chương 11+12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11 Đây là con của anh!

Trải qua ba ngày liên tiếp, Cố Hề Hề dần dần đã quen với việc dùng cơm với Doãn Tư Thần. Còn Doãn Tư Thần, không biết có phải vì chuyện này đã lặp lại đều đặn hay không, nhưng sau ba ngày, anh từ lúc đầu có vẻ không quen, mà bây giờ cũng từ từ thích ứng với việc này.
Vừa đến giờ tan tầm, không cần đợi Doãn lão phu nhân thúc giục thì anh đã tự động lái xe tới bệnh viện cùng Cố Hề Hề dùng bữa.
Hôm nay anh đến sớm hơn thường ngày, lúc này vẫn chưa tới giờ cơm. Anh vừa xuống xe liền nhìn lên ban công bằng kính thuỷ tinh, vừa vặn đúng lúc thấy cô đang đứng bên một gốc cây hoa trà, cẩn thận chăm chút cắt tỉa.
Gương mặt cô đang mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng thư thái.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô cười, những ngày trước nếu không phải là một gương mặt vô cảm thì sẽ là đau buồn khóc thút thít. Trong lòng anh thầm nghĩ không ngờ người phụ nữ này khi cười lên lại đẹp như vậy.
Cô và Dina hoàn toàn khác nhau, Dina là kiểu phụ nữ gợi cảm khêu gợi nhục dục của đàn ông, còn vẻ đẹp của cô như một đoá hoa an tĩnh từ từ nở rộ, cũng giống như hoa trà trong tay cô vậy, hương thơm phảng phất xa xăm, nhưng đọng lại dư vị khó phai.
Cố Hề Hề cười khúc khích nói chuyện với các y tá bên cạnh: “Loài hoa trà này là phải để ở nơi có bóng râm, ánh sáng vừa đủ mới có thể phát triển tốt, cây trà vốn dĩ ưa nhiều hơi nước, nếu phơi nắng quá lâu sẽ không tốt cho cây.”
“Thiếu phu nhân hiểu biết nhiều thật!” Mọi người đã ở cạnh nhau vài bữa, dĩ nhiên bắt đầu quen thuộc, trò chuyện với nhau đã cởi mở hơn.
“Bởi vì bà nội tôi rất thích trồng hoa, mẹ tôi thường xuyên phải chăm sóc tốt, nếu không thì...” Cố Hề Hề nói tới đây liền ngập ngừng: “Thôi không có gì, chỉ là nếu chăm sóc nhiều thì sẽ biết thôi.”
Cô bỗng nhiên nghe được tiếng chào của người hầu từ phía sau: “Chào tổng giám đốc.”
Cố Hề Hề sửng sốt... Còn chưa đến giờ cơm mà, sao anh đã tới rồi?
Doãn Tư Thần chậm rãi bước đến, cúi đầu nhìn Cố Hề Hề đang chăm sóc cây hoa trà, ánh mắt hẹp dài cất giấu một cảm xúc khác lạ, khiến người khác khó đoán.
“Thích hoa sao? Vậy dặn dò người hầu để trong nhà có nhiều hoa tươi một chút.” Doãn Tư Thần nói xong, lập tức lướt qua Cố Hề Hề đi về phía trước.
Cố Hề Hề sững sờ, anh đây là có ý gì?
Đợi Doãn Tư Thần rời khỏi, một y tá mới khẽ thốt lên: “Tổng giám đốc đối với thiếu phu nhân thật tốt!”
Trong lòng Cố Hề Hề cười khổ, anh đối với cô tốt chỗ nào chứ? Anh rõ ràng là đối xử tốt với đứa bé trong bụng cô thôi!
Lúc này bác sĩ vừa tiến đến, tủm tỉm cười với Cố Hề Hề và nói: “Thiếu phu nhân, đến giờ kiểm tra thai kỳ rồi!”
Cố Hề Hề gật đầu, đi theo bác sĩ đến phòng siêu âm, đây chính là việc kiểm tra phải thực hiện hằng ngày, cô đã khá quen thuộc với chuyện này.
Nhưng đối với Doãn Tư Thần thì lại là lần đầu tiên anh nhìn thấy.
Thời khắc nghe được tiếng tim thai truyền đến một cách không rõ ràng, đáy mắt Doãn Tư Thần sáng lên, nhịn không được mà hỏi: “Đây là âm thanh gì? Tiếng tim đập của đứa bé sao?”
Bác sĩ cười trả lời: “Đúng vậy, là tiếng tim của thai nhi. Nghe thử xem, đứa bé rất khoẻ mạnh! Xem ra việc tẩm bổ mấy ngày nay cho thiếu phu nhân đã có hiệu quả.”
Nghe được lời bác sĩ, trong lòng Cố Hề Hề xuất hiện một cảm xúc kỳ lạ. Cái loại cảm giác tương liên huyết thống càng ngày càng rõ rệt. Đứa con trong bụng cô đang lớn lên từng ngày, từ từ thành hình...
Ban đầu cô vốn không hề có tình cảm gì đối với đứa bé, nhưng giờ phút này khi nghe được tiếng tim đập của con mình, trong lòng cô lại tràn ngập vui sướng và mong chờ.
Còn Doãn Tư Thần đứng ở một bên, ánh mắt lập loè một chút, tuy anh không nói gì nhưng đáy mắt anh lại không che giấu được niềm kinh hỉ.
Đây là con của anh!
Trong đầu Doãn Tư Thần nháy mắt xẹt qua một suy nghĩ như vậy.
Sau khi thực hiện việc khám thai xong, gương mặt lãnh đạm của Doãn Tư Thần có vẻ như đã hoà hoãn vài phần.
Thời điểm dùng bữa cơm chiều, anh còn phá lệ không để đầu bếp gắp đồ ăn ra dĩa, mà lại tự tay gắp cho Cố Hề Hề một phần xương sườn thơm ngon: “Ăn nhiều một chút đi, em gầy quá.”
Nhóm đầu bếp lần nữa mở to hai mắt trân trối, tổng giám đốc lại có thể chủ động gắp đồ ăn cho người khác? Chuyện này đúng là quá sức tưởng tượng! Phải biết rằng tổng giám đốc của họ có thói quen sạch sẽ! Anh không bao giờ để đũa của mình đụng vào món của người khác dính cái hỗn hợp nước miếng lung tung!
Cố Hề Hề thật ra không muốn ăn, nhưng đây là do Doãn Tư Thần gắp cho cô, cô dám không ăn sao... cô vừa cắn một miếng thịt thì đã cảm thấy dạ dày muốn trào lên.
“Không thích ăn thịt?” Doãn Tư Thần lập tức gắp một phần bông cải xanh vào chén của cô: “Vậy ăn nhiều rau một chút.”
Ánh mắt Cố Hề Hề đảo qua đảo lại, Doãn Tư Thần hôm nay làm sao thế? Tự dưng lại nhiệt tình như vậy, gặp quỷ sao?
Cô chợt nhớ tới lời nói của Doãn Tư Thần mấy ngày trước, ánh mắt đột nhiên trở nên buồn bã... Anh như vậy đều là vì con của anh? Cô là gì chứ, đáng để anh chủ động gắp đồ ăn sao?
Cố Hề Hề ngoan ngoãn ăn phần bông cải xanh mà anh gắp vào chén, trong lòng thầm nghĩ nếu đã lựa chọn sinh ra đứa bé này, cô phải cố gắng tự chăm sóc tốt bản thân.
Thời điểm kiểm tra thai nhi, nghe tiếng tim đứa bé, cảm nhận được một sinh mạng đang lớn lên trong cơ thể của mình, cô cũng đã quyết định sẽ trân trọng chính mình và con của mình.
Thấy Cố Hề Hề ăn hết phần đồ ăn trong chén, ánh mắt Doãn Tư Thần thoáng lên sự hài lòng ưng ý.
...
Trưa ngày hôm sau, Doãn lão phu nhân tới bệnh viện, đúng lúc nhìn thấy Doãn Tư Thần vẫn tuân theo ý bà, đều đặn đến đây dùng cơm trưa với Cố Hề Hề, trong lòng bà âm thầm vừa lòng.
Sau bữa trưa là lúc bác sĩ tới báo cáo kết quả của một tuần quan sát.

-------------------------------------------------

Chương 12 Trở về nhà

“Sau một tuần tịnh dưỡng thì cơ thể thiếu phu nhân đã hoàn toàn không có vấn đề gì nữa, chỉ là sau này vẫn nên tiếp tục bồi bổ là được.” Bác sĩ tươi cười nói với Doãn Tư Thần: “Đây là bảng kết quả chi tiết, thiếu phu nhân có thể xuất viện bất kỳ lúc nào.”
Doãn Tư Thần nhìn lướt qua phần báo cáo rồi gật đầu: “Đặt ở đó đi.”
Chờ mọi người rời khỏi thì anh mới đưa bảng kết quả cho Doãn lão phu nhân, bà xem xét từng số liệu rồi nói: “Nếu cơ thể con đã hồi phục thì ngày mai sẽ xúc tiến việc qua nhà con dạm hỏi. Đứa bé trong bụng càng lúc càng lớn rồi, việc kết hôn không thể chần chừ.”
Doãn Tư Thần khẽ cau mày: “Bà nội, chuyện kết hôn không lẽ phải gấp vậy sao?”
Bản thân Cố Hề Hề cũng không muốn kết hôn sớm, cô cảm thấy nếu hôn lễ thật sự diễn ra thì cô sẽ không còn đường lui!
Doãn lão phu nhân điềm tĩnh nhìn thoáng qua cháu trai của bà, bà dĩ nhiên hiểu anh đang nghĩ gì! Bà nhàn nhạt đáp một câu: “Chỉ chừng mười ngày nữa là chủ tịch tập đoàn Hàn Quốc và phu nhân sẽ đến đây, phía đại diện của họ đã nói rõ là muốn con và vợ của mình cùng đi gặp mặt. Nếu con còn không kết hôn, thì Hề Hề lấy thân phận gì đi gặp họ?”
Doãn lão phu nhân nghiêm khắc nhắc nhở Doãn Tư Thần.
Cho dù anh hiện tại không muốn kết hôn, nhưng nếu đem việc cá nhân của anh so với chuyện hệ trọng liên quan đến tập đoàn Doãn thị thì lại không đáng là gì.
“Con đã hiểu, bà nội.” Doãn Tư Thần lập tức thuận theo quyết định của Doãn lão phu nhân.
Nghe thấy anh đồng ý hôn sự này, trong lòng Cố Hề Hề tức khắc trầm xuống. Cứ vậy mà kết hôn sao?
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, từ quyết định đi đến việc thực hiện, có phải đã quá thần tốc không? Ánh mắt mang ý kháng cự của Cố Hề Hề lướt qua Doãn Tư Thần, anh cảm nhận được suy nghĩ của cô, tức thì cảm thấy hơi khó chịu.
Anh không muốn kết hôn là một chuyện, nhưng đối phương không muốn kết hôn với anh thì là chuyện khác.
Vốn dĩ Doãn Tư Thần có chút phản kháng, nhưng không biết vì sao chỉ một lời nói đơn giản của Doãn lão phu nhân, anh lại thấy cực kỳ có lý, việc kết hôn phải tiến hành càng nhanh càng tốt.
Nhìn thấy cả Doãn chủ tịch và Doãn Tư Thần đều cương quyết, Cố Hề Hề biết cô không có quyền lên tiếng. Cũng đúng, đã đến nước này thì còn điều gì mà không thể chấp nhận? Chuyện kết hôn trước sau cũng xảy đến, sớm một ngày hay muộn một ngày thì thật ra không khác nhau.
Cô chỉ không nghĩ mình cứ như vậy trở về nhà thông báo một chuyện động trời, mẹ của cô nhất định sẽ bị hù hoạ mất. Nếu được cô muốn chuẩn bị mọi thứ kỹ lưỡng nhất, hoặc giả là chào hỏi đánh tiếng cho mẹ cô trước, vậy thì bà sẽ không bị sốc.
Suy nghĩ thật cẩn thận rồi Cố Hề Hề mới dè dặt mở lời: “Chủ tịch, con… con có thể không trở về Doãn gia được không, con muốn về nhà trước thưa với gia đình?”
“Không được! Con bây giờ đâu phải chỉ có một mình, trong bụng con còn có đứa bé, tuyệt đối không thể xảy ra sơ suất!” Doãn lão phu nhân kiên quyết từ chối: “Con không cần phải lo đến những thủ tục này, Doãn gia tuyệt nhiên không để con thiệt thòi, con chỉ cần ngoan ngoãn an ổn chăm sóc bản thân để đứa bé chào đời an toàn là được.”
Cố Hề Hề lập tức lên tiếng đảm bảo với Doãn lão phu nhân: “Chủ tịch, con biết với địa vị và tài phú quyền thế của Doãn gia sẽ không để con phải uỷ khuất, con hoàn toàn không nghi ngờ điều này. Chỉ là mẹ con sẽ lo lắng, con muốn trở về trước nói với người lớn trong nhà. Con sẽ không để chuyện gì xảy ra đâu!”
Thấy thái độ Doãn lão phu nhân vẫn dứt khoát, Cố Hề Hề theo bản năng liền ngẩng đầu nhìn Doãn Tư Thần cầu cứu.
Chính cô cũng không biết vì sao mình lại hướng về Doãn Tư Thần để cầu xin, có lẽ vì trong phòng này chỉ có ba người, hoặc là một nguyên nhân nào khác, nhưng cô đã thật sự làm vậy.
Doãn Tư Thần nhìn thấy ánh mắt cầu khẩn của Cố Hề Hề, đây là lần đầu tiên cô nhìn anh với đôi mắt thiết tha như vậy, xui khiến thế nào lại khiến anh nhớ tới nụ cười của cô khi chăm sóc cây hoa trà vào buổi chiều ngày hôm qua, rồi mở miệng nói: “Bà nội, cô ấy không phải con nít, sẽ tự biết cân nhắc chăm sóc bản thân.”
Nghe cháu trai nói vậy, Doãn lão phu nhân nhẹ nhàng cười, dường như bà hài lòng vì hai người ăn ý với nhau: “Đúng là một cô gái hiếu thảo mà. Thôi được, con cứ trở về trước đánh tiếng với gia đình, nhưng dù sao con vẫn là thiếu phu nhân của Doãn gia, nên không thể tự về một mình. Tư Thần, người trợ lý đưa Hề Hề tới bệnh viện cũng khá lắm, làm việc cẩn thận, để cậu ta đưa Hề Hề về nhà đi.”
“Mọi chuyện sẽ theo sắp xếp của bà nội.” Khoé mắt hẹp dài của Doãn Tư Thần liếc nhìn Cố Hề Hề, thấy gương mặt cô thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, trong lòng anh có một tia ý vị kỳ lạ.
Sau khi thuyết phục Doãn lão phu nhân thành công, Cố Hề Hề nhanh chóng thu dọn đồ trở về nhà. Tiểu A sử dụng một chiếc xe không quá sang trọng để đưa Cố Hề Hề về quê, đây cũng là ý của cô vì không muốn gây chú ý cho mọi người.
Dù Cố Hề Hề đã từ chối nhiều lần, nhưng Tiểu A vẫn chu đáo giúp cô mang theo rất nhiều lễ vật để đưa cho Cố gia. Tiểu A là người chừng mực, biết cái gì nên nói, cái gì nên làm, sau khi đem lễ vật vào nhà Cố Hề Hề thì lập tức lui ra ngoài.
“Bà nội, những thứ này đều là cho gia đình mình, bà cứ tuỳ ý phân phát cho mọi người.” Cố Hề Hề chỉ các món quà để đầy trên mặt đất nói.



270421

Nhớ đừng có đọc chùa nha. Cho tui ⭐ Và cmt để có đoc lực đăng truyện nha 💙

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kathykyo