Chương 11-20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc nhất thời, không khí trong phòng ngưng trệ đóng băng, cô và Tư Dạ Hàn trong trạng thái phảng phất như trở về trước khi trùng sinh.

Đối với người trước mắt này sự bẩm sinh sợ hãi bắt đầu chiếm lấy thân thể của cô.

Còn tốt, lúc này một loạt tiếng bước chân từ trong viện đi tới, phá vỡ cục diện bế tắc.

Hứa Dịch mang theo một đám người làm vườn, thợ tỉa hoa, công nhân xây cất các loại cùng đi vào phòng khách, Cửu gia, vườn có vấn đề cần tu chỉnh... Ách...

Hứa Dịch nói được nửa câu, liền nhìn thấy Tư Dạ Hàn ngồi bên tay trái cô gái, lập tức ngây ngẩn cả người, phía sau hắn 1 đám người hầu cũng đưa mắt nhìn nhau.

Không chỉ có kinh ngạc vì cô gái này có khuôn mặt xinh đẹp, mà là tất cả mọi người đều rõ, chủ tử có bệnh thích sạch sẽ, đối với nữ nhân càng chán ghét đến cực hạn, phàm là nữ nhân không thể xuất hiện trước chủ tử quá ba bước, chỉ có Diệp Oản Oản này, mẹ ruột hắn liền không được

Cô gái này rốt cuộc là ai?

Diệp Oản Oản nhìn xem Hứa Dịch, nhìn đến những người giúp việc kia, cắn miếng sủi cảo tôm, nói xin lỗi: Ngô, hôm nay tôi quên hóa trang có phải hay không hù dọa đến mọi người?

Diệp...Diệp Oản Oản!!!

Nghe được tiếng nói quen thuộc này, tất cả mọi người ở trong phòng đều choáng váng.

Cô gái xấu xí kia mặc dù vóc người vô cùng thê thảm, nhưng lại có 1 giọng nói vô cùng dễ nghe, giống như suối nước Giang Nam, thanh tịnh nhuyễn nhu.

Nhưng mà, thanh âm lại dễ nghe, để cho tất cả mọi người bọn họ vừa đến nhìn thấy liền chán ghét, về sau cô gái này vào ở cẩm viên, hạ nhân bọn họ không ít người đi theo chịu tội.

Giờ phút này vị chủ tử bên cạnh không dùng phấn trang điểm, nước chảy Phù Dunng giống như nữ hài tử này lại là Diệp Oản Oản?

Nhìn thấy phản ứng của mọi người, Diệp Oản Oản tâm trạng liền nghiêm túc suy nghĩ

, Quả nhiên bộ dạng lúc đầu cuả tôi càng đẹp mắt a? Tôi nhớ lại thời điểm lúc tôi nhuộm đầu tóc xanh các người nhìn nét mặt tôi cực kì kinh diễm! Bằng không hay ngày mai đổi lại?

Chỗ nào kinh diễm, có mà kinh dị thì có!

Hứa Dịch rốt cuộc tự trấn an tinh thần, lắc đầu như đánh trống Không có, không có, bộ dáng của tiểu thư vô cùng đẹp.

Như nào cũng không nghĩ đến, Diệp Oản Oản trang điểm thành cái dạng này.

Sở dĩ trước mắt vị Diệp tiểu thư này, cho tới nay không phải nhan sắc có vấn đề, mà là đầu óc có vấn đề?

Con mắt của chủ tử cũng quá độc đi, rốt cuộc làm sao nhìn qua cái bản chất kia của cô gái so với tường thành còn dày hơn dung mạo?

Nếu như lúc này Diệp Oản Oản biết suy nghĩ của Hứa Dịch, nhất định sẽ nói cho hắn biết chủ tử nhà các người không cần nhìn thấu Tường thành , mà chủ tử các người thích tầng kia của Tường Thành!

Các người là muốn thảo luận chỉnh vấn đề viên Tử Tu sao? Diệp Oản Oản hỏi.

Hứa Dịch vô ý thức gật đầu, Chính là

Diệp Oản Oản lập tức liền thử thăm dò hỏi

Cái kia tôi có thể đề nghị 1 chút việc không?

Đoán chừng cô còn phải ở cái loại địa phương này 1 thời gian rất dài, có 1 số việc dựa theo ý của mình, để cho cô ở dễ chịu 1 chút?

Đi trường học không thể, nhưng cái này có thể a?

Cô nhớ kỹ, trừ việc ra bên ngoài, Tư Dạ Hàn đối với cô có yêu cầu khác, bất luận chuyện gì đều dung túng.

Mà Hứa Dịch nghe được Diệp Oản Oản yêu cầu, lập tức muốn tử tự, lập tức nhìn về phía Tư Dạ Hàn xin giúp đỡ, hi vọng chỷ tửcó thể cho hắn làm chủ.

Cửu gia a! Van xin ngày đừng để nữ nhân này chà đạp vườn!

Tư Dạ Hàn nói vs Diệp Oản Oản 2 chư:Tùy ngươi

Hứa Dịch:...

Tốt a, hắn biết sẽ như vậy mà.

Hứa Dịch chỉ có thể khổ cực lại gần:Tiểu thư, người có ý kiến gì ạ

Diệp Oản Oản cẩn thận nghĩ nghĩ: Ta không thích hoa hồng cùng oải hương, có thể đem đổi lại thành hoa hướng dương không?

Hứa Dịch sửng sốt 1 chút,vô ý thức hỏi: Tiểu thư, người thích hoa hướng dương?

Đối với Cho đem những hoa kia đi vứt Cho nhổ tất cả yêu cầu này của Diệp Oản Oản thật sự quá bình thường

Diệp Oản Oản suy nghĩ 1 chút nói: Bình thường thôi

Hứa Dịch không hiểu: Vậy tại sao...

Diệp Oản Oản mắt sáng rực lên: Bởi vì về sau có thể xào thành hạt dưa

Hứa Dịch: Ách...

Tư Dạ Hàn...

Diệp Oản Oản lại chỉ hướng nơi xa: Còn có hồ nước kia, đừng nuôi cá chép kia, vừa yếu ớt vừa không thể ăn, thả chút cả trắm nhỏ, tôm nhỏ, cá trích... Khung hoa tường vi đổi thành giàn cây nho a... Kỳ thật khoai lang có thể trồng 1 chút

Hắn, 1 bước đi vào võng du, hắn dùng phong cách của hắn đi lên đỉnh cao cùng mỹ nữ

Còn có sân cỏ phía đông, ngược lại đốt cũng đều đốt rồi, không bằng thừa dịp có tro bụi của cây cỏ bón thật phì ra, canh tác ra rồi trồng chút cải trắng chứ?

Cải... Cải trắng...

Thấy Hứa Dịch trợn mắt hốc mồm, Tư Dạ Hàn cũng là vẻ mặt khó lường, Diệp Oản Oản thanh âm hơi thấp một chút, yếu ớt nói, Thế nào?

Tư Dạ Hàn ngón tay thon dài nhẹ một chút lấy chén sứ trắng, khẽ nâng lên con ngươi, Ở nơi này của tôi, thường ngày để em đói bụng rồi hả?

Diệp Oản Oản nhất thời nghẹn một cái, A... Không có...

Cô từ nhỏ cơm áo không lo, chưa từng nhịn đói qua cũng chưa từng chịu đói, ở nhà của Tư Dạ Hàn đây càng không có khả năng, đầu bếp Cẩm Viên mỗi ngày đổi lấy trò gian liền vì cô có thể ăn nhiều mấy ngụm, bởi vì nếu như cô ăn phân lượng ít hơn so với Tư Dạ Hàn quy định, những đầu bếp kia cũng sẽ bị đuổi.

Nhưng cô cũng không biết mình là chuyện gì xảy ra, giống như chuột đồng như thế, có thói quen tích trữ đồ ăn, thức ăn bên người càng nhiều, cô càng có cảm giác an toàn.

Chẳng qua là kiếp trước bị Tư Dạ Hàn nhốt lấy, tinh thần uất ức uể oải, dần dần đối với thức ăn không có gì * ( Editor: tác giả ghi là * thật luôn nhé, nhưng theo kiến thức và ý của mình thì có nghĩa là: phấn chấn, Oản Oản không quan tâm đến thức ăn nữa.)

Thật vất vả sống lại, ngoại trừ làm đẹp, ăn ngon tự nhiên ắt cũng không thể thiếu, nếu không thật là uổng công sống lại lần này rồi.

Một hồi lâu sau, Tư Dạ Hàn hướng phía Hứa Dịch nhìn một cái, Làm theo.

Hứa Dịch mặt xám như tro tàn: Dạ...

Hắn thật sự là quá ngây thơ rồi, còn tưởng rằng cô gái này đổi tính thật rồi.

Cô lại muốn đem vườn cây tư gia đẳng cấp đổi thành vườn rau xanh, thật là phát điên...

Diệp Oản Oản nghe một chút Tư Dạ Hàn đồng ý, nhất thời tâm tình sáng lại, hưng phấn nói, Quá tốt, như vậy chờ đến mùa thu, liền có thể có rất nhiều đồ ăn ngon rồi!

Chờ đến mùa thu...

Nghe được cái này bốn chữ, Tư Dạ Hàn thần sắc khẽ biến, trong con ngươi xẹt qua một tia khác thường.

Từ trước theo bên cạnh hắn Diệp Oản Oản lòng tràn đầy chỉ có ý muốn chạy trốn, làm sao có thể suy nghĩ đến tương lai?

Cả ngày, Diệp Oản Oản cặn kẽ cùng Hứa Dịch thương lượng chỗ nào trồng trọt cái gì, toàn bộ hành trình chỉ huy đám người hầu làm việc.

Chờ đến chạng vạng tối, Cẩm Viên trước bị phá hư nhờ Diệp Oản Oản đã rực rỡ hẳn lên.

Phía đông trồng cải trắng, phía tây trồng vào hoa hướng dương, bên tường là mới cắm giàn nho, hoa cỏ cây cối quý giá đều bị rau cải cây ăn quả thay thế, đổi nước trong hồ, một đống cá trắm cỏ đuôi màu mỡ cùng tôm sống vui sướng bởi nhảy khắp nơi...

Từ trước Cẩm Viên hoa một cái một cây cỏ đều là trân phẩm hiếm thế (quý hiếm trên trần thế), người giúp việc xuống chân đều phải chú ý, nếu không khả năng một cước đi xuống liền giết chết một triệu, giống như bây giờ, mặc dù thành vườn rau xanh, ngược lại ngoài ý muốn không phải có khói lửa.

Không biết có phải hay không nguyên nhân là gia tăng lượng vận động, lượng cơm Diệp Oản Oản ăn đều khôi phục, buổi tối lại ăn không ít.

Sau khi ăn uống no đủ, nghỉ ngơi dưỡng sức, nàng bắt đầu lần nữa suy nghĩ vấn đề ban ngày.

Không chỉ là đi học, vấn đề căn bản trước mắt là quan hệ cùng trạng thái của cô và Tư Dạ Hàn.

Nếu muốn hoàn toàn thay đổi, cô nhất định phải tìm hắn cố gắng nói chuyện một lần.

Căn phòng của Tư Dạ Hàn ở lầu chót, là nơi mà kiếp trước cô chưa bao giờ sẽ chủ động bước vào.

Đùng đùng đùng --

Diệp Oản Oản có chút khẩn trương đứng ở cửa, hít sâu một hơi, sau đó gõ cánh cửa.

Két một tiếng cửa phòng mở ra, đập vào mắt là một đôi mắt giống như hàn đàm(Editor: là đầm lạnh) lạnh giá chìm thúy con ngươi.

Cái đó, tôi có việc muốn tìm anh nói một chút, bây giờ có thuận tiện hay không?

Người đàn ông dường như đã sớm ngờ tới cô sẽ đến, trên mặt không có chút nào ngoài ý muốn, không nói một lời xoay người trở lại trong phòng, coi như là thầm chấp nhận.

Diệp Oản Oản vội vàng tiến lên một bước đuổi theo.

Tối nay bất luận như thế nào cũng phải đem người đàn ông này giải quyết!

Diệp Oản Oản lần đầu tiên vào căn phòng của Tư Dạ Hàn

Vừa mới bước vào thì có một loạt cảm giác bị áp bức mãnh liệt.

Cả căn phòng sắc thái đều dị thường trầm mạc, nổi bật là 1 góc để một bộ loa nhìn rất cao cấp, âm nhạc được bật lên làm cho con người ta cảm thư giãn theo dòng chảy của từng bộ phận

, rèm cửa sổ y hệt như chủ nhân lạnh lùng mà đóng lại, không để lại một tia khe hở, toàn bộ không gian đều là hoàn toàn bịt kín với thế giới bên ngoài.

Trong căn phòng căn bản nhiều nhất chính là rượu, đa số toàn những loại rượu tây xa xỉ..

---------

Ngoại trừ Tư Dạ Hàn ra, trong căn phòng căn bản luôn luôn cần một người...

Nhà thôi miên của Tư Dạ Hàn (p/s do nam chính của chúng ta ko ngủ được vì thương nhớ nữ chính:v=))))

Xét theo hiện tại, Tư Dạ Hàn đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ ( hự hự mị liên tưởng công chúa ngủ trong rừng..)

A, ngủ một giấc mà thôi sao lại cảm giác nghìn thu mới 1 lần ngủ vậy..

Nhìn hắn tối hôm qua ngủ ngược lại rất thuận lợi, đoán chừng là bởi vì ba ngày không ngủ?

Diệp Oản Oản sau khi đi vào phòng, nhà thôi miên đi ra ngoài.

Đỉnh đầu mập mờ dưới ánh đèn, Tư Dạ Hàn với vẻ mặt lạnh như xương đi tới quầy bar trước mặt ngồi xuống, rót một ly rượu vang, Nói đi.

Diệp Oản Oản cũng sớm đã cân nhắc được rồi, giờ phút này cũng không nhiều do dự, trực tiếp mở miệng nói, Tôi.. muốn nói một chút quan hệ giữa chúng ta!

Quan hệ của chúng ta? Tư Dạ Hàn hơi nhíu mày, tựa hồ đối với cái đề tài này cảm thấy hứng thú.

Diệp Oản Oản gật đầu một cái, giọng nói trịnh trọng mở miệng hỏi: Đúng thế. Tư Dạ Hàn, anh.. cho là, giữa chúng ta bây giờ quan hệ tính là gì?

Tư Dạ Hàn: Em là của tôi (Editor: Cười)

Diệp Oản Oản: ...

Diệp Oản Oản mặt liền biểu thị, rõ ràng..cô là muốn nói chuyện với anh ta sao bây giờ đã trôi lạc lời rồi..?

hoàn toàn không cách nào hiểu câu trả lời.

Diệp Oản Oản cưỡng bách chính mình tự mở miệng coi thường, tiếp tục mở miệng nói: Tư Dạ Hàn, cho tới nay tôi đều không hiểu, anh vì sao lại vừa ý tôi, lấy thân phận của địa vị của anh, muốn xinh đẹp có xinh đẹp, muốn dang giá chẳng phải đều có thể có dễ như mua một đĩa cơm sao, coi như là anh thích vẻ đẹp mập mạp của tôi, thích khẩu vị nặng, cũng có vô số người sẽ nguyện ý đi đến mồm anh hay sao?

Vô luận nguyên nhân ABcdFGH là cái gì, nếu điểm này đã không cách nào thay đổi, sao quan hệ của chúng ta không thay đổi chút đi?

Anh một mực tức giận, tôi thì lại không ngừng chạy trốn, đó là bởi vì ai cũng không thể chịu đựng được bất luận làm gì đều bị giám sát, không thể chịu đựng được đời người bị khống chế, tự do bị tước đoạt, anh càng muốn khống chế tôi, cưỡng bách tôi, thì tôi lại càng có cảm giác muốn chạy thật xa, có câu nói, dưa hái xanh không ngọt, tôi tin rằng anh cũng biết đạo lý này!

Tư Dạ Hà giờ phút này lẳng lặng nghe Oản Oản nói một tràng dài, một tay lười biếng nghiêng bám lấy đầu, một cái tay khác nhẹ nhàng đung đưa ly rượu trong tay, sâu xa nói: Ai nói tôi thích dưa bở?

Diệp Oản Oản: ...

Anh moẹ nó chứ điên mất thôi? Sao hắn ta không biết nói chuyện một cách vui vẻ??????

Thời gian chậm rãi qua đi...

Không biết trầm mặc bao lâu, Diệp Oản Oản đột nhiên đứng lên, từng bước từng bước hướng phía Tư Dạ Hàn.

Tư Dạ Hàn cũng không nói chuyện, chỉ sắc mặt lãnh đạm nhìn lấy cô đến gần.

Rốt cuộc, Diệp Oản Oản đi tới trước nam nhân đứng lại, một giây kế tiếp, bỗng nhiên nghiêng thân, mềm mại bờ môi rơi vào bờ môi lạnh giá đối diện mình---(ahhh kp có cảnh giường chiếu chứ TT lại thức ăn cho chó sao)

Em... Chắc chắn chứ?

Nữ hài uyển chuyển mềm mại nhu nhược dán môi mình vào môi của hắn, mang theo ngây thơ mị hoặc, Chắc chắn... Không thích ăn dưa bở sao?

Trong nháy mắt lúc đôi môi mềm mại của cô gái rơi xuống, con ngươi của Tư Dạ Hàn chợt co rúc lại.

ánh mắt so với ngày trước bất cứ lúc nào đều muốn u ám hơn, giống như có thể đem người linh hồn đều hút vào.

Nhìn lấy ánh mắt, Diệp Oản Oản kịp thời lui đến khoảng cách an toàn, gắng gượng tiếp tục mở miệng nói, Thật ra thì tôi chỉ là hy vọng có thể có cuộc sống bình thường như những cô gái khác, ta bảo đảm sẽ không chạy trôn, lại nói nếu anh không cưỡng ép tôi như con búp bê thì tôi việc gì phải chạy trốn chứ?

Cố Việt Trạch, trước là não của bà đây bị cửa kẹp,ngu như bò, cho nên mới có thể đối với cái một tên cặn bã nam nhớ mãi không quên, bà đây bây giờ đã suy nghĩ minh bạch.

Cảm thấy sao, lấy địa vị của ngài cùng giá trị, chỉ cần chúng ta khôi phục bình thường sống chung, thời gian lâu dài, tôi nhất định sẽ lớn lên thành dưa bở đấy!

Diệp Oản Oản nói khô cả họng, khẩn trương chờ đợi Tư Dạ Hàn đáp lại, Thật ra thì... Dưa bở thật sự ăn rất ngon, tôi cảm thấy anh có thể thử xem, chưa thử qua làm sao biết không thích đây, đúng không?

Tư Dạ Hàn tựa như cười mà không phải cười mà nhìn trước mắt ra sức rao hàng mình mầm dưa nhỏ sâu xa nói, Nếu lớn lên có khuyết tật đây? (Editor: Cười lộn ruột.)

Diệp Oản Oản khóe miệng nhất thời rút ra, lau mồ hôi nói, Sẽ không sẽ không! Tôi sẽ cố gắng thật tốt lớn lên! Nhất định Căn Chính Miêu Hồng!

(Editor: Thật ra tiếng Trung là 根正苗红=Căn Chính Miêu Hồng, câu này có nghĩa là đức cao trọng vọng nếu ghép lại bằng bốn chữ, nhưng đặc biệt thì hai từ căn miêu còn có nghĩa là rễ và mầm hoặc Mẩm rể, Nguồn gốc, còn hai từ Chính Hồng có nghĩa Việt là: Đang đỏ đỏ. Ở đây Oản Oản ý nói cho ta biết là:

Nghĩa 1: Oản Oản sẽ lớn lên trở nên Đức Cao Trọng Vọng nghĩa là Trở thành người có đạo đức cao cả, được người ta quý trọng,

Nhưng Nghĩa 2 lại là là: Oản Oản sẽ lớn lên Đầy Đủ Rể Mầm, Chín Hồng Cả Quả.

Tính ra thì tác giả cũng có tâm và thâm ý đầy đầu thật đấy. Cười.)

Không biết qua bao lâu, hắn cụp mắt, thật thấp cười khẽ một tiếng: Được, tôi liền cho em thời gian ba tháng.

Diệp Oản Oản nhất thời có chút quấn quít, A, ba tháng có thể hay không quá ngắn một chút? Thời gian không đủ sẽ nuôi dưỡng không tốt...

Tôi không ngại.

... Được rồi...

Ba tháng liền ba tháng đi!

Có thể tranh thủ được ba tháng tự do đã vô cùng không dễ dàng.

Diệp Oản Oản lập tức hưng phấn nói, NIq3Os0h Tôi đây đi thu thập đồ vật á! Ngày mai tôi trước hết dọn ra ngoài! Bất quá có rảnh rỗi ta sẽ tới Cẩm Viên trông nom vườn rau xanh đấy!

Nói xong giống như rất sợ Tư Dạ Hàn đổi ý, bạch bạch bạch mà chạy như một làn gió bay.

Nhìn lấy cô gái kia vui sướng bóng lưng rời đi, Tư Dạ Hàn có chút sắc mặt trầm xuống, cơ hồ là ngay lập tức sẽ hối hận.

Một giây kế tiếp, ngón tay nhẹ nhàng lau môi chính mình sót lại một chút xúc cảm mềm mại đôi môi...

Oản Oản, đây là lần cuối cùng tôi tin tưởng em

Cũng là một lần cuối cùng, cho em cơ hội.

Nếu em phản bội...

Sau khi trở lại phòng.

Diệp Oản Oản nhanh chóng đem sách giáo khoa còn có hành lý đều thu thập một chút.

Lại thật thành công, thật giống như là đang nằm mơ như thế!

Lúc này, một trận tiếng chuông điện thoại di động reo lên, điện thoại gọi đến, Thẩm Mộng Kỳ.

Diệp Oản Oản khóe miệng xẹt qua một tia giễu cợt, giơ tay lên nghe điện thoại, Alô?

Điện thoại di động vừa mới kết nối, lập tức truyền tới Thẩm Mộng Kỳ thanh âm thở hổn hển, Oản Oản, mình gọi điện thoại cho cậu thế nào một mực không người nhận? Cậu là chuyện gì xảy ra? Tại sao chưa cùng Cố Việt Trạch đi? Cậu có biết hay không mình hao tốn bao nhiêu sức lực mới khuyên được Cố Việt Trạch, mới đem hắn dẫn dụ đến! Còn nữa, mình đang ở cửa của Cẩm Viên, người giúp việc lại không cho mình đi vào! Cậu nhanh nói với bọn hắn một chút!

Há, bởi vì mình bị đuổi ra khỏi Cẩm Viên rồi.

Cái gì...cậu...cậu bị đuổi ra khỏi Cẩm Viên rồi hả? Giọng nói củaThẩm Mộng Kỳ nhìn như là lo âu, kì thực rõ ràng là không đè nén được vui sướng.

Đúng vậy, ngày mai tôi sẽ dọn về nhà trọ.

Quá tốt Oản Oản! Xem ra kế hoạch lần này vẫn có tác dụng đấy chứ! Có phải hay không Tư tiên sinh gặp ngươi cùng với Cố Việt Trạch cho nên hiểu lầm cái gì, mới trong cơn tức giận đuổi cậu đi ra?

Diệp Oản Oản không nhanh không chậm nói, Làm sao cô biết Tư Dạ Hàn chứng kiến ta cùng Cố Việt Trạch? Mấy ngày đó hắn cũng không ở nhà, cô không phải là rõ ràng nhất sao?

Mình... Mình đoán, tóm lại chúc mừng cậu, rốt cuộc thoát khỏi cái đó nam nhân đáng sợ rồi!

"Cảm ơn." Đối mặt với sự chúc mừng của Thẩm Mộng Kỳ, Diệp Oản Oản khẽ cười một tiếng, cúp điện thoại.

Đời này, nợ nần giữa cô và Thẩm Mông Kỳ, tất nhiên phải tính toán hết một lần,nhưng mà cô ném chuột sợ vỡ bình, người anh trai không có tiền đồ của cô bây giờ đang bị Thẩm Mộng Kỳ làm cho thần hồn điên đảo, nếu như lúc này cô mà động vào Thẩm Mộng kỳ chỉ e rằng quan hệ giữa cô và anh trai lại càng bết bát hơn.

Cho nên bây giờ, chỉ có thể tạm thời chờ đợi cơ hội.

Bên trong phòng ngủ chính trên lầu cuối.

Sau khi Diệp Oản Oản rời đi, nhà thôi miên liền trở về phòng, lần nữa chuẩn bị thôi miên.

"Cửu gia, bấy giờ có thể bắt đầu không?"

Tư Dạ Hàn tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì đó, cũng không biết có nghe rõ lời của hắn hay không, chẳng qua chỉ tùy ý giơ tay lên một cái.

Vì vậy nhà thôi miên phát ra âm nhạc, đốt chất xông hương đặc biệt, bắt đầu tâm lý dẫn dụ...

Nửa giờ sau....

Một tiếng sau....

Hai tiếng sau....

Người đã giải quyết không biết bao nhiêu chứng bệnh hóc bứa, khó nhằn, người được đoàn lính đánh thuê NO.1 thê giới "Chư Thần Hoàng Hôn" mời làm chuyên gia tâm lý cao cấp – Mặc Huyền bắt đầu lần thứ N hoài nghi nhân sinh.

Mỗi lần điều trị cho Tư Dạ Hàn, hắn lúc nào cũng có cảm giác bản thân là một thầy thuốc giả...

"Cửu gia, ngài hôm nay gặp phải chuyện gì sao?" Mặc Huyền thử dò hỏi.

Mấy ngày trước là do vị tiểu cô nương bên cạnh kia không ngừng tìm cách chạy trốn, làm cho anh không cách nào kìm chế được tức giận, dẫn đến ba ngày không ngủ.

Hôm nay là vì sao chứ? Không phải nói cái vị tiểu cô nương kia đã thay đổi tính nết rồi sao?

Mới vừa nãy khi hắn nhìn thấy người kia, cũng lấy làm kinh hãi, cô bé kia không chỉ là trang điểm qua da mặt, ăn mặc đẹp đẽ một chút, giữa hai hàng lông mày cũng ôn nhu không ít, không giống như trước kia cả người lúc nào cũng tràn đây lệ khí.

Theo lý thuyết tâm tình của Cửu gia không phải là sẽ trở nên ổn định một chút sao? Như thế nào thôi miên lại thất bại?

Nhưng giờ phút này Tư Dạ Hàn nằm trên giường, bóng mờ màu xanh đen dưới mắt lại từ từ nổi lên, gân xanh trên trán phồng ra, vẻ mặt hầu như trở nên hung ác dữ tợn, rõ ràng là đang phải chịu đựng thống khổ to lớn.

Giống như trong thân thể anh có một con dã thú đáng sợ, mất khống chế, cáu kỉnh, làm loạn vô cùng, phá hư tính khí, từng giây từng phút ăn mòn tinh thần anh.

Thấy trạng thái của Tư Dạ Hàn có chiều hướng chuyển biến xấu, càng lúc càng tệ hại. Mặc Huyền ngưng trọng sắc mặt, vội vàng hỏi "Là bởi vì vị Diệp tiểu thư kia?"

Nhưng mà, giống y như những lần trước, Tư Dạ Hàn không hề trả lời hắn.

Nếu như Tư Dạ Hàn tình nguyện trao đổi với người khác, bệnh tình của anh cũng sẽ không nghiêm trọng như vậy.

Tâm lý phòng bị của anh quá nặng, không cho phép bất kì kẻ nào tiến vào vùng lãnh địa của anh.

Coi như có là bác sĩ tâm lý giỏi hơn nữa, nếu như bệnh nhân không chịu phối hợp cũng sẽ không có năng lực làm thêm bất kỳ điều gì.

Nghĩ đến Diệp Oản Oản tâm tình của Mặc Huyền có chút phức tạp.

Cô gái này có khả năng liên quan đến khúc mắc trong lòng Tư Dạ Hàn, nếu không thật sự rất khó giải thích việc Tư Dạ Hàn luôn luôn bài xích con gái vậy mà lại đem một cô gái bình thường giam giữ ở bên cạnh mình.

Nhưng là, hắn thật sự không có cách nào lấy được câu trả lời từ chỗ Tư Dạ Hàn, về phía Diệp Oản Oản cũn không hề thu được tin tức hữu dụng nào.

Diệp gia kinh doanh trong lĩnh vực giải trí, trước mắt chú hai của Diệp Oản Oản là chủ nhà họ Diệp, dưới cờ Hoàng Thiên nắm trong tay hơn một nửa ngành giải trí, nhưng nói cho cùng lịch sử chân chính lâu đời, so sánh với những thế gia hào môn, thì cũng chỉ là một phú hào bình thường.

Vô luận là Diệp Oản Oản hay là gia tộc nhà cô, cũng không thể cùng với một gia tộc khổng lồ áp đảo tất cả các thế gia cổ xưa tại nước Hoa như Tư gia, cũng không thể cùng với người thừa kế Tư gia Tư Dạ Hàn có bất kì liên hệ nào, cho nên Tư Dạ Hàn đối xử đặc biệt với Diệp Oản Oản, thật sự làm người ta không hiểu.

Từ sau khi Diệp Oản Oản xuất hiện, tình trạng của Tư Dạ Hàn càng trở nên tệ hơn, nếu lại không có biện pháp chữa khỏi khuyết điểm gặp chướng ngại giấc ngủ này, thân thể của anh sợ là không thể lạc quan

Sáng ngày thứ hai.

Diệp Oản Oản ngủ một giấc đến sang, tự nhiên tỉnh dậy mà không cần đồng hồ báo thức.

Sau đó, bắt đầu xem xét hôm nay nên trang điểm mặt mình kiểu gì.

Nếu bên Tư Dạ Hàn đã không cần phải che giấu dung mạo nữa, cô tự nhiên có thể khôi phục dáng vẻ vốn có.

Bất quá, đột nhiên cô nghĩ đến, cô còn có một chuyện rất trọng yếu cần phải làm, để chuyện này có thể tiến hành một cách thuận lợi, cô vẫn cần tạm thời che giấu thân phận của mình.

Tướng mạo của cô lúc đầu ngoại trừ những người ở Tư gia này, đến nay không có bất kì người nào khác từng thấy qua, cho nên trước mắt cho đến thời điểm thích hợp, cô nên thay đổi mình từng chút một, đây cũng là cách thức giúp cô không cần lén lén lút lút nghĩ biện pháp che giấu dung mạo của mình.

[VoVo: Ý nói, nếu thích hợp thì đến lúc đó thể hiện ra dung mạo của bản thân, không cần phải che giấu nữa Nhưng mà vẫn là phải che giấu nguyên mạo cho người ngoài không biết. Ví dụ: Thẩm Mộng Kỳ, Cố Việt Trạch...]

Cho nên, nguyên dạng vốn có của cô tạm thời vẫn là không nên bại lộ ở trước mặt quá nhiều người thì tốt hơn.

Diệp Oản Oản suy nghĩ một chút, vì vậy ngoại trừ hình xăm ra, vẫn là tiếp tục trang điểm da mặt, thuận tiện mang theo bộ tóc giả màu xanh lá cây.

[VoVo: Suy nghĩ cho đã rồi rốt cuộc vẫn xài cái bộ dạng cũ. Đập đập.]

Lúc Diệp Oản Oản xuống lầu, không thấy Tư Dạ Hàn, ngược lại Lâm Khuyết con hàng kia hôm nay lại đến.

Tên kia trong lúc vô tình giương mắt thấy cô, nhất thời đem tất cả cà phê trong miệng đều cho phun ra ngoài ——

Thảo! Mắt chó của ta!!!

[VoVo: Ta hiểu mà Lâm Khuyết. Vỗ vai.]

[Lâm Khuyết: Vô ca, Qua nói cho Quẫn Quẫn chỉnh lại kịch bản hộ ta đi.]

[Haizz. X2]

Diệp Oản Oản liếc hắn một cái, biểu tình trách lầm hiếm thấy.

Cô hướng phía dưới lầu quét mắt qua một cái, phát hiện hôm nay không chỉ là Lâm Khuyết, Tư Dạ Hàn còn có thêm hai người bạn tốt, Thẩm Tu cùng Tạ Chiết Chi cũng ở đây.

Giờ phút này, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Thẩm Tu dừng lại ở trên người của cô một giây, trên mắt kính gọng vàng kim tơ thoáng qua một đạo bạch quang, thời điểm nhìn về phía Lâm Khuyết, trong giọng nói là một sự cảnh cáo nguy hiểm, Lâm Nhị, đây chính là điều mà ngươi muốn làm ta ngạc nhiên nên mới rạng năm giờ sáng đem ta đánh thức chạy tới Cẩm Viên?

Một bên Tạ Chiết Chi cười cười run rẩy hết cả người, một đôi mắt dâm tà hồn xiêu phách lạc, Ha ha~ Tu, đừng nói như vậy chớ! Quả thật rất kinh ngạc vui mừng không phải sao? Thật hâm mộ Cửu ca, mỗi ngày đều trải qua thú vị như vậy!

[VoVo: Đệt, tên này là S, chắc chắn là S. Kinh nghiệm của ta sau ngàn bộ tiểu thuyết không sai đâu.]

Không phải đâu, cô ấy ngày hôm qua... dung nhan ngày hôm qua, không trang điểm, thật siêu đẹp siêu tiên, ta đều sợ ngây người... Lâm Khuyết không có lời nói mạch lạc nào mà giải thích.

Tạ Chiết Chi cười không nhịn được, Dạ dạ dạ, siêu đẹp siêu tiên, ngươi cũng có thể cùng Cửu ca tìm một loại phong cách như thế này ~

Lâm Khuyết không có biện pháp giải thích, chỉ có thể mang vẻ mặt ủy khuất trừng mắt hướng phía Diệp Oản Oản.

Diệp Oản Oản nhíu mày, Nhìn ta làm gì? Trang điểm đối với nữ nhân là lễ phép căn bản nhất không biết sao?

Lâm Khuyết khóe miệng co giật, Ngài quả thật là rất có lễ phép rồi...

[VoVo: Vỗ vai Lâm Khuyết]

[Haizz X2]

Lúc này, một loạt tiếng bước chân vang lên, Tư Dạ Hàn tỉnh rồi.

Ánh mắt nam nhân nhàn nhạt ở dưới lầu nhìn lướt qua, trên mặt không có bất kỳ vẻ mặt dư thừa nào.

Phải nói đây vẫn là một loại biến thái tâm lý, tư chất mạnh nhất, thấy cái bộ dáng này của cô ngay cả ánh mắt đều không có nháy mắt một cái.

Diệp Oản Oản không quên giờ phút này quan trọng nhất vẫn chính là để Tư Dạ Hàn cảm nhận được độ hảo cảm cùng độ trung thành của cô, để cho hắn tin tưởng chính mình, hoàn toàn đối với chính mình yên tâm, vì vậy chạy bạch bạch tới trước mặt Tư Dạ Hàn, Cửu gia Cửu gia, người xem ta ngày hôm nay đẹp mắt không?

Tư Dạ Hàn nhìn cặp mắt trước mặt lấp lánh yêu cầu khen ngợi, vẻ mặt vô cùng sinh động của nữ hài tử, bởi vì cô rời đi mà cả một đêm tâm tình u buồn, không hiểu tiêu tán mấy phần: Ừm.

Vẻ mặt Lâm Khuyết vô cùng thê thảm, Cửu ca, lương tâm của ngươi thật có đau hay không?

Thẩm Tu bình tĩnh ngồi ở một bên, vẻ mặt hiện lên suy nghĩ hoàn toàn là trong dự liệu của ta, Tạ Chiết Chi nhưng là nhìn đến mặt đầy hứng thú.

Rất nhanh, người giúp việc mang bữa ăn sáng bưng lên, năm người đều ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.

Diệp Oản Oản nhìn một chút sang Tư Dạ Hàn bên cạnh, lại nhìn một chút Lâm Khuyết, Thẩm Tu cùng Tạ Chiết Chi đối diện, cùng bốn cái người hào quang chói mắt ngồi cùng trên một cái bàn ăn cơm, để cho cô có loại cảm giác đặc biệt huyền huyễn.

Dù sao bốn người này tương lai đều là một nhân vật quan trọng trong mỗi cái lĩnh vực dẫn đến phong vân.(Pi: Ý là gây sóng gió đó)

Bởi vì Diệp gia là làm nghề giải trí, cho nên Diệp Oản Oản chú ý nhất, vẫn là ảnh đế Tạ Chiết Chi.

Đại khái là phát hiện ánh mắt của Diệp Oản Oản thường xuyên liếc trộm, Tạ Chiết Chi nghiêng người lấy tay chống đỡ đầu của mình, hướng về phía cô chớp chớp cặp mắt liễm diễm đào hoa kia, Tiểu Diệp một dạng, muốn được ký tên sao?

Đệt! Cái nhìn kia, thật là trực tiếp nha!

Người này nhất định chính là hồ ly tinh đực, khó trách lại đem toàn bộ tim của thiếu nữ nước Hoa đều cướp đi nha.

Ký tên! Cô đương nhiên muốn!

Tạ Chiết Chi thế nhưng là ảnh đế Oscar tương lai a! Nước Hoa lần đầu tiên có được nam tài tử Oscar! Được người này ký tên về sau cô cầm đi bán cũng có thể phát tài một khoản!

Cho dù là bây giờ, Tạ Chiết Chi cũng đã cầm vô số giải thưởng lớn, bây giờ ở trong vòng giải trí là nhân vật có nhân khí nóng bỏng nhất, là nam tài tử làm cho toàn bộ thiếu nữ nước Hoa điên cuồng nhất.

Đừng nói chính tay hắn viết ký tên, coi như là hắn tùy tiện để một tấm ảnh tuyên truyền xuất hiện trong buồng điện thoại, cũng có thể trở thành địa điểm tham quan hấp dẫn, mỗi ngày đếm không hết cô gái mê soái ca đứng xếp hàng đi vào buồng điện thoại chụp chung.

Nhưng là, nhìn đến một tên biến thái muốn chiếm làm của riêng, Diệp Oản Oản quả quyết lắc đầu một cái.

Lại dám cất giấu chữ ký tên của người đàn ông khác? Trừ phi cô không muốn sống nữa!

Thấy Diệp Oản Oản một bộ rõ ràng rất muốn, nhìn Tư Dạ Hàn một cái sau đó lập tức nhịn đau vẻ mặt nhỏ nhắn lắc đầu, Tạ Chiết Chi cười khẽ một tiếng, Tiểu Diệp tử thật đáng yêu.

Diệp Oản Oản: ...

Tạ Ảnh Đế anh đủ rồi! Lại trêu ghẹo tôi, tôi liền muốn trở mặt! Anh không thấy người anh em biến thái kia của anh đầu đều có đám mây hình nấm rồi sao?

Lâm Khuyết ở bên cạnh liếc Tạ Chiết Chi một cái, bĩu môi mà chê, Tạ tam, tiết tháo của cậu đâu? Thậm chí ngay cả Diệp Oản Oản đều dám trêu tới...

Tạ Chiết Chi ngón tay nhẹ nhàng xoa lấy cánh hoa hồng mang theo hạt sương bên trong bình hoa, sâu xa nói, Tất cả các cô gái trên cõi đời này đều là đóa hoa, hẳn là đều được yêu thương quý trọng.

Lời này đơn giản là lọt đến trong tâm trí của Diệp Oản Oản, Diệp Oản Oản lập tức trợn mắt nhìn Lâm Khuyết nói: Có nghe hay không? Học hỏi đi cẩu độc thân!

Lâm Khuyết nhất thời xù lông: Đệt! Nói ai là cẩu độc thân đây! Cô mới là cẩu độc thân!

Diệp Oản Oản nghiêng đầu nhìn về phía Tư Dạ Hàn ở một bên, Cục cưng, Lâm nhị mắng em là cẩu độc thân! Anh nói một chút hắn đây là có ý gì, đây không phải là rõ ràng đang trù yểu chúng ta chia tay sao?

Tư Dạ Hàn nghe được tiếng yêu thương này của Diệp Oản Oản, vô cùng sốt ruột trong não như có từng tia từng tia ngọt ngào khe nước chảy tràn qua, sau đó, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhất thời hướng phía Lâm Khuyết ở một bên bắn tới.

Lâm Khuyết trong nháy mắt bị dọa sợ đến co lại thành một đoàn: Cửu ca, tôi sai rồi...

Diệp Oản Oản cô - tên tiểu nhân này!

Tạ Chiết Chi hướng phía Tư Dạ Hàn méo đầu một chút, ánh mắt sâu thẳm mà nhìn vẻ mặt đối diện đang say sưa ngắm cái đầu xanh lục của cô gái, A, A Cửu, mấy ngày không thấy, tiểu nha đầu này của cậu ngược lại giống như biến thành một người khác rồi sao?

Tư Dạ Hàn hướng phía cô gái nhìn một cái.

Biến thành một người khác?

Cô thay đổi duy nhất, chẳng qua chỉ là hơi thông minh một chút, đổi một phương thức khác thoát đi hắn mà thôi.

Thấy ánh mắt Tư Dạ Hàn trong nháy mắt âm u, Tạ Chiết Chi nhíu mày, một bộ vẻ mặt sợ thiên hạ không loạn, Sách, nếu biết rõ mục đích của cô ấy, cần gì còn phải dung túng cho cô ấy? Cái này cũng không giống như tính cách của cậu nha!

Ăn no rồi! Tôi đi học!

Lúc này, Diệp Oản Oản đã ăn xong bữa ăn sáng, cầm cặp sách cùng một bên đồ đạc lên, lên tiếng chào hỏi với Tư Dạ Hàn.

Đang muốn rời đi, lúc đi được một nửa lại đi vòng vèo trở lại, bạch bạch bạch chạy đến trước mặt Tư Dạ Hàn, đeo cặp sách, giơ lên hai cánh tay mềm mại ôm cổ Tư Dạ Hàn, ở khóe môi người đàn ông khóe môi hôn chụt một cái, Nhớ nghĩ tới em nha! (ed: bà này diễn hơi lố rồi. Nhưng mà Ad thích:v)

Nói xong, để lại cho bốn người kia trợn mắt hốc mồm, nhảy nhảy nhót nhót mà đi rồi nha. =.=

Một hồi lâu sau, Tư Dạ Hàn lười biếng tựa vào ghế ngồi sau lưng, con ngươi hờ hững liếc nhìn người bạn tốt ở một bên, Bây giờ biết rồi hả?

Đây chính là lý do.

Lý do để cho hắn không cách nào kháng cự được.

Trường THPT Thanh Hòa.

Đây là trường học tốt nhất ở Đế Đô, tỉ lệ lên lớp cực kỳ cao và chưa coz trường nào làm được như thế.

Trước 16 tuổi, Diệp Oản Oản chỉ học ở nước ngoài. Sau 16 tuổi, mới về nước, không có tham gia kỳ thi tốt nghiệp và tuyển sinh THPT, theo lý thuyết là không thể vào trường Thanh Hòa.

Có thể được trúng tuyển, lúc đó ba của cô vẫn là chủ tịch tập đoàn Diệp Thị, dùng quan hệ để giúp nàng đi cửa sau vào trường.

Từ 16 tuổi đến 20 tuổi, cô đều đã học ở trường cấp 3 bốn năm rồi, mà vẫn còn chưa tốt nghiệp.

Ngày từ đầu thành tích tụt dốc là do yêu sớm, tâm tư thiếu nữ của cô đều đặt trên người vị hôn phu Cố Việt Trạch anh tuấn, cao lớn, cả ngày đổi trò chơi để làm hắn vui lòng, thư tình viết đến mấy trăm bức, gấp đến nghàn con hạc giấy.

Sau đó thành tích thảm hại, đều vì tên cặn bã đó.

Sáng sớm, ánh nắng chiếu trên mái tóc xanh của cô, Diệp Oản Oản đứng trước cổng chính của trường THPT Thanh Hòa. Nhìn lấy bảng hiệu của Trường rực rỡ 4 chữ lớn THPT THANH HÒA, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.

Lần này, đừng ai nghĩ có thể ngăn cản bổn tiểu thư học giỏi!

Đi trên sân trường vừa xa lạ vừa quen thuộc, ở 2 bên con đường là hàng cây cổ thụ lớn tuổi, trong không khí tràn đầy mùi thanh khiết của cỏ cây., xa xa là 1 hàng ngói đỏ của tòa nhà cổ để dạy học, trong radio phát ra tiếng âm nhạc du dương, từng học sinh trên người đeo cặp sách đang tụ năm tụ ba rối rít để vào lớp học,...

Sống lại nhiều ngày như vậy cho tới hôm nay, Diệp Oản Oản lần đầu tiên có cảm giác mình sống lại.

Nhìn lên bầu trời xanh thẳm, cô cơ hồ có cảm giác muốn rơi lệ.

Bên cạnh, có những ánh mắt đang xì xào bàn tán khác thường, nhưng cô 1 chút cũng không để ý.

So với những gì cô bị trong kiếp trước, trong trường học những lời đồn nhảm này cũng chẳng ảnh hưởng tới cô.

Cmn! Đó là ai a! Đáng sợ đến mức tôi suýt đụng phải cây! Một người đàn ông thoát khoải nguy hiểm đụng phải cây đại thụ, vẻ mặt sợ hãi như gặp quỷ.

Bên cạnh có nữ sinh giọng the thé nói: Ngay cả cô ta, ông cũng không nhận ra! Đó là Diệp Oản Oản của lớp F, a!.

Đệt! Cô ta chính là Diệp Oản Oản? Đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy! Vẻ mặt nam sinh nhìn mà than thở.

Một nữ sinh khác mặt đầy chán ghét nói: Cả ngày trang điểm quá đà, bôi son chét phấn đầy mặt, trang phục kỳ dị thì coi như xong đi, thành tích còn thảm hại muốn chết, 4 năm còn không tốt nghiệp được, nghe nói cuộc sống riêng cũng xấu không kém, cả ngày cúp học không biết ở bên ngoài làm gì, thứ người như vậy tại sao còn không bị đuổi,! Thật là làm mất mặt trường THPT THANH HÒA!

Có 1 học sinh liền chen miệng vào: Thộ bớt đi! Nghe Thẩm Mộng Kỳ nói, cha của Diệp Oản Oản tham ô công quỹ, đã sớm bị đuổi ra khỏi công ty, còn thiếu nợ lãi suất cao! Không biết cô ta còn cái gì để ra vẻ ta đây nữa, ngày ngày không thèm nhìn nội quy trường học, tùy ý làm bậy!

Bất quá, những ngày an nhàn của cô ta không còn mấy ngày đâu, tôi nghe nói trường học chuẩn bị đuổi học cô ta. Dù sao 1 thời gian ngắn nữa, lãnh đạo bên trên sẽ đến kiểm tra, nêua như muốn lãnh đạo biết trường chúng ta có học sinh như vậy, nếu như vậy danh dự trăm năm của Thanh Hòa đều bị hủy hết!

Tất cả mọi người vẻ mặt đều vui mừng: Cuối cùng, dạng người này không còn tiếp tục ở lại trường!

Diệp Oản Oản một bên, hứng thú nghe những tin đồn nhảm về mình, lấy lại được một chút tin tức mà cô đã sắp quên, một bên ung dung thản nhiên mà đi đến của lớp F.

Trong nháy mắt khi cô đi đến cửa, không khí trong phòng học đầu tiên là bỗng nhiên an tĩnh quỷ dị một giây, ngay sau đó là điên cuồng vỗ bàn cùng huýt sáo.

Tất cả mọi người đêu chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Lớp này được coi như là lớp học nát nhất trường trung học Thanh Hòa, không bao giờ để ý đến nội quy trường học, rất nhiều người không tuân theo quy tắc quản giáo, Diệp Oản Oản chẳng qua chỉ là người thu hút nhiều sự chú ý từ người khác nhất thôi.

Nói trắng ra là, cô chính là kiểu học sinh, ngày thường buồn chán luôn kiếm trò mua vui chọc cười người khác.

Mà mỗi lần Diệp Oản Oản ra tay không bao giờ phải để bọn họ thất vọng.

"Ha ha ha CMN! Diệp Oản Oản mái tóc này của cậu thật trâu bò nha!"

"Đúng đúng đúng, so với kiểu tóc nổ bể đầu trước kia, kiểu tóc này của cậu bùng nổ hơn nhiều!"

Tất cả các nam sinh đều đang cười to thì các nữ sinh đều tỏ vẻ chán ghét và khinh thường.

"Náo náo cái gì, tất cả đều yên tĩnh cho tôi! Không nghe thấy tiếng chuông vào học đã vang lên sao?" Trước cửa truyền tới âm thanh tức giận của chủ nhiệm.

"Diệp Oản Oản lại là em! Em... Em xem một chút, e mang bộ dạng qủy quái gì đây? Còn không mau trở lại chỗ ngồi của em đi!" Chủ nhiệm lớp nhìn thấy mái tóc màu xanh lục kia của Diệp Oản Oản, giận đến nổ phổi, lúc đầu muốn tiếp tục mắng cô, kết quả lại để cô trực tiếp trở về chỗ ngồi.

Dù gì người học sinh này cũng sắp bị đuổi học rồi, không cần phải phí hơi sức mắng chửi nó làm gì.

Diệp Oản Oản nhìn lướt qua phía trong phòng học một cái, không cần nhớ lại, ngay lập tức đã biết chôc ngồi của mình ở đâu.

Bởi vì mỗi chỗ ngồi trong lớp đều xếp theo thứ hạng thành tích học tập, mà thứ hạng của cô từ trước đến nay luôn là người đứng nhất từ dưới lên, tự nhiên sẽ ngồi bàn cuối.

Vị trí bàn cuối cùng là cạnh cửa sổ, gần một nam sinh.

Nam sinh một thân quần áo xốc xếch, mái tóc ngỗ ngược, trong lỗ tai mang theo tai nghe, đang nằm ngủ trên bàn học, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở các chiếc lá, chiếu qua song cửa sổ rồi nhún nhảy trên gò má tinh xảo của thiếu niên đang ngủ say, làm cho thiếu niên nhìn qua như là người vừa bước ra từ trang bìa tạp chí.

Tư Hạ, là hot boy số một của trung học Thanh Hòa.

Hút thuốc, đánh nhau, cúp cua không có chuyện gì là không tinh thông, thành tích cũng nát đến rối tinh rối mù, nhưng mà bởi vì có một vẻ ngoài hào nhoáng, trong nhà lại có nhiều tiền nên ngồi vững cái vị trí hot boy này.

Nghe thấy bên cạnh có tiếng bước chân, thiếu niên vốn đang nhắm mắt ngủ nhất thời hiện lên vẻ mặt không kiên nhẫn "Cút!"

Trong phòng học, những học sinh khác, nhất là các nữ sinh thấy vậy tất cả đều trưng ra vẻ mặt hả hê.

Các cô đang ngồi chiêm ngưỡng vẻ đẹp vô tận của điện hạ khi ngủ say, kết quả lại bị con người xấu xí này cắt đứt.

Cô gái xấu xí, dựa vào cái gì mà có thể ngồi chung bàn với điện hạ!

Nhưng mà, dù là bộ dạng nổi giận mắng người cũng đẹp trai, rất đẹp trai!

Trước khi sống lại, Diệp Oản Oản mặc dù ăn mặc phách lối nhưng trên thực tế lại là người nhát gan, nội tâm cực kì tự ti hèn yếu, tính cách cũng rất âm trầm.

Nếu là ngày trước, bị Tư Hạ gầm lên một tiếng như vậy, Diệp Oản Oản khẳng định đã sớm ngoan ngoãn dọn dẹp cái ổ của mình đến cái bàn đã gãy mất một cái chân nằm co rút bên cạnh thùng rác ở phía bên kia.

Mà lần này, đối mặt với sự nổi giận của nam sinh, Diệp Oản Oản đứng ở chỗ đó mà nhìn từ trên cao xuống, tựa như cười mà không phải cười liếc nhìn nam sinh kia một cái, giống như chưa hề nghe thấy cái gì, trực tiếp đặt mông ngồi xuống cái ghế bên cạnh hắn.

Săc mặt nam sinh chợt đổi: "Muốn chết? Cút cho tôi!"

Diệp Oản Oản không nhanh không chậm đem sách vở nhét vào trong hộc bàn, sau đó móc quyển sách giáo khoa và hộpđồ dùng học tập ra, lơ đãng nhìn về phía nam sinh bên cạnh, chậm rãi mở miệng nói, "Tôi dựa vào bản lĩnh của mình thi được hạng nhất đếm ngược, dựa vào bản lĩnh của mình giành được vị trí này, cậu dựa vào cái gì để bắt tôi cút?"

Tư Hạ: "...."

Tất cả bạn học trong lớp: "..."

Ngay cả chủ nhiệm lớp mặt cũng đã đen như đít nồi.

Trong nháy mắt, trong phòng học vang lên một trận xì xào bàn tán kinh ngạc.

Ta đi! Diệp Oản Oản điên rồi sao? Lại dám chống đối điện hạ!

Chắc chắn là bởi vì muốn nhân cơ hội đến gần điện hạ rồi! Dù sao cơ hội cũng tốt như vậy!

Đệt! Nàng cũng không soi mặt mình vào trong nước tiểu mà xem mình là cái loại đức hạnh gì, loại rác rưới này mà cũng dám đánh chủ ý với điện hạ của chúng ta?

Nữ chủ nhiệm lớp trẻ tuổi giận đến mặt đều đen rồi, Diệp Oản Oản! Em lập tức phải bị trường đuổi học, vẫn còn ở nơi này dương dương đắc ý cái gì chứ?! Đứng thứ nhất từ dưới lên rất có mặt mũi sao? Tôi làm sao lại dạy ra cái loại học sinh không biết liêm sỉ như em!

Nghe được lời của cô giáo, nhất thời tất cả học sinh nữ đều hưng phấn không thôi.

Ha ha, thiếu chút nữa đã quên rồi, Diệp Oản Oản sắp bị trường học đuổi học rồi!

Thì ra tin tức này là thật a!!!

Quá tốt! Lần này nhìn cô ta còn phách lối như thế nào được!

Chủ nhiệm lớp vốn là định nhẫn nhịn đến khi thông báo cô bị đuổi học chính thức phát ra, vào lúc này thật sự không thể nhịn được nữa trước mặt bạn học cả lớp liền bắt đầu mắng, Chính em đi ngắm nghía trong gương đi, nhìn một chút em là cái bộ dáng quỷ quái gì, cả ngày làm người không ra người quỷ không ra quỷ, thành tích cũng rối tinh rối mù, hại nhiều lần thứ hạng thứ nhất từ dưới lên đều tại lớp chúng ta, lớp F danh tiếng của chung ta chính là bị cái loại rác rưởi này như em làm cho hư hỏng! Một viên cứt chuột này như em kéo chân sau của toàn bộ lớp học, lại còn không có phân nửa lòng xấu hổ! Em, bây giờ ngay lập tức cút cho ra khỏi trường học của tôi ngay!

Mắt thấy Diệp Oản Oản thật muốn bị đuổi đi rồi, các nữ sinh trong lòng tràn đầy vui mừng.

Cái đồ xấu xí đó còn muốn chiếm đoạt điện hạ!

Lần này đi gặp báo ứng đi!

Cút ra ngoài! Cút ra ngoài!

Mau cút đi!

Đối mặt các bạn học ồn ào lên tiếng xua đuổi, thần sắc Diệp Oản Oản không thay đổi chút nào con ngươi, trong trẻo lạnh lùng hướng thảng về phía bục giảng, Cút ra khỏi trường học? Không biết, là ai cho cô Lương ngài quyền lợi làm cho em phải cút!?

Thấy Diệp Oản Oản lại còn dám nghi ngờ lời của mình, sắc mặt Lương Lệ Hoa nhất thời càng thêm khó coi, lạnh lùng nói, Trải qua sự nhất trí của các lãnh đạo nhà trường, em đã bị đuổi!

Diệp Oản Oản nghe vậy, trên mặt nhất thời hiện lên thần sắc giễu cợt.

A, cái gì mà quyết định nhất trí của các lãnh đạo nhà trường, nàng mặc dù đã vi phạm qua không thiếu nội quy trường học, nhưng đều là trang điểm, không mặc đồng phục học sinh, cúp cua này nọ, đều là chút sự tình nho nhỏ, mà dựa theo quy định trường học, ít nhất phải vi phạm ba lần lỗi nặng mới có thể bị đuổi.

Nàng bị đuổi, hoàn toàn là bởi vì Lương Lệ Hoa ở trước mắt lãnh đạo nhà trường thêm mắm thêm muối, khoa môi múa mép mà thôi.

Theo lý thuyết, làm giáo viên, không cần phải cùng một học sinh gây khó dễ, nhưng người nào để cho nàng có vận khí Quá tốt, trước đó lại vô tình phá vỡ bí mật Lương Lệ Hoa cùng một lãnh đạo nhà trường đã kết hôn ngoại tình.

Lương Lệ Hoa tự nhiên muốn trăm phương ngàn kế đem cái đinh trong mắt là nàng này vứt khỏi trường học!

Kiếp trước đã là như vậy, trong ngày thường gây khó dễ với nàng chẳng qua chỉ là bình thường như cơm bữa, hở một tí chính là ở trước mặt bạn học cả lớp làm nhục nàng, mà mỗi lần nhìn nàng bị làm nhục, đều sẽ thành tiết mục giúp vui cho các học sinh này.

Ngớ ra làm gì, còn không mau cút đi ra ngoài! Lương Lệ Hoa nghiêm nghị chỉ ra bên ngoài phòng học, xem như đã không thể chờ đợi được nữa.

Diệp Oản Oản hạ giọng thật thấp, cười lạnh một tiếng, A, ngay cả một phần văn bản thông báo chính thức cũng không có, chỉ bằng một câu nói của cô giáo Lương, tôi liền bị đuổi? Trường học là nơi mặc cô quyết định sao?

Sắc mặt Lương Lệ Hoa đột nhiên đại biến, dùng sức vỗ bục giảng nói, Diệp Oản Oản! Em càn rỡ! Có người nói chuyện với giáo viên như vậy sao? Cha mẹ em rốt cuộc là làm sao dạy mà dạy ra cái loại như em?!

Lương Lệ Hoa vừa nói, vừa đưa ánh mắt khinh bỉ quan sát nàng một cái, Bất quá cũng khó trách, cha mẹ là cái dạng gì thì chỉ có thể dạy ra con gái dạng đó! Cha tham ô công quỹ, mượn lãi suất cao thiếu nợ đến mông, anh trai là tên côn đồ ma bài bạc, cái loại gia đình này có thể dạy dỗ ra mặt hàng gì đây?

Lương Lệ Hoa vẻ mặt tràn đầy chán ghét cùng giễu cợt, lại trực tiếp đem chuyện nhà của Diệp Oản Oản cứ như vậy nói toạc ra ở trước mặt tất cả học sinh.

Phía dưới nhất thời lại một trận kinh ngạc xì xào bàn tán, tất cả tầm mắt đều giống như nhìn thấy phải cái vâth đáng ghét gì.

Diệp Oản Oản bình tĩnh đứng tại chỗ, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì.

Chỉ có Tư Hạ cách nàng gần nhất chú ý tới, trong nháy mắt Lương Lệ Hoa nói ra những lời đó về cha mẹ Diệp Oản Oản, cặp mắt cô gái luôn luôn kiếp nhược này như bùng phát hàn băng, tràn ra một cỗ lãnh ý cực kỳ đáng sợ.

Nam sinh hơi nhíu mày, trong ánh mắt lóe lên một tia hoài nghi, là ảo giác sao??

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro