Chương 170: Kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lão đại của bọn họ lại là một cô gái, còn là

một cô gái ngọt ngào xinh đẹp không có

chút tính uy hiếp nào!

"David. Em xin lỗi, em lo cho anh nên mới

tới."Cô gái nhỏ giọng nói.

Hạ Ánh Hi đi lên trước khẽ cười nói: "Ái Lâm,

cám ơn em, em tới rất đúng lúc."

Ái Lâm cúi đầu cười một tiếng, trên mặt lộ

ra hai lúm đồng tiền.

"Tĩnh Hàm, đây là Ái Lâm, đại tiểu thư Địa

Ngục Môn ở châu Âu, em cứ coi cô ấy như

người bình thường là được, cô ấy sẽ hoàn

toàn không động thủ ." Hạ Ánh Hi nói với

Bạch Ngưng.

Bạch Ngưng nhìn Ái Lâm, vô cùng ngạc

nhiên, vội vàng nói: "Ái Lâm, cám ơn cô."

Ái Lâm không lên tiếng, nhìn cô chằm chằm

không chớp mắt một lúc lâu mới nhẹ

nhàng cười một tiếng, nói: "Cô tên là Tĩnh

Hàm sao?"

"Đúng, Hứa Tĩnh Hàm, cô gọi tôi là Tĩnh Hàm

giống Ánh Hi là được rồi."

Ái Lâm vẫn nhìn cô, hơi mỉm cười.

Trong khách sạn, Bạch Ngưng ngồi xuống

ghế sofa.

"Địa Ngục Môn cũng là Hắc bang, có thể vì

chuyện của chúng ta mà khiến cho bọn họ

xung đột cùng Thanh bang không?"

Hạ Ánh Hi ngồi xuống đối diện cô, nói: "Sẽ

không, nếu thế lực ngang nhau thì còn có

thể, nhưng thế lực của Địa Ngục Môn hơn

xa Thanh bang, Thanh bang sẽ không đối

địch với Địa Ngục Môn."

"Như vậy cũng tốt."Bạch Ngưng thở phào

nhẹ nhõm, sau đó hỏi nói: "Ái Lâm và

anh. . . . . ."

Hạ Ánh Hi cúi đầu, không nói.

Bạch Ngưng nói: "Ánh Hi, nếu như cô ấy

thích anh, anh cũng thích cô ấy, vậy. . . . . .

đúng là tốt chuyện."

Hạ Ánh Hi nói: "Bọn anh gặp nhau ba năm

trước. Lúc đó anh nhận một vụ án, biện hộ

cho một người ngộ sát, người bị giết chính

là bạn của Ái Lâm. Sau đó, anh không bị Địa

Ngục Môn đuổi giết, mà lại. . . . . ."

"Lại bị Đại tiểu thư của bọn họ thích?" Bạch

Ngưng nói. Phát hiện bọn họ gặp nhau thật

đúng là lãng mạn.

Hạ Ánh Hi không trả lời.

"Vậy. . . . . . Anh thích cô ấy không?" Bạch

Ngưng cho rằng anh thừa nhận, tiếp tục

hỏi.

Hạ Ánh Hi thở dài nói: "Anh không biết, lúc

đó trong lòng anh chỉ có em, chỉ muốn

nhanh chóng đủ lông đủ cánh để quay trở

về, hoàn toàn không có suy tính khác. Sau

này. . . . . . Sau này biết em và Ngôn Lạc Quân

chia tay, ngay cả bản thân anh cũng không

biết mình trở về để làm gì, sau đó nghe tin

hai người lại kết hôn, biết em xảy ra

chuyện."

"Ánh Hi. . . . . ." Yên lặng thật lâu, Bạch Ngưng

nhẹ giọng nói ra: "Trước đây thật lâu, khi

em còn là Bạch Ngưng, vẫn còn đi học, em

đã từng thích anh. Đó là tình cảm rất đơn

giản, tinh khiết , rất đẹp. Em nghĩ, nếu như

chúng ta thổ lộ với nhau, thật sự ở bên

nhau, có lẽ, cũng có thể làm một đôi vợ

chồng hạnh phúc lại tương kính như tân*,

mà em cũng sẽ cảm thấy giữa chúng ta có

tình yêu biển cạn đá mòn. Nhưng. . . . . . em

đã trở thành Hứa Tĩnh Hàm, gặp được Ngôn

Lạc Quân. Ở bên anh ấy tuy có những xót xa

đau khổ, nhưng em vẫn quyết định sẽ mãi ở

bên anh ấy."

[*]Tương kính như tân: tôn trọng nhau

Đau khổ nhưng vẫn muốn ở bên nhau. Lý

do duy nhất, chính là yêu quá sâu nặng.

Hạ Ánh Hi cúi đầu im lặng.

Một lúc lâu sau mới cười nhạt, nói: "Chỉ cần

em muốn, anh nhất định sẽ dốc hết toàn lực

bảo vệ anh ta bình an, để anh ta trở về bên

cạnh em ."

"Ánh Hi, vậy anh cùng Ái Lâm. . . . . ."

"Anh nghĩ, chờ giải quyết xong vụ án của

Ngôn Lạc Quân, anh sẽ cầu hôn với cô

ấy."Hạ Ánh Hi nói.

Bạch Ngưng thư thái cười một tiếng, vui

mừng nói: "Vậy thì thật là tốt quá, em còn

tưởng rằng anh không thích cô ấy!" Hạ Ánh

Hi cũng có thể tìm được hạnh phúc của

mình, vậy thì không còn gì tốt hơn.

Nhìn cô cười, Hạ Ánh Hi cũng nhẹ nhàng

cười một tiếng.

Chỉ cần cô ấy vui mừng là tốt rồi. Cô ấy hi

vọng mình hạnh phúc, tại sao mình không

hạnh phúc được?

Anh nghĩ, anh và Ái Lâm, cũng có thể làm

một đôi vợ chồng hạnh phúc lại tương kính

như tân. Nếu như chưa từng gặp Bạch

Ngưng, anh cũng sẽ cảm thấy, giữa bọn họ

có tình yêu biển cạn đá mòn.

Hai tháng sau.

Ngôn Lạc Quân gọi điện thoại, Bạch Ngưng

bưng chén nước đi tới trước sô pha, đứng

bên lẳng lặng chờ.

"Nói cho cô ấy biết cái hạng mục đó chắc

chắn thất bại, nhất định không được để cho

cô ấy đầu tư."

". . . . . ."

"Không được tiết lộ cho người khác biết

không? Nhất định phải nhớ kỹ."

". . . . . ."

"Tốt lắm tốt lắm, cậu làm thì tôi yên tâm."

Ngôn Lạc Quân nói xong điện thoại, Bạch

Ngưng đưa lọ thuốc cùng chén nước vào

tay anh: "Uống thuốc đi."

"Nào, đút cho anh."Ngôn Lạc Quân đẩy lọ

thuốc lại cho cô.

Bạch Ngưng đẩy anh nói: "Đừng có mà lộn

xộn, mau uống thuốc đi, Ánh Hi sắp đi rồi."

"Biết thừa là trong lòng em chỉ có người

tình cũ thôi mà."Ngôn Lạc Quân làm ra vẻ cô

đơn nói.

"Nói cái gì đó, như trẻ con vậy, mau uống

thuốc đi!"

"Ai nha, anh bị đả kích, không được không

được, đau đầu quá."Ngôn Lạc Quân ấn trán

cau mày.

Bạch Ngưng cầm lấy lọ thuốc đổ ra ba viên

thuốc, nhét vào trong miệng anh, sau đó

cầm chén nước đưa đến bên miệng anh cho

anh uống nước.

Ngôn Lạc Quân vừa nuốt thuốc, vừa nhìn cô

cười.

"A, đắng quá, nào bà xã cho hôn một cái."

Bạch Ngưng xoay mặt đi, không để ý tới

anh.

Ngôn Lạc Quân hôn lên môi cô, liếm mấy cái,

sau đó nỗ lực muốn đưa đầu lưỡi vào.

Bạch Ngưng đẩy anh nói: "Đừng lộn xộn,

bọn nhỏ xuống tầng rồi."

"Có sao đâu, mau tới đây, để cho anh thỏa

mãn một chút thôi, anh rất yếu ớt đấy."Vừa

nói vừa xông lên.

"Lại là lý do này. . . . . ." Còn chưa nói xong,

anh đã nhân cơ hội che kín môi cô, đầu lưỡi

đưa vào trong miệng cô, để cho cô nếm

được một chút vị đắng của thuốc.

Một lúc lâu sau, cho đến khi tiếng bước

chân xuống tầng truyền đến, anh mới

buông cô ra, hả hê cười nói: "Bác sĩ nói rồi,

anh cần điều trị lâu dài, cho nên em phải

quen với việc bị anh nô dịch đi, biết

không?"

"Tiểu nhân."Bạch Ngưng lén nhìn Cảnh Di

đang xuống tầng, hơi đẩy anh ra, khẽ nói.

"Không có cách nào, ai bảo em thích tên

tiểu nhân như anh, không thể không bị anh

nô dịch giày xéo? Tối nay là nhà tắm, ăn

nhiều một chút biết không?" Anh như tên

háo sắc cười, híp mắt nhìn cô chằm chằm,

rút chân ra khỏi giày, luồn vào váy dài của

cô, nhẹ nhàng cọ lên bắp chân cô.

Bạch Ngưng chợt rùng mình, lập tức tránh

ra, quay lên tầng gọi: "Tiểu Hân, mau xuống

thôi, chúng ta đi tiễn chú Hạ với cô Ái Lâm."

Nhìn cô đỏ ửng cả mặt, Ngôn Lạc Quân đi

giày vào, hả hê cười.

Lên xe, Bạch Ngưng mới nhớ ra cuộc điện

thoại vừa rồi của Ngôn Lạc Quân, hỏi: "Vừa

rồi anh nói chuyện với vợ trước của Quan

Thừa Diễm sao? Cô ấy muốn đầu tư sao?"

"Ừ."Ngôn Lạc Quân trả lời: "Lần trước cô ấy

đã thua lỗ, lần này không thể lại không may

thế được."

Bạch Ngưng nhìn anh, vui vẻ cười một

tiếng, nói: "Em không ngờ, anh sẽ để

tâm giúp cô ấy như vậy."

"Dù sao cũng là anh nợ Quan Thừa Diễm ,

chỉ có thể cố gắng trả lại cho vợ con anh ta."

Đối mặt với cái chết một lần, anh cuối cùng

cũng hiểu rõ, trên thế gian có rất nhiều thứ

cần ta tôn trọng, ví dụ như sinh mạng. Dù là

nghèo hay giàu, là yếu hay mạnh, mỗi người

đều có thế giới của mình.

Nếu như lúc trước anh hiểu rõ ý nghĩa này,

tôn trọng sinh mệnh của cô gái nhảy lầu tự

sát mà anh không biết kia, tôn trọng sinh

mạng đứa bé bị anh hoài nghi, không cố

chấp quyết định số phận của Hạ Ánh

Hi . . . . . . Có lẽ, giữa anh và người anh yêu,

sẽ không có nhiều đau khổ và trở ngại như

vậy.

Cuối cùng, thật may là khi anh hiểu ra, ông

trời cũng không bắt anh mất đi quá nhiều.

Đến sân bay, Hạ Ánh Hi và Ái Lâm đã sớm

chờ sẵn.

Bạch Ngưng vội vã chạy tới, ngượng ngùng

nói: "Thật xin lỗi, chúng tôi tới chậm, đều là

tại Lạc Quân mè nheo không chịu uống

thuốc."

Ái Lâm lẳng lặng cười một tiếng, nói:

"Không sao, chúng tôi cũng chỉ vừa mới tới,

dù sao còn lâu máy bay mới cất cánh."

"Oa, đây là nhẫn đính hôn của hai người

sao?" Bạch Ngưng đột nhiên ngạc nhiên

kéo tay cô.

"Thật là đẹp!"

"Anh ấy chọn, tôi cũng rất thích, chỉ là hơi

đắt, hai tháng sau lại đeo cái khác rồi."Ái

Lâm cười nhìn Hạ Ánh Hi một cái.

"Không sao, có tiền giờ không tiêu thì lúc

nào mới tiêu!" Bạch Ngưng nói xong,

nghiêng đầu nhìn Ngôn Lạc Quân nói:

"Nhẫn cưới anh ấy cho tôi chỉ là hàng nhái

hơn mười tệ, đấy mới là không tim không

phổi."

"Nếu như anh nhớ không lầm, cái nhẫn đó

là em mua, ngậm máu phun người."Ngôn

Lạc Quân lập tức kêu oan.

"Không phải tại anh không mua cho em

hàng thật sao."Bạch Ngưng nói xong, quay

đầu lại nhìn Ái Lâm nói: "Xác định cụ thể

hôn kỳ nhất định phải thông báo cho tôi

nhé, tôi sắp xếp xong xuôi mọi chuyện sẽ

đến Anh quốc chơi nửa tháng!"

"Đó là đương nhiên, yên tâm, chúng tôi sẽ

không quên đâu."

"Mẹ, con muốn đi toilet." Cảnh Di kéo áo

Bạch Ngưng nói.

"Được, để mẹ dẫn con đi."Bạch Ngưng dắt

Cảnh Di đi nói: "Em vào phòng rửa tay."

"Tôi cũng đi cùng."Ái Lâm nói xong, cùng cô

cùng đi về phía toilet.

Đi ra khỏi nhà vệ sinh, Cảnh Di chạy đến bên

bồn rửa tay.

"Cảnh Di chậm một chút, cẩn thận đâm vào

người ta."Bạch Ngưng ở phía sau vội hô.

Cảnh Di chạy đến bồn rửa tay, phát hiện bồn

rửa tay nơi này cao hơn ở nhà .

Ái Lâm nhìn cô bé, nói: "Nào, để cô Ái Lâm

ôm con được không?"

"Vâng, cám ơn cô Ái Lâm."Lúc này Cảnh Di

nhìn thấy người lạ sẽ không sợ sệt như

trước nữa.

Ái Lâm ôm lấy cô bé, giúp cô bé mở vòi hoa

sen, rửa sạch đôi tay nhỏ bé.

"Nào, Cảnh Di cám ơn cô đi rồi ra đây hong

tay."Bạch Ngưng đi tới nói.

"Cám ơn cô."Cảnh Di nói xong, chạy về phía

Bạch Ngưng.

"Cảnh Di thật biết nghe lời." Bạch Ngưng

cười ôm lấy cô bé hong khô tay, sau đó ngồi

xổm người xuống sửa lại tóc cho cô bé.

Ái Lâm nhìn cô tỉ mỉ như vậy, đôi mắt từ từ

ướt át.

"Cám ơn cô."Cô vừa mở miệng, nước mắt

liền rơi xuống.

Bạch Ngưng ngẩng đầu nhìn cô ấy, vội vàng

đứng dậy nói: "Ái Lâm, sao vậy?"

Ái Lâm vội lao nước mắt, nhìn Cảnh Di nói:

"Cám ơn cô, đã chăm sóc con bé tốt như

vậy. . . . . ."

"Ai cơ? Cảnh Di sao? Con bé là con gái tôi, tôi

đương nhiên là phải chăm sóc rồi!" Bạch

Ngưng không hiểu vì sao Ái Lâm lại cám ơn

mình.

Ái Lâm ngẩng đầu lên nhìn cô, cười nói: "Có

thể nói cho tôi biết,. . . . . . Tên cô là gì

không?"

Bạch Ngưng khó hiểu nhìn cô.

Ái Lâm cắn cắn môi, nói: "Là . . . . . tên thật

của cô."

"Cô. . . . . ." Bạch Ngưng hơi sửng sốt, ngay

sau đó hiểu ra nói: "Thì ra ngay cả chuyện

này Ánh Hi cũng nói cho cô biết à, anh ấy

chưa nói cho cô tên tôi sao?"

"Anh ấy cũng biết?" Lần này cũng là đổi

thành Ái Lâm kinh ngạc. Sau đó nói: "Không

phải. . . . . . Không phải anh ấy nói, mà

là. . . . . ." Đột nhiên, cô không biết nên nói

thế nào.

Bạch Ngưng vẫn mờ mịt, chỉ cười nói: "Bạch

Ngưng là tên thật của tôi."

Ái Lâm đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cô

thật lâu mới ngạc nhiên nói: "Thì ra cô

chính là Bạch Ngưng, anh ấy đã từng kể cho

tôi về Bạch Ngưng. . . . . . Không ngờ, không

ngờ lại là cô. . . . . ."

Sau một lúc yên lặng, cô nói: "Cám ơn cô đã

đưa David đến bên cạnh tôi. Năm năm

trước, cuộc đời tôi bị ta chà đạp tưởng như

không thể tiếp tục nổi. . . . . . Sau này, tôi

cũng không biết phải sống cuộc đời của Ái

Lâm như thế nào. . . . . . Cám ơn cô khiến cho

tôi gặp được David, tôi rất vui vẻ. . . . . . Rất

hạnh phúc. . . . . ." Nói xong, Ái Lâm lau nước

mắt chạy ra khỏi toilet.

Bạch Ngưng sững sờ đứng tại chỗ.

Thật lâu thật lâu sau, cô mới hiểu rõ những

gì cô ấy nói... trong đầu đột nhiên hiện ra

một cái tên: Hứa Tĩnh Hàm.

. . . . . .

"Nếu kiếp sau chúng ta có thể gặp lại

Chỉ muốn cùng anh gặp lại một lần

Chỉ vì một chớp mắt trong tỉ năm ánh sáng

Một chớp mắt tất cả ngọt ngào cùng buồn

rầu

Vậy thì hãy để mọi chuyện xảy ra

Đều xảy ra trong nháy mắt đó

. . . . . ."

Dưới tàng cây hòe nở hoa trắng muốt trong

viện an dưỡng, Vu Nhược Tình nằm ở trên

ghế an ổn ngủ, Phương Tuyền cầm một

quyển thơ của Tịch Mộ Dung**, nhẹ nhàng

đọc.

[**]Tịch Mộ Dung: một nhà thơ nữ của văn

học Đài Loan

"Để cho hai ta gặp nhau

Cùng người biệt ly

Hoàn thành một bài thơ của Thượng Đế

Sau đó sẽ chậm rãi già đi"

Lại đọc xong một bài thơ, Phương Tuyền

ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn cô.

"Nhược Tình, em thích thơ tình, anh không

biết viết, anh chỉ có thể ngày ngày đọc cho

em nghe. Em thích lãng mạn, anh không

hiểu, anh chỉ có thể vụng về mỗi ngày tặng

cho em một bó hoa hồng. Em muốn tình

yêu trong lý tưởng của em, bạch mã hoàng

tử trong lý tưởng của em, anh không phải,

anh chỉ có thể dùng hết sức yêu em nhiều

hơn. . . . . . Nếu như những thứ này em cũng

không muốn, em muốn tự do, muốn theo

đuổi những gì mình mơ ước, vậy anh cũng

có thể. . . . . . Có thể buông tay để cho em rời

đi. . . . . ."

Cho dù nói như vậy, anh cũng vẫn cảm thấy

thật đau thật đau.

Anh cầm tay cô nói: "Nhược Tình, anh nói

thật đó, anh có thể, thật sự có thể, không có

gì anh không làm được, không có gì là anh

không thể cho em. Anh có thể ly hôn, có thể

để cho em thoát khỏi anh. . . . . . Chỉ cần, em

có thể tỉnh lại."

Lông mi Vu Nhược Tình hơi run rẩy, đang

lúc Phương Tuyền còn tưởng rằng là gió lay

động, một giọt nước mắt từ khóe mắt cô

trào ra.

---------------------------------------Hết ------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro