Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ nhất...

- Hàn...mình đi xem phim nhé ? - cô dè dặt hỏi anh, chậm rãi quan sát nét mặt anh, vì cô sợ...sợ sau này sẽ không thể nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc này nữa. Bất giác lòng cô dấy lên cảm giác khó chịu...

- Được - anh lạnh nhạt trả lời cô

Anh đồng ý xem phim với cô, cớ sao tay anh luôn cầm điện thoại, luôn mỉm cười khi xem tin nhắn ai đó...Anh có biết cô thất vọng lắm không ?

Ngày thứ hai...

- Hàn...mình đi du lịch đi anh, em muốn đến Pháp - cô cười tươi rói nhìn anh. Anh ngoảnh đầu lại, bắt gặp lúc cô đang cười, nụ cười ấm áp, dễ thương, nhưng sao anh thấy nó thật chướng mắt...vì nó làm anh cảm thấy xao động !

- Được

Ngày thứ ba...

Cô đang đứng đây, ngay tại nước Pháp xinh đẹp này, nơi mà cô rất muốn cùng anh đi dạo, ngắm phong cảnh, cùng anh sống hạnh phúc. Nhưng có lẽ, điều đó là quá xa vời với người như cô.

- Đi thôi - anh gọi cô khi thấy cô đứng im nhìn về hướng nào đó, ánh mắt mang đậm vẻ buồn phiền

- Hàn...- cô gọi tên anh

-...

- Em...thật sự...không có cơ hội sao ? - cười buồn

- Cô biết mà - lạnh nhạt

Phải rồi, cô làm gì có cơ hội, cô đã không có gì ngay khi làm vợ anh, một điều mà cô coi là sai lầm, đó là yêu anh !

Ngày thứ tư...

Ngày thứ năm...

Ngày thứ sáu...

Ngày thứ bảy...

Mọi chuyện trôi qua xuôn xẻ, đúng như ước nguyện của cô. Cô được anh chăm sóc chu đáo, tận tình, được anh đưa đi chơi, đi ăn, cứ ngỡ một giấc mơ màu hồng tuyệt đẹp. Nhưng cũng đã đến lúc tỉnh giấc rồi, hôm nay là ngày cuối cùng cô được cạnh anh...

- Hàn..., em muốn ngắm hoàng hôn - cô mỉm cười nhẹ, tay chỉ về phía bầu trời xa xăm nào đó

- Được - vẫn là câu trả lời ấy, vẫn lạnh lùng, vẫn xa lạ, anh chưa bao giờ nói với cô nhiều hơn chữ "được"

[...]

Ngồi trên biển, gió lùa nhẹ vào mái tóc cô. Bóng cô lạc lõng, đơn độc in trên nền cát, anh nhìn mà cũng thấy xót xa

- Khoác áo vào đi, trời tối dễ cảm lạnh - anh đưa cô áo khoác

-....- cô đưa mắt nhìn, hơi ngạc nhiên, nhưng cũng cầm lấy

Hai người lại im lặng. Bóng chiều càng làm con người thêm phần ảm đạm. Cô lên tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng

- Hàn, mai là hết bảy ngày rồi, anh có...

- Cô có muốn ở lại ? - anh cắt ngang lời cô, mắt nhắm hờ

- Em có thể sao ? - cô nhếch môi cười nhẹ, anh đây là đang thương hại cô sao ?

- Tôi không biết...
—————
Nữa không..😕

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jen