Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tôi không biết...

Anh lắc đầu, vẻ mặt khá mệt mỏi. Anh đã nghĩ về chuyện này rất lâu nhưng vẫn không có câu trả lời

Tại sao lại không biết ?

Tại sao lại không muốn cô đi ?

Chẳng lẽ chỉ trong bảy ngày cô đã làm anh rung động ?

Thật nực cười...

- Không sao, ngay ngày mai em sẽ đi, anh không cần bận tâm đâu

Cô đứng dậy, phủi hết lớp cát dính trên quần áo, lặng lẽ quay lưng đi

Cô không hề biết, ai đó nhìn cô thật kĩ, bóng cô in dài trên nền cát, đơn độc, lẻ loi.

Hoàng hôn hôm ấy, thật buồn biết bao...

[...]

Ngày hôm sau...

- Hàn, anh đưa em ra trung tâm một chút được không, em muốn mua chút đồ

- Được

Trung tâm nằm ngay giữa thành phố Paris, xe cộ đi lại nườm nượp, thật nguy hiểm...

Cô đi sang đường, không để ý có xe, liền bị một lực mạnh kéo lại

- Cô muốn chết à, khi không sang đường, nhiều xe như vậy, cô là bị mù hay cố ý muốn tự tử vậy hả ? - anh quát lớn, vẻ mặt hiện rõ sự lo lắng

Cô đứng hình mất năm giây, chớp mắt nhìn anh như sinh vậy lạ, đôi môi anh đào mấp máy

- Anh là đang...quan tâm em đấy à ?

Anh im bặt, không nói một lời, liền quay lưng đi thẳng. Để lại cô gái đứng sau cười nhẹ, trong tim len lỏi một chút ấm áp từ tận đáy lòng...

[...]

- Mua nhanh còn về, bằng không thì tôi sẽ bỏ cô lại đây đấy

Anh nói xong, bỏ đi chỗ khác, thế là cô với anh mỗi người một ngả

Đến quầy bán trang sức...

Vừa liếc qua một lần, anh để ý ngay chiếc lắc tay bằng bạc, có mặt là hình cỏ bốn lá được trang trí rất tinh tế, đơn giản nhưng đầy vẻ tao nhã, quý phái

- Tôi muốn xem cái này...

[...]

Cô đứng đợi anh ở đại sảnh trung tâm gần ba mươi phút, sốt ruột đứng ngồi không yên

- Anh đi đâu mà lâu vậy ? - cô vội vàng hỏi khi thấy anh đi ra từ khu trang sức

Anh không trả lời, đi ra ngoài, tai nghe điện thoại, có lẽ là việc quan trọng

Cô đi theo, bắt gặp tay anh cầm một hộp quà nhỏ, lòng vui vui nhưng lại buồn nhanh chóng: " Tỉnh lại đi Tuyết Ân, anh ấy không tặng quà cho mày đâu, đó là quà anh ấy tặng cho cô gái kia, mày đừng ảo tưởng nữa..."

Cô cười buồn...

Chạy theo anh, thấy anh đang sang đường, cô bất chợt nhìn sang phải một chút...

Cái gì kia ?

Một chiếc ô tô phân khối lớn đang lao về phía anh, mạnh mẽ như con dã thú khổng lồ và đương nhiên...anh không hề hay biết

- Hàn...cẩn thận...!

Nghe tiếng hét, anh quay lại, cơ thể liền bị một lực đẩy văng ra ngoài

Anh trơ mắt nhìn, thân thể nhỏ bé từ từ rơi xuống, tim anh như ngừng đập...

- Khônggggggg....Ânnnnnnn....!
_____________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jen