Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Khônggggggggg........Ânnnnnnn....

Anh hét lên, tim ngừng đập, hơi thở bị đè nén tưởng chừng như dập tắt

Máu đỏ lênh láng cả một khoảng lớn, thấm đẫm chiếc đầm trắng cô đang mặc. Cảnh tượng thật kinh hoàng...

Cô nằm trên đường, trời bắt đầu đổ mưa, người đi đường xúm lại xem, có người rối rít gọi xe cứu thương, có người lại suýt xoa cho cô gái trẻ gặp xui xẻo...

Cô cười, nụ cười thê lương, nheo mắt nhìn anh đang hối hả chạy về phía mình, miệng mấp máy

" Hàn, xin lỗi anh, không thể cạnh anh nữa rồi, em đi trước, hi vọng kiếp sau có thể lại được làm vợ anh..."

Đôi mắt xinh đẹp từ từ nhắm lại, kết thúc cho cuộc đời không mấy vui vẻ của cô gái tên Tuyết Ân...

[...]

Tại bệnh viện...

Anh mệt mỏi gục đầu, người dính đầy máu của cô, mùi tanh của máu bốc lên nhưng anh không quan tâm, hồn anh bây giờ đang ở chỗ cô - người nằm trong phòng phẫu thuật gần tám tiếng đồng hồ vẫn chưa qua khỏi nguy kịch...

- Tên khốn, mày đã làm gì cô ấy hả ? - Thiên, bạn thân của cô, vừa nghe tin cô bị tai nạn liền lập tức bỏ hết công việc chạy đến bệnh viện.

Anh bỏ ngoài tai, mắt lơ đãng nhìn xung quanh khiến Thiên rất tức giận...

CẠCH...

Cửa phòng cấp cứu mở...người bác sĩ già bước ra, lắc đầu chán nản

- Ai là người nhà của bệnh nhân ?

- Là tôi ! - Anh/cậu đồng thanh, quay sang nhìn nhau

- Là ai ? - kiên nhẫn hỏi lại

- Là tôi ! - đồng thanh tập hai

Bác sĩ nhăn mày, nói tiếp

- Bệnh nhận rất yếu, mất máu quá nhiều, đầu bị va chạm mạnh, có thể sẽ để lại di chứng sau này, người nhà nên chú ý, hiện tại cô ấy đã qua cơn nguy hiểm, có thể vào thăm

Nói xong liền rời đi, thật khó hiểu với hai chàng trai này...

[...]

Đã ba ngày rồi, cô vẫn chưa tỉnh. Nhìn cô xanh xao nằm trên giường bệnh, tim anh khẽ nhói đau

Cậu đứng ngoài cửa, nét mặt buồn. Dẫu biết cô sống khổ sở, dẫu biết cô sẽ không tìm được tình yêu trong cuộc hôn nhân kia nhưng cậu vẫn không thể kéo cô ra khỏi vũng lầy đó. Cô không muốn theo cậu, cô yêu hắn, yêu cái người ruồng bỏ cô, làm cô ngày đêm khóc không ra nước mắt...

- Ân Ân...sao cô còn chưa tỉnh, cô ngủ lâu lắm rồi đấy...

-...

- Cô dậy đi, dậu nấu cơm cho tôi, dậy nói chuyện với tôi, dậy cười với tôi...

Anh nói đến lạc cả giọng, ngày nào cũng đến thăm cô, nói chuyện rất lâu, ủ ấm bàn tay cô đang ngày càng lạnh. Anh không còn tìm thấy sự ấm áp từ cô nữa. Nhìn cô nằm đây mà sao khoảng cách xa quá. Nỗi đau gặm nhấm cơ thể anh từng chút một, kiệt sức, bất lực, vô vọng, là cảm giác của anh lúc này...

[...]

Tự tìm đến rượu, là cách anh xoa dịu sự mất mát mà cô mang lại

Ngày một, uống rượu...

Ngày hai, uống rượu...

Ngày ba, lại uống rượu...

Cứ thế, anh chìm vào men say, miệng không ngừng gọi tên cô

Một lần, cậu đến tìm anh, lại thấy cảnh người chìm trong rượu khiến cậu không khỏi tức giận

- Tỉnh lại đi tên điên này, cứ uống rượu là Ân sẽ tỉnh lại à, cậu làm ơn, đừng có trở thành một tên nát rượu, Ân mà thấy, cô ấy sẽ rất đau lòng...

Anh mở mắt, dáo dác tìm gì đó, khó khăn đứng dậy, bước đi siêu vẹo, nói rằng muốn đến thăm cô

Vừa mở cửa phòng đã có một thứ gì đó nhỏ nhắn ôm trầm lấy anh

- Chồng a~~
_____________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jen