Chương 86: Vòng tay dịu dàng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu thư rất ngoan, cũng không hờn,

lớn lên nhất định sẽ là một công chúa

nhỏ dịu dàng."Bác Thẩm nhìn Hinh Hinh

nói.

Ngôn Lạc Quân ôm Hinh Hinh từ trong tay

Bạch Ngưng, nói: "Hinh Hinh của ba đừng

quá xinh đẹp khiến người ta yêu thích

nhé, nếu không ba lại không nỡ gả con

đi, khiến con thành bà cô cả đời ở bên

cạnh ba mẹ."

Ánh mặt trời xuyên qua ô che nắng soi

sáng gương mặt non nớt trắng trẻo

hồng hào của Hinh Hinh, cô bé cười

"Khanh khách" một tiếng, hai lúm đồng

tiền hiện lên trên mặt, đáng yêu đến mức

khiến người ta không chịu nổi, muốn ôm

vào lòng mà hôn một cái.

"Nếu lúc này phu nhân ở đây, nhất định

sẽ rất vui mừng."Bác Thẩm nói.

Hoàng Mạn Văn mặc dù không thích Hứa

Tĩnh Hàm có xuất thân từ Giới Giải Trí,

nhưng nếu cô đã là con dâu của bà, thì

bà vẫn luôn hi vọng con trai và con dâu

có thể ân ái hòa thuận, chỉ tiếc luôn phải

thất vọng. Bây giờ, không ngờ hai người

lại thật sự hạnh phúc.

"Phu nhân, khi nào tiểu thư đòi ăn thì gọi

tôi." Bác Thẩm cất đĩa đựng trái cây, nói.

"Để cô ấy tự làm đi, không có dáng vẻ

làm mẹ gì cả."Ngôn Lạc Quân nói.

Bạch Ngưng không phục nói: "Em không

có á? Anh mới không có, em và Bác Thẩm

còn cùng nhau bón cho Hinh Hinh ăn,

còn anh đã bao giờ chăm sóc con đâu."

Bác Thẩm cười một tiếng, xoay người rời

đi, để lại không gian riêng cho hai người

kia.

"Bác Thẩm –" Ngôn Lạc Quân lại gọi bà lạ.

Bác Thẩm quay đầu lại, hỏi: "Tiên sinh,

chuyện gì sao?"

"Bác chuyển đồ của phu nhân sang bên

phòng tôi, từ nay về sau không cần dùng

đến căn phòng kia nữa."Ngôn Lạc Quân

nói.

Môi Bạch Ngưng giật giật nhưng lại

không nói được ra lời.

Trong đêm qua, cô đã tự nhủ cứ tùy

hứng một lần thôi.

Bây giờ tùy hứng xong rồi, cô có thể nói

ra hai chữ "ly hôn" vào lúc này sao?

Ánh mặt trời hôm nay rực rỡ biết bao,

hoa trong vườn tỏa hương thơm ngát.

Người đàn ông cô yêu, chồng của của cô,

ánh mắt anh cưng chiều làm cho người

ta hạnh phúc như vậy, trong ngực bọn

họ có cô công chúa nhỏ đáng yêu. . . . . .,

Có người phụ nữ nào có thể bỏ qua

những thứ này?

Có lẽ đến tết âm lịch hắn sẽ đưa cô đến Mĩ

gặp bố mẹ chồng. Có lẽ lúc đó cô đã có

con của bọn họ. Có lẽ bọn họ sẽ nhìn đứa

bé lớn lên từng ngày. . . . . .

Chìm đắm, Bạch Ngưng cứ đắm chìm đi,

được không? Cứ đắm chìm trong hạnh

phúc nơi đây, vĩnh viễn đừng tỉnh lại, làm

vợ Ngôn Lạc Quân cả đời, làm Hứa Tĩnh

Hàm cả đời đi.

"Bà xã, em nói xem chúng ta có nên mời

bảo mẫu không. Đến khi Hinh Hinh có em

trai hoặc em gái rồi Bác Thẩm không đỡ

được nữa đâu." Lời Ngôn Lạc Quân cắt

đứt dòng suy nghĩ phức tạp của cô.

"Còn quá sớm." Bạch Ngưng nhẹ giọng

nói. Cô không biết một số việc có nên cố

chấp hay không.

"Sớm là sớm thế nào? Nói không chừng

bây giờ đã có rồi."Nói xong, hắn đưa tay

ra sờ bụng cô.

Bạch Ngưng sợ nhột vội né đi, thầm nói:

"Không đứng đắn."

"Không phải em thích anh không đứng

đắn sao?"

"Ai thích, cuồng tự kỷ."

"Em chứ ai! Đừng không thừa nhận, em

thích anh không đứng đắn, thích anh tự

kỷ, thích mùi của anh, giọng nói của anh,

thích nhìn anh, thích sán lại gần anh

nữa. . . . . . Cái gì của anh cũng hấp dẫn

em hết."Ngôn Lạc Quân nhìn cô, mang

theo nụ cười nhàn nhạt nói.

Bạch Ngưng hơi đỏ mặt, mạnh miệng

nói: "Cuồng tự kỷ, chỉ thích đoán lung

tung, không biết xấu hổ."

"Anh biết mà. Bởi vì đây chính là cảm giác

khi anh yêu em. Thích tất cả mọi thứ của

em, dù là ưu điểm hay khuyết điểm. Dù

giờ phút này ngồi đối diện với em vẫn

cảm thấy rất nhớ em."Ngôn Lạc Quân khẽ

vuốt mặt cô, từ từ tiến lại gần, yêu

thương hôn lên môi của cô, mặt của cô,

mắt của cô.

Hơi thở như lan của Bạch Ngưng phả lên

mặt hắn, cô nhắm mắt lại cảm thụ nhiệt

độ trên môi hắn, cả trái tim dường như

muốn hoà tan trong sự dịu dàng của

hắn.

Hắn dừng lại, cầm tay cô, nhìn cô chăm

chú.

Bạch Ngưng mở mắt ra, dựa vào trong

ngực hắn.

Giờ khắc này thật tuyệt, cô thật sự không

muốn tỉnh lại nữa.

Đến tối, sau khi dỗ Hinh Hinh ngủ, Bạch

Ngưng theo thói quen đi về phòng.

"Nhầm rồi."Ngôn Lạc Quân kéo cô, dắt cô

đi vào phòng mình đã được sắp xếp lại.

"Đừng có nói chúng ta là vợ chồng hữu

danh vô thực, bây giờ chúng ta là vợ

chồng thực sự rồi. Về phần em, em có thể

gọi anh là 'ông xã' hoặc 'Lạc Quân',

những cách gọi khác không được chấp

nhận. Anh cũng chỉ gọi em là 'bà xã' hoặc

'Tĩnh Hàm'."Ngôn Lạc Quân quay đầu,

nghiêm túc nói.

Bạch Ngưng cúi đầu cười một tiếng, nói:

"Đừng gọi em là 'Tĩnh Hàm', được

không?"

"Thì ra em thích anh gọi 'bà xã', hoặc

'bảo bối' hay 'tình yêu' à... Được thôi, anh

cũng có thể thỏa mãn em."Ngôn Lạc

Quân cười xấu xa.

"Được rồi, không thèm nghe anh nói

nữa, em đi tắm đây."Bạch Ngưng cúi đầu

đi về phía phòng tắm.

"Được, tắm cùng nhau đi." Ngôn Lạc

Quân lập tức đuổi theo cô.

"Ai nha, anh đi ra ngoài!" Khi hắn chen

vào phòng tắm Bạch Ngưng vội nói.

"Làm cũng đã làm rồi, tắm cùng thì có

sao đâu!"

"Anh xem, bây giờ đã táy máy tay chân

rồi. Đi ra ngoài, mau đi ra!"

"Đừng nói với anh, em cho rằng lên

giường là đi ngủ luôn đấy nhé."

"Em đúng là đang chuẩn bị đi ngủ đấy!"

"Không được! Em không cảm thấy tình

cảm chúng ta đang ở giai đoạn nồng nàn

sao?"

"Vậy thì sao? Đi ra ngoài!"

"Yêu anh mà không muốn có anh à?"

"Không muốn không muốn không muốn!

Anh đi ra ngoài!"

"Anh không đi, anh phát hiện em có

khuynh hướng lãnh cảm, anh phải cứu

vớt em, cứu vớt tương lai của chúng ta!"

"A –" bên trong phòng tắm truyền đến

âm thanh công kích và phản công.

Sáng hôm sau, Bạch Ngưng bị Ngôn Lạc

Quân hôn tỉnh.

Mở mắt ra, hắn đang nhìn cô cười. Vốn

định trách hắn phá vỡ mộng đẹp của cô

nhưng nhìn thấy sự dịu dàng trong mắt

hắn thì trong lòng cô chỉ còn lại vui vẻ

tràn đầy.

"Bà xã, hôm nay chúng ta đi đâu chơi?"

Ngôn Lạc Quân hỏi.

"Không phải anh nói cuối tuần này dẫn

Hinh Hinh đi chơi sao?"

"Con bé còn nhỏ như vậy thì đưa đi đâu

được chứ, hay là hai chúng ta đi thôi."

Bạch Ngưng cau mày nói: "Không có

dáng vẻ làm cha gì cả. À, giống như lúc

Hinh Hinh bơi đó, chúng ta đưa con bé

đến hồ bơi trẻ con."

"Chỗ đó có gì hay, chúng ta đi du thuyền

ra biển."Ngôn Lạc Quân giống như đứa

trẻ chờ lì xì vậy.

Bạch Ngưng ôm lấy cổ hắn, nói: "Hay là

đưa Hinh Hinh đi chơi trước, ngày mai hai

chúng ta đi riêng, được không?"

Ngôn Lạc Quân không chống cự được sự

dụ dỗ của cô, ngoan ngoãn gật đầu nói:

"Được."

Hai người lần đầu tiên đưa Hinh Hinh ra

ngoài, lần đầu tiên cùng con bé đi chơi,

lần đầu tiên người một nhà nhận được

ánh mắt hâm mộ của người khác, cảm

giác ấy thật tuyệt.

Ngôn Lạc Quân mang vẻ gượng ép đi

vào, nhưng lại mang vẻ tận hứng đi ra.

"Đi ăn cơm thôi." Ra khỏi hồ bơi, Ngôn

Lạc Quân nói.

"Không về sao?"

"Có một nhà hàng đồ Nhật không quá

đắt nhưng rất ngon, chúng ta đi ăn rồi

về."

"Ừ." Cô lơ đãng quay đầu, lại thấy người

trong xe hơi phía đối diện đang chụp

hình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro