưng không cho phép có ai động

đến một sợi tóc của David." Một người da

trắng dùng tiếng Trung không lưu loát lắm

nói.

Người áo đen nhìn Hạ Ánh Hi một cái, mỗi

người tự quay về xe của mình, chỉ trong

vòng hai phút đã biến mất.

"Vì sao mọi người lại tới đây?" Hạ Ánh Hi

hỏi.

Bạch Ngưng ngạc nhiên nhìn về phía anh,

cô chưa bao giờ biết anh lại có quan hệ với

Hắc bang.

Người của Địa Ngục Môn xoay người sang

chỗ khác, chỉ thấy một chiếc xe màu đỏ nhỏ

chầm chậm đi tới, ngừng lại trước mặt bọn

họ.

Bạch Ngưng mở to hai mắt nhìn chiếc xe

màu đỏ này, muốn xem thế lực nào lại lớn

như vậy, còn có lão đại Hắc bang trông như

thế nào.

Cửa xe mở ra, hai người da trắng từ trong

bước ra, sau đó là lão đại của bọn họ -- một

cô gái hơn 20 tuổi. Mái tóc quăn màu vàng

đáng yêu, quần trắng, mỉm cười ngọt ngào,

nhưng cũng là người da vàng giống họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro