Chương 21-30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một lúc trầm mặc ngắn ngủi, Diệp Oản Oản không nhanh không chậm mở miệng: Thì ra là như vậy, có nhiều cha mẹ là có thể dạy ra dạng con gái gì... Như thế, có phải hay không tôi cũng có thể nói, cô giáo dạng gì, là có thể dạy ra học sinh dạng đó? Toàn bộ lớp F coi như là lớp học nát nhất trường, không biết, cô Lương ngài có cảm tưởng như thế nào? (Pi: chửi hay lắm =)))

Cô... Cô càn rỡ! Lương Lệ Hoa giận đến tức điên.

Cái con nha đầu chết tiệt kia, lại dám giễu cợt trình độ dạy học của cô!

Ở trong tất cả các lớp học, thành tích của lớp F là kém cỏi nhất, cái này vẫn là chỗ đau của cô.

Trong phòng học, tất cả học sinh đều đã sợ ngây người.

Ôi chao Cmn...

Diệp Oản Oản này, lại dám lại nhiều lần mạnh miệng với chủ nhiệm lớp như thế...

Đây là Diệp Oản Oản bất kể bị chửi thế nào đều một chữ không dám lên tiếng sao?

Lương Lệ Hoa cười lạnh một tiếng, Diệp Oản Oản, cô có phải hay không thật sự cho rằng tôi không có biện pháp gì để bắt cô? Tôi bây giờ ngay lập tức sẽ có thể để cho cô cút ra khỏi cửa chính trung học Thanh Hòa!

Diệp Oản Oản tựa như cười mà không phải cười hướng phía Lương Lệ Hoa nhìn, Làm sao không biết chứ, cô Lương đây lợi hại như vậy, làm thế nào sẽ bắt tôi - một học sinh mà không có biện pháp?

Diệp Oản Oản tận lực nhấn mạnh thêm mấy chữ Lợi hại như vậy, rõ ràng đang ám chỉ Lương Lệ Hoa cùng lãnh đạo trường học quan hệ không bình thường.

Quả nhiên, sắc mặt Lương Lệ Hoa nhất thời thay đổi.

Mặc dù Diệp Oản Oản cũng không có chứng cớ, lời của cô ta cũng sẽ không có người tin tưởng, nhưng nếu bị cô ta tại chỗ này nói bậy nói bạ như thế, khó tránh khỏi có người có lòng thật sẽ đi kiểm chứng, nhất là vợ của người kia cũng là giáo viên trong trường...

Cái con nha đầu chết tiệt này, lại dám uy hiếp cô!

Keng keng keng ——

Lúc này, tiếng chuông vào học chính thức vang lên, phá vỡ cục diện giằng co.

Sắc mặt Lương Lệ Hoa trầm mặt cả giận nói, Vì một mình cô, thiếu chút nữa làm trễ nãi tất cả các bạn học làm kiểm tra! Diệp Oản Oản, chút nữa tôi lại tính sổ với cô! Lớp trưởng, tới đem bài thi phát xuống đi!

Coi như, cái con nha đầu chết tiệt kia ngược lại không đến mấy ngày phải đi rồi, không cần phải ở chỗ này cùng với cô ta cãi vả đem sự tình làm lớn chuyện.

Lớp trưởng vội vàng đi tới nhận lấy bài thi bắt đầu phát ra.

Thấy không còn trò hay để xem, các học sinh phía dưới một trận thất vọng thổn thức, sau đó rối rít kêu thảm nhìn về phía bài thi.

Diệp Oản Oản liếc nhìn bài thi, là văn tống.

Mặc dù cô đã cố gắng tranh thủ thời gian, nhưng ngày hôm qua kiểm tra số học vẫn không thể nào học kịp, hôm nay muốn thi là Văn tống, Ngữ Văn và Tiếng Anh.

Những năm tháng lớp mười hai chính là ở trường không ngừng trải qua các cuộc thi lớn nhỏ, mỗi tháng một lần nắm rõ kỳ thi coi như là một lần trắc nghiệm tương đối trọng yếu, sẽ căn cứ xếp hạng lần nữa để sắp xếp chỗ ngồi.

Ánh mắt Diệp Oản Oản nhanh chóng nhìn xong những cái đề thi kia, tất cả đề bài đều hoàn toàn xa lạ.

Ngày trước kiểm tra, bài thi cô cũng không nhìn, đối với cái đề bài này đương nhiên không có chút ấn tượng nào.

Chỉ là, mặc dù đối với những đề bài này cô không có ấn tượng, nhưng mỗi một câu trả lời của mỗi đề bài, chỉ cần cô liếc một cái, trong nháy mắt sẽ hiện lên rõ ràng trước mắt.

Kiếp trước thành tích cùng điểm số đối với cô mà nói không có bất kỳ ý nghĩa gì, cô chưa từng để tâm qua bài kiểm tra nào, tất cả giờ học đều không tập trung, nhưng trí nhớ đối với cô mà nói là một loại bản năng, kiến thức trên sách học, chỉ cần cô xem qua một lần, cho dù hoàn toàn không suy nghĩ qua, cũng sẽ nhớ kỹ toàn bộ một chữ không rơi xuống đất.

Những thứ ký ức đó trong đầu, bất kể trôi qua bao lâu, lúc cần có thể tùy tiện lấy ra.

Hôm nay ba môn kiểm tra này, đối với cô mà nói không có bất kỳ độ khó gì.

Có thể đạt bao nhiêu điểm kiểm tra, chỉ cần nhìn cô muốn thi bao nhiêu điểm.

Muốn để cho trường học rút lại quyết định đuổi học cô, lần này bài kiểm tra là điểm mấu chốt nhất.

Một tuần là đủ thời gian để học, mặc dù hơi gấp, nhưng đối phó với bài kiểm tra trắc nghiệm này thì cũng đủ rồi.

Nghĩ tới đây, Diệp Oản Oản không phân tâm nữa, bắt đầu lật xem bài vở.

Một bên, có nam sinh nằm ở trên bàn học ngủ, nghe được bên cạnh mình truyền tới tiếng lật dở ồn ào của trang sách, nhất thời nhíu mày hướng phía về phía người bên cạnh mình nhìn.

Kết quả, ngẩng đầu lên một cái, lại thấy Diệp Oản Oản đang xem sách.

Cô gái này... Bị kích thích nên đổi tính rồi hả?

Đang nghĩ như thế, khi nhìn rõ động tác tiếp theo của Diệp Oản Oản, nam sinh kia mặt nhất thời đen xuống.

Bởi vì Diệp Oản Oản tốc độ lật sách thật là so với hôm nay cô lật mặt tốc độ còn nhanh hơn.

Ở đây chỗ nào là đang đọc sách?

Nhưng nếu như không phải là đang đọc sách, vậy thì là đang làm cái gì? Rảnh rỗi,đau trứng mà chơi lật sách sao?

Thật ồn ào. Nam sinh với khuôn mặt đẹp trai hiện lên vẻ không vui.

Diệp Oản Oản sắc mặt triệt để biến thành đen, tiểu tử thúi này, vẫn còn hăng hái hơn rồi đúng không!

Có tin hay không lão nương liền dùng bối phận đè chết cậu!

Bàn về bối phận, hắn còn phải cung cung kính kính gọi cô một tiếng thím Cửu đấy!

Kiếp trước,cô cũng là sau đó mới biết, Hot Boy Tư Hạ của Thanh Hòa lại là cháu của Tư Dạ Hàn.

Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, A, ngại tôi làm ồn? Có bản lãnh thì thi được hạng nhất đi a! Cá lớn nuốt cá bé, người mạnh là vua, học cặn bã không có tư cách Trang Bức!

... Nam sinh kia nhất thời bị nghẹn gần chết, trên mặt đều là vẻ thật là không cách nào tin được.

Hắn mới vừa rồi, lại bị người đứng hạng nhất đếm ngược từ dưới lên trên của trường giễu cợt?

A, rất tốt.

Lần kiểm tra này, hắn sẽ để cho nữ nhân kia biết rốt cuộc cái gì mới là cá lớn nuốt cá bé, người mạnh là vua!

Tiếng chuông, tan học rốt cuộc cũng vang lên, thời gian của 1 ngày trôi qua thật nhanh.

1 thời thoải mái cúp cua, học tập thật cực khổ à.

Đi xuống dưới, Diệp Oản Oản xem chính mình cũng đã là bóng chồng, bóng chồng lên trên còn có rậm rạp chằng chịt chữ.

Bảy ngày sắp tới, nhà trường sẽ cho học sinh nghỉ ngơi để chuyên tâm học tập nghênh đón kiểm tra.

Trung học Thanh Hòa là dạy học khép kín, trừ phi có tình huống đặc biệt gì đó, học sinh đều thống nhất yêu cầu ở nội trú.

Học tập được mấy ngày nay, mọi người đều có thể tự mình học ở nhà trọ, cũng có thể học ở trong lớp.

Sau khi tan học, các học sinh lần lượt trở lại nhà trọ, Diệp Oản Oản cũng mang rương hành lý hướng phía lầu ký túc xá đi tới.

Ký túc xá của trường học là bốn người một phòng, bất quá, bởi vì bạn cùng phòng đồng lòng gạt bỏ, cô được an bài một người ở một phòng.

Cộng thêm mối quan hệ giữa cô cùng Tư Dạ Hàn, cô không muốn cho ai biết cả, nàng ở 1 phòng ngược lại càng có lợi.

Ngón tay tinh tế trắng nõn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ký túc xá, không khí quen thuộc nhất thời đập vào mặt.

Căn phòng này một người ở mặc dù diện tích cũng không lớn, bất quá cô là người duy nhất ở đã cảm thấy đầy đủ, so sánh với Cẩm Viên rộng lớn thật là đáng sợ, ngược lại lại cho cô có 1 cảm giác an toàn.

Hơn nữa, Thanh Hòa từ trước đến nay đều có vô số nhà giàu có cùng bạn học đầu tư,điều kiện rất tốt, không chỉ có máy điều hòa không khí, còn có phòng tắm riêng cùng phòng vệ sinh.

Diệp Oản Oản để hành lý xuống, đem tất cả đồ vật đều sắp xếp lại một chút.

Sau khi hết thảy thu dọn xong, đang chuẩn bị ngồi xuống tiếp tục học bài, đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên.

Mở cửa, chỉ thấy Thẩm Mộng Kỳ trên người mặc 1 cái váy tơ lụa màu hồng nhạt đang cười tươi rói,mà đứng trước cửa.

Cô ta vừa nhìn thấy Diệp Oản Oản lập tức mặt đầy kích động, nước mắt lập tức rưng rưng: Oản Oản! Bạn rốt cuộc cũng trở lại trường rồi! Tớ lo lắng cho cậu gần chết! Gặp lại cậu thật sự quá tốt rồi!

Nhìn thấy Thẩm Mộng Kỳ cái bộ dáng cực kỳ quan tâm, Diệp Oản Oản trong lòng không khỏi cảm khái, cũng khó trách sau này Thẩm Mộng Kỳ ở trong làng giải trí lại Hot như vậy, kỹ thuật diễn này quả thật không lời gì để nói.

Diệp Oản Oản đến trước bàn đọc sách ngồi xuống, bởi vì bị quấy rầy mà thần sắc hơi lộ ra không kiên nhẫn, Có chuyện gì? Vô luận bạn có chuyện gì, bảy ngày sau rồi hẵn tới tìm mình, bây giờ mình không có thời gian.

Thẩm Mộng Kỳ cho là cô bởi vì cùng Cố Việt Trạch cãi nhau mà tâm tình không tốt, liền ôn nhu khuyên bảo:Cố thiếu đoán chừng là hiểu lầm quan hệ giữa cậu cùng Tư Dạ Hàn, nhưng hắn cũng chỉ là yêu cậu quá sâu nên cũng không trách cậu quá tiếp xúc, trong lòng của hắn vẫn có cậu, nếu không lần này cũng không có khả năng cũng sẽ đi giúp cậu! Chỉ cần cậu đi tìm hắn, cùng hắn đem hết hiểu lầm rồi giải thích rõ là tốt rồi!

Diệp Oản Oản tạm thời không có thời gian cùng cô ta đạ

minh tinh màn hình nói nhảm, giờ phút này sự chú ý của cô toàn bộ đều đặt ở trong sách vở.

Xem Diệp Oản Oản phiền não mà không ngừng lật sách, phỏng chừng còn chưa có hết giận, Thẩm Mộng Kỳ cũng không tiếp tục khuyên nhủ.

Cái kia Oản Oản, tớ đi trước, sắp kiểm tra rồi, tớ cũng phải dành thời gian học tập, cha tớ nói lần này chỉ cần tớ có thể tiếp tục giữ vững vị trí thứ ba của lớp liền mua cho tớ một cái điện thoại di động mới, bạn nếu có chuyện nhất định phải tới tìm tớ a!

Biết. Diệp Oản Oản cũng không ngẩng đầu lên.

Thẩm Mộng Kỳ hơi nhíu mày, có chút không thích ứng với thái độ lạnh lùng này của Diệp Oản Oản.

Đang chuẩn bị rời đi, ánh mắt của cô ta bỗng nhiên liếc xéo nhìn Diệp Oản Oản rồi liếc trên một góc bàn học rực rỡ nhiều màu sắc, cái kia rõ ràng chẳng phải thư tình sao.

Thẩm Mộng Kỳ nhất thời trong lòng cười lạnh một tiếng.

Thật đúng là cho rằng Diệp Oản Oản lần này có thể hơi có chút cốt khí đây!

Nguyên lai vẫn là đồ hèn!

Giả bộ đứng đắn làm gì?

Ánh mắt Thẩm Mộng Kỳ lóe lên, lúc đi tới sau lưng Diệp Oản Oản, len lén lấy điện thoại di động ra, hướng về phía Diệp Oản Oản chụp một tấm ảnh, sau đó lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài.

Sau khi trở lại nhà trọ, Thẩm Mộng Kỳ đương nhiên không phải là học bài, mà là lập tức gửi tin nhắn cho Tư Dạ Hàn.

Tư Dạ Hàn rốt cuộc quăng tên phế vật Diệp Oản Oản kia, mà bây giờ, chính là cơ hội tốt nhất cho cô ta!

Tư Dạ Hàn là người nào, chính là người thừa kế duy nhất danh môn Tư gia nước Hoa, những người bình thường này đối với sự tồn tại của bọn họ mà nói là xa không với tới.

Mà cô ta, không chỉ có số điện thoại di động riêng của Tư Dạ Hàn, còn có thể tùy thời ra vào hoàng cung nhỏ gọi là Cẩm Viên ở Đế Đô.

Nghĩ tới những thứ này, tưởng tượng một ngày kia trở thành nữ chủ nhân Cẩm Viên, tưởng tượng tất cả mọi người đều biết rõ quan hệ của mình cùng Tư Dạ Hàn, cô ta thật là hưng phấn đến phát run.

Ngay cả Diệp Oản Oản cái người ngu ngốc đó cũng có thể lấy được Tư Dạ Hàn, cô ta làm sao không thể có được hắn.

Dù sao người nam nhân kia đối đãi với mình là bất đồng như thế, cô ta không chỉ có thể tùy ý ra vào Cẩm Viên, còn đưa cho cô ta cái đống lễ vật cực đắt, cực nhiều tiền, chỉ cần cô ta gặp phải việc khó, lại đến trước mặt hắn nói một chút, hắn cũng có phái người giải quyết.

Thẩm Mộng Kỳ hai gò má dính vào đỏ ửng, trên mặt tràn đầy ngọt ngào cùng tự tin, chỉ cần cô ta lại cố gắng một chút, người đàn ông này sớm muộn sẽ là của cô ta! (Pi: ngủ đi rồi mơ cưng =)))

[ Tư tiên sinh, nghe nói anh và Oản Oản cãi nhau, anh có khỏe không? Anh không cần lo lắng cho Oản Oản, tôi đã vừa mới qua xem cô ấy, Oản Oản cô ấy tốt vô cùng. ]

Cái tin này vẫn phối thêm một tấm ảnh, chính là tấm hình mà cô ta mới vừa rồi chụp lén, trong hình, tấm thư tình kia chụp vô cùng rõ ràng.

Lấy khả năng quan sát của Tư Dạ Hàn, tuyệt đối sẽ phát hiện bức thư này là viết thư tình cho Cố Việt Trạch!

Liền biết, Diệp Oản Oản rời đi hắn sau đó không chỉ có rất khỏe mạnh, còn ngay lập tức sẽ bắt đầu đối với Cố Việt Trạch cạn tào ráo máng đây!

Bây giờ cô ta phải thêm một cây đuốc, để cho Tư Dạ Hàn hoàn toàn chán ghét Diệp Oản Oản, không có bất kỳ khả năng hồi tâm chuyển ý.

Giờ phút này, trong nhà trọ của Diệp Oản Oản.

Sau khi Thẩm Mộng Kỳ rời khỏi, Diệp Oản Oản lúc đầu đang tiếp tục xem sách, chung quy lại cảm giác mình dường như bỏ sót cái gì.

Cô theo bản năng hướng phía góc bàn đọc sách của mình nhìn lại.

Quả nhiên, chỉ thấy trong góc có một bản nháp tấm thư tình, là cô trước kia viết cho Cố Việt Trạch, vẫn còn chưa kịp hoàn thành, cho nên không có thể đưa đi ra ngoài.

Sách, thiếu chút nữa quên đem vật này!

Kiếp trước Tư Dạ Hàn cấm túc cô, cô tự nhiên cũng phản kháng, lấy cái chết bức bách mới thuận lợi trở lại trường học, chỉ là bởi vì Thẩm Mộng Kỳ ba ngày hai đầu âm thầm khiêu khích, cô ở trường học không có thể đợi bao lâu không nói, danh tiếng cũng bị bôi xấu hoàn toàn.

Mà lúc trước chuyện đầu tiên Thẩm Mộng Kỳ khiêu khích quan hệ của cô và Tư Dạ Hàn, chính là bức thư tình này.

Đời này tình huống mặc dù hơi có chút bất đồng, cô định lý giải với Thẩm Mộng Kỳ, coi như là cô cùng Tư Dạ Hàn chia tay, Thẩm Mộng Kỳ cũng sẽ không buông tha bất kỳ cơ hội nào ở trước mặt Tư Dạ Hàn bôi đen cô.

Diệp Oản Oản nhặt bức thư tình kia lên, chuyển động bút trong tay, khóe miệng chậm rãi cong lên.

Cũng còn khá bức thư tình này chẳng qua là bản nháp, cũng không có viết là gởi cho ai.

Cho nên, nó tại sao không thể là viết cho Tư Dạ Hàn đây?

Diệp Oản Oản lấy điện thoại di động ra, hướng về phía tấm thư tình kia chụp một tấm theo, ngay sau đó, gởi cho Tư Dạ Hàn, hơn nữa phối thêm một cái icon trái tim.

 Sau khi gửi tin nhắn xong, Diệp Oản Oản liền không quản chuyện thư tình nữa, tranh thủ từng giây từng phút mà tiếp tục đọc sách.

Mà Cẩm Viên thời khắc này, đã long trời lở đất, người ngã ngựa đổ...:>

Trên ghế sa lon vẻ mặt nam nhân cáu kỉnh và tàn nhẫn, con ngươi màu đen giống như đêm đông sâu lắng vậy, ngón tay bởi vì mới vừa bóp nát ly, huyết dịch đang tí tách chảy xuống, trước đó người bưng trà cũng bị đạp lộn nhào trên đất, một cảm giác bị áp bách khổng lồ giống như ở bên trong không gian điên cuồng tàn phá.

Tất cả người giúp việc đều run lẩy bẩy mà trốn ở góc phòng, thở mạnh cũng không dám thở một tiếng.

Hứa Dịch phía sau mồ hôi lạnh nhễ nhại, cứng còng sống lưng đứng ở bên người nam nhân, ánh mắt xéo qua run rẩy liếc cái màn hình điện thoại di động tan vỡ trên sàn nhà, trên mặt tràn đầy tuyệt vọng.

Điện thoại di động chất lượng quá tốt, màn hình bị bóp nát vẫn hoạt động như cũ, hiện lên rõ ràng tấm ảnh thư tình bị phóng đại.

Đáng chết, hắn biết ngay sẽ xảy ra chuyện như vậy mà!

Cô gái kia đối với họ Cố quyết một lòng, bị bỏ rơi rồi bị thoái hôn đều không để ý, như cũ đi lên lấy lại, làm sao có thể lại đột nhiên đổi tính, nghĩ thật tốt cùng ông chủ sống qua ngày?

Cái này không nói, chân trước mới vừa lừa gạt ông chủ xong, chân sau lập tức lại đuổi theo Cố Việt Trạch rồi.

Còn viết ra thư tình sến súa như thế nữa!

Thật là quá không biết xấu hổ!

Trên thư tình là một bài thơ, phiên dịch được ý tứ đại khái chính là nguyện ý hóa thành cà vạt trên cổ áo của hắn, cảm thụ mùi thơm của hắn, nguyện hóa thành vạt áo của hắn, trói lại eo thân của hắn, nguyện hóa thành dầu gội trên tóc của hắn, làm đen nhánh tóc mai của hắn...

[Pi: tỏ tình thua Tiểu Vân nhà mị rồi:>>.]

Thật là dâm từ diễm khúc!

Khó trách ông chủ tức đến như vậy!

Bất quá là một người đàn bà mà thôi, nếu không nghe lời, vậy thì coi như là một món đồ vật đặt ở nhà nuôi vậy, cần gì phải thả cô ta như thế.

Ông chủ cũng quá hồ đồ, lại bị vài ba lời của cô gái kia lừa bịp rồi.

Giờ phút này, khuôn mặt nam nhân sắc âm trầm như nước, cái nội tâm dã thú ẩn nấp trong cơ thể đã hoàn toàn lao ra nhà tù, liếm ăn lấy móng nhọn, tản ra khí tức khát máu.

Oản Oản...

Tôi nói rồi...

Đây là một lần cuối cùng tôi cho cô cơ hội...

Một lần cuối cùng tin tưởng cô...

Bắt trở lại. Trên ghế sa lon, truyền tới thanh âm khàn khàn trầm thấp của nam nhân.

Hứa Dịch bị vẻ mặt âm lãnh của nam nhân dọa sợ đến run lên, vội vàng nói, Vâng! Tôi sẽ phái người đi ngay!

Trong nháy mắt, một hàng xe màu đen lặng yên không một tiếng động theo cửa chính của Cẩm Viên lái vào trong bóng đêm.

Bên trong phòng khách, tất cả người giúp việc đều câm như hến, trong lòng tràn đầy oán phẫn.

Từ sau khi cô gái kia tới Cẩm Viên, bọn họ không có một ngày nào yên ổn, toàn bộ Cẩm Viên đều bị cô ấy làm cho huyên náo chướng khí mù mịt.

Hứa Dịch nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ nồng đậm đến biến hóa, trong lòng cũng là tình cảnh bi thảm, tiếp theo chờ đợi bọn hắn, sợ lại là một trận mưa to gió lớn...

Cô gái kia sau khi bị bắt trở về, còn không biết lại phải làm thế nào!

Đến lúc đó thảm nhất xui xẻo nhất, cũng không phải bọn họ những người làm này...

Keng --

Ngay lúc này, cái điện thoại di động tan vỡ trên đất kia đột nhiên vang lên một tiếng, đồng thời màn hình cũng sáng lên.

Hứa Dịch theo bản năng đem điện thoại di động nhặt lên nhìn một cái, một giây kế tiếp nhất thời chân mày nhíu chặt.

Tại sao lại là bức thư tình kia?

Hơn nữa lần này vẫn là đơn độc nội dung thư.

Theo sát, lại là Keng một tiếng.

Lần này là một cái tin nhắn, trong tin nhắn ngắn chỉ có một icon, icon là một cái trái tim ngọt ngào yêu thương.

Mà lần này, Hứa Dịch rốt cuộc chú ý tới, người gửi hai cái tin nhắn thật này giống như không phải là Thẩm Mộng Kỳ, mà là... Mà là Diệp Oản Oản!!!

Chuyện này... Đây là có ý gì?

Chẳng lẽ cái thư tình buồn nôn chết người kia không phải là viết cho Cố Việt Trạch, mà là Diệp Oản Oản viết cho... Viết cho ông chủ đấy!?

Cmn!!!

Chuyện này... Điều này sao có thể!

Hứa Dịch nhìn chằm chằm cái tin nhắn kia, vẻ mặt giống như gặp quỷ.

Trong đầu của hắn lặp đi lặp lại đều là cái thư tình có mấy câu buồn nôn muốn chết.

Chuyện này... Hứa Dịch trợn mắt hốc mồm.

Dù sao điều này thật sự là làm cho người ta rất khó có thể tin!

Bức thư tình này của Diệp Oản Oản, lại không phải là viết cho người khác, mà là viết cho ông chủ nhà hắn?

Vẻ mặt Hứa Dịch khác thường dĩ nhiên là gây nên sự chú ý của Tư Dạ Hàn, thanh âm của nam nhân khàn khàn âm trầm: Đem tới.

Ánh mắt Tư Dạ Hàn lạnh lẽo nhìn tới, Hứa Dịch không dám trì hoãn, vội vàng cung cung kính kính hai tay đem điện thoại di động đưa tới.

Nam nhân nắm điện thoại di động ngón tay hơi hơi co rút nhanh, chỉ chốc lát sau hơi dừng lại, mới rốt cục xuyên thấu qua màn hình tan vỡ, nhìn về phía nội dung tin nhắn.

Trong tin nhắn là một tấm hình, trong hình quay chụp, bất ngờ chính là bức thư tình mới vừa rồi làm cho lục phủ ngũ tạng của hắn đều đốt thành tro bụi.

Nam nhân hai tròng mắt nhất thời nguy hiểm nheo lại, nhưng mà đúng vào lúc này, ánh mắt hắn xéo qua trong lúc vô tình xẹt qua một cái tên phía trên —— Oản Oản!

Oản... Oản...

Sau khi thấy rõ biệt danh người trong đó, vẻ mặt nam nhân âm vụ lạnh như băng trong nháy mắt đóng băng ở trên mặt, hóa thành kinh ngạc.

Cái tin nhắn ngắn này...

Là Diệp Oản Oản gửi?

Dưới ngón tay ý thức tiếp tục chuyển động đi xuống, phát hiện không chỉ là thư tình, phía dưới thư tình còn bổ sung thêm một cái icon trái tim ngọt ngào.

Cái chứng cứ thư tình kia tuyên bố cô lần nữa phản bội mình, cái thư tình viết cho Cố Việt Trạch...

Vâng... Cho hắn!

Nguyện tại y nhi vi lĩnh, thừa hoa thủ chi dư phương; nguyện tại thường nhi vi đái, thúc yểu điệu chi tiêm thân; nguyện tại phát nhi vi trạch, xoát huyền tấn vu đồi kiên..

(Editor: Nguyện áo anh làm dẫn, nhận đầu hoa mùi hương, nguyện xiêm y làm bao, buộc thân này yểu điệu, nguyện ở tóc làm dầu, chải tóc huyền vai nhược] (vì là thơ nên tạm hiểu như thế, nếu dịch ra tiếng Việt sẽ không được hay cho lắm)

Ngay tại lúc này vẻ mặt nam nhân trống rỗng, theo sau đó lại có một tin nhắn gửi tới ——[ Cửu gia Cửu gia ~ làm sao còn không trả lời em nha? Người ta viết có được hay không ~ yêu cầu khen ngợi yêu cầu khen ngợi yêu cầu yêu yêu đi ~]

Nguyên một đám người hầu run lẩy bẩy trốn ở góc phòng nãy giờ, giờ phút này đang đối mặt nhìn nhau, không hiểu tại sao một khắc trước ông chủ nhà mình còn nóng nảy giống như sư tử nổi giận phải đem hết thảy đều hủy diệt xé nát, sau một giây đột nhiên liền yên tĩnh lại, vẫn còn vẻ mặt biến ảo chập chờn mà nhìn chằm chằm điện thoại di động xem, phảng phất trong cái điện thoại di động có thể nhìn ra tình yêu tới.:>

Hứa Dịch cũng không đoán được Tư Dạ Hàn vào lúc này rốt cuộc là có thái độ gì rồi, dè đặt thử thăm dò mở miệng, Cửu gia, ngài...

Tư Dạ Hàn: Yên lặng.

Hứa Dịch nhất thời không dám nói tiếp nữa.

Mà sau khi Tư Dạ Hàn nói xong, liền bắt đầu vẻ mặt thành thật nhìn chằm chằm điện thoại di động, ngón tay thon dài gõ trên màn hình điện thoại di động.

Đại khái là màn hình vỡ vụn có chút không bén nhạy, nam nhân hơi hơi nhíu nhíu mày lại.

Hứa Dịch thật sự là quá hiếu kỳ rồi, cho nên không nhịn được dùng ánh mắt còn lại trộm liếc mắt qua một cái.

Sau đó, mắt chó của hắn đều thiếu chút nữa mù luôn...

Diệp Oản Oản lại mới gửi một cái tin nhắn ngọt ngào đến để cho người không mắt nhìn, mà ông chủ nhà hắn dùng cái màn hình tan vỡ đó, đứt quãng gõ một chữ: [ được ].

Phía sau chữ được còn nghiêm túc cẩn thận mà thêm một cái icon động Chụt chụt. ( hai ông bà này ngược đám cẩu độc thân muốn ói máu.-.)

Hứa Dịch kinh sợ mà nhìn chằm chằm cái icon Chụt Chụt: ...

Hoàn toàn không cách nào tưởng tượng cái biểu tình này lại là từ trong tay ông chủ nhà hắn phát ra...

Đang kinh sợ, bên tai liền truyền tới âm thanh nam nhân khôi phục sự lười biếng, Để cho bọn họ trở lại.

Thanh âm kia không chỉ có lười biếng, còn có thoả mãn, ánh mắt một mực ở nhìn trên bức thư tình kia, từng chữ lặp đi lặp lại cái bài thơ kia, rõ ràng tâm tình rất tốt.

Hứa Dịch vội vàng đáp một tiếng: Vâng!

Không nghĩ tới, một trận mưa to gió lớn, vậy mà cứ như vậy giải trừ!?

Nhà trọ.

[Cửu gia, Cửu gia ~ làm sao mà vẫn chưa trả lời người ta nha? Người ta viết có được hay không ~ yêu cầu khen ngợi yêu cầu "chụt chụt" ~ ]

Diệp Oản Oản sau khi gửi tin nhắn này xong, thấy bên kia chậm chạp, mãi mà không trả lời, để cho an toàn, vẫn gửi thêm một tin nhắn nữa.

Thật ra thì trong nội tâm cô ít nhiều vẫn có một chút thấp thỏm, bởi vì không xác định được Tư Dạ Hàn rốt cuộc có phải cái bộ dáng kia hay không.

Còn có cái bài thơ kia, thật ra là bài thơ của con trai viết để tỏ tình với người con gái trong lòng.

Bị coi giống như con gái, nhận cái lời tỏ tình buồn nôn kia, có ai biến thái mà không tức giận chứ?

Kiếp trươc,hơn nửa đêm cô bị người của Tư Dạ Hàn phái tới trực tiếp bắt trở về, huyên náo làm cho toàn bộ trường học đều xôn xao, có đủ loại tin đồn nhảm về cô bay đầy trời,, nào là cô bị phú hào thương bao nuôi bởi vì chạy trốn mới bị bắt trở về, còn có nhà cô vay lãi suất cao đối phương phải đem cô bắt đi rồi bán đến cái nới đó...

Tin nhảm mặc dù không có thưc, nhưng miệng của nhiều người xói chảy mòn vàng, tích hủy thiêu cốt.

Nhớ lại đủ loại chuyện trong quá khứ, thân thể Diệp Oản Oản rét run từng hồi...

Lức này, chiếc điện thoại di động trong lòng bàn tay vo ve chấn động một cái.

Diệp Oản Oản khẽ run lên, chậm rãi nhìn về phía cái tin nhắn vừa mới nhận...

Tư Dạ Hàn gửi lại cho cô một chữ "tốt", thậm chí còn kèm theo một cái ảnh động "Chụt chụt".

Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm cái ảnh động "Chụt chụt", trực tiếp ngây dại: "..."

Bạn có thể tưởng tượng được một người cực kỳ hung ác hung tàn giống như một đại ma đầu gửi cho bạn một cái ảnh động "chụt chụt" sao?

Cùng lúc đó, một trận ớn lạnh xâm nhập vào cơ thể không rõ lý do bị vẻ mặt bất khả tư nghị xua tan.

Tư Dạ Hàn... Dường như với nhận biết kiếp trước của cô... Có chút bất đồng...

Còn nữa, cô thật sự giống như phát hiện một chuyện gì đó không thể xảy ra!

Diệp Oản Oản lấy ngón tay nâng cằm lên, khe khẽ dõ một bên gò má, sau đó, lại soạn một tin nhắn gửi đi: ["Chụt chụt" yêu anh nhất rồi ~ còn có một tuần nữa là em kiểm tra rồi..., người ta rất muốn nghiêm túc ôn tập, cho nên khoảng thời gian này có thể sẽ không nhắn tin với anh được, nhất định phải nhớ đến em mỗi ngày đó nha ~ ]

Cơ hồ là trong nháy mắt Diệp Oản Oản vừa mới gửi tin nhắn đi, bên kia liền lập tức trả lời lại rồi: [ ừ. ]

Nhìn chằm chằm tin nhắn vô cùng dứt khoát đó, Diệp Oản Oản lần nữa kinh ngạc nháy mắt một cái.

Chuyện này... Cái này cũng được sao?

Thế nhừn là mới vừa rồi cô nói, phải một tuần không liên lạc với hắn a! Chuyện này cũng đáp ứng?

Đánh chết cô cũng không nghĩ ra... Tùy tiện nũng nịu một chút mà thôi, lại có ích như thế...

Diệp Oản Oản thừ ra ba giây, đem đầu đập lên bàn một cái, hận không thể đem đầu mình đập cho chết được, sơm biết Tư Dạ Hàn dễ dỗ như vậy, kiếp trước nàng đã không phải chịu nhiều tội như vậy!

Được rồi, phát hiện vũ khí để đối phó đại ma đầu, tóm lại là chuyện tốt.

Sau đó, sau khi đã giải quyết xong Tư Dạ Hàn, Diệp Oản Oản liền tâm vô tạp niệm đâm đầu vào một biển sách, đem toàn bộ thể xác và tinh thần mà bắt đầu ôn tập.

Đảo mắt bảy ngày trôi qua.

Bảy ngày này, Diệp Oản Oản chỉ ngủ mỗi ngày tầm 3-4 tiếng, cuối cùng là đem tài liệu từ lớp 10 đến lớp 12 mà hiện tại cô có đọc qua hết một lượt.

Bây giờ cuối cùng cô cũng biết, ngủ không đủ giấc có bao nhiêu cực khổ, chờ kiểm tra thử xong rồi, cô nhất định phải ngủ đến trời đất u ám mới dậy.

Môn thi ngày đầu tiên là văn tống và ngữ văn, Diệp Oản Oản giống như hồn ma lãng vãng bồng bềnh mà đến phòng học.

Vốn là trong lớp có chút huyên náo, nhưng ngay khi Diệp Oản Oản xuất hiên, giống như âm thanh bị hãm lại, đột nhiên yên tĩnh hẳn.

Hôm nay Diệp Oản Oản không mang theo bộ tóc giả màu xanh lá cây trên đỉnh đầu, trang điểm cũng rất qua loa lấy lệ, dù sao cô cũng đang chuẩn bị từng chút một sửa đổi để lấy lại hình tượng.

Nhưng vấn đề là, cô vì ôn tập thức đêm bảy ngày, cái vành mắt kia đen đến nỗi so với Smoky Eye make up còn đáng sợ hơn, độ kinh sợ bởi đầu tóc rối bời hoàn toàn không thua gì cái đầu màu xanh lá...

Người phụ nữ đáng chết này, gương mặt đó vốn dĩ là đã quá đáng sợ rồi, hôm nay lại còn mặc trên người một bộ đồ màu trắng, dù là ban ngày nhưng cũng có thể hù dọa người ta mất nửa cái mạng.

Ngược lại Diệp Oản Oản thấy tâm tình của Tư Hạ vô cùng tốt.

Cô thì bực bội ở nhà trọ đọc sách bảy ngày bảy đêm, mắt đều sắp bị mù.

Tiểu tử này thì khác, gương mặt kia được thừa kế từ Gen của nhà họ Tư nên ngược lại rất đẹp.

Diệp Oản Oản hướng về phía đối phương toét miệng cười một tiếng, Không nghĩ tới đó nha, Hot Boy đại nhân của chúng ta mà lại sợ quỷ?

Cười lên bộ dạng trông càng đáng sợ hơn...

Tư Hạ hít sâu một hơi, vô cùng thê thảm mà mở ra một cái ánh mắt khác, lạnh rên một tiếng nói, Ngược lại tự biết mình, cô cũng biết cô giống quỷ sao?

Lần này bất luận thế nào anh cũng phải thi ở một chỗ nào đó xa xa!

Nếu còn ở lại cái chỗ quỷ quái này thì ngay cả một ngày chắc anh cũng không thể thở được quá!

Tiếng chuông vang lên, giáo viên coi thi bắt đầu phát bài thi.

Môn thi của buổi sáng ngày đầu tiên là văn tống, Diệp Oản Oản đem bài thi từ đầu tới cuối nhìn một lần, sau đó bắt đầu làm bài thi.

Ánh mắt Tư Hạ liếc qua bên cạnh thì lại phát hiện Diệp Oản Oản ngồi kế bên đang cầm bút lên làm bài thi, trong con ngươi xẹt qua vẻ kinh ngạc.

Tất cả mọi người đều biết là mỗi lần Diệp Oản Oản toàn nộp giấy trắng.

Đang kinh ngạc thì lại thấy Diệp Oản Oản làm gì ở sau đề, khóe miệng nam sinh nhất thời co giật.

Cô ta giống đang làm bài sao, rõ ràng là viết loạn lên đề thi.

Viết cực kỳ nhanh một mạch ABCD, có khi là ngay cả đề bài cũng không cần xem, hoàn toàn là dựa vào may mắn.

Nam sinh ngầm mắng một câu ngu si.

Nếu muốn nhờ may mắn, còn không bằng điền tất cả vào đáp án B thì câu đúng xác suất cũng lớn hơn chứ, điền loạn như vậy thì nếu như vận khí quá kém, ngược lại có khi tất cả sai hết không chừng.

Nam sinh không muốn tiếp tục chú ý tới người bên cạnh để làm cay mắt mình, bắt đầu chuyên tâm làm bài kiểm tra.

Thời gian kiểm tra Văn tống là một trăm năm mươi phút, thi suốt cho tới trưa, sau đó buổi chiều lại phải thi Anh ngữ.

Sáng ngày thứ hai thì nhận xét văn, buổi chiều cuối cùng là thi một trận Toán học.

Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm bài thi số học, nhìn một cái, vừa liếc nhìn, những cái hàm số kia, đại số, giống như vi khuẩn làm cho đại não của cô muốn bóc khói.

Diệp Oản Oản trời đất quay cuồng, mắt nổ đom đóm, vùng vẫy ba giây, quả quyết đặt đầu nằm ở trên bài thi, bắt đầu ngủ.

Trên cái thế giới này tại sao lại phải có số học, cái đồ vật đáng sợ như vậy!

Trong thời gian bảy ngày, để coi lại bài thi của cả 3 năm thì thực sự rất eo hẹp, muốn trong thời gian ngắn học tập tốt môn số học, đây là điều chắc chắn không thể nào xảy ra được, cho nên cô dứt khoát lựa chọn buông tha.

Tiếng chuông vang lên, môn kiểm tra cuối cùng cũng kết thúc.

Tu Hạ nhìn về phía cách vách một cái, kết quả phát hiện, người khác đã gối đầu trên bài thi số học trống trơn ngủ đến quên trời đất.

Còn tưởng rằng cô ta bắt đầu làm kiểm tra thì chắc là sẽ có chút thay đổi, quả nhiên vẫn là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!

Sau khi giao bài thi xong, vẻ mặt của tất cả học sinh giống như là bị móc sạch.

Cuối cùng cũng thi xong! Giải phóng!

Quan trọng nhất là nam thần rốt cuộc có thể ngồi lại vị trí cũ rồi! Diệp Oản Oản kia càng ngày càng ma lem xấu xí, Tư Hạ cũng rất thảm, buổi sáng bị dọa đến mặt mũi trắng bệch!

Không phải là có bản lĩnh đứng nhất từ dưới đếm lên sao? Để coi cô ta làm sao có thể câu dẫn được Tư Hạ!

Các cậu suy nghĩ quá nhiều rồi, không cần đợi đến lúc có kết quả kiểm tra thì cô ta đã bị đuổi ra khỏi trường học! Tại vì trước đó giáo viên phải bận rộn lo chuyện kiểm tra nên không có thời gian để ý cô ta, bây giờ kì kiểm tra đã kết thúc rồi, còn có thể không xử lý đến cô ta hay sao?

Chỉ tiếc là không thể đuổi cô ta đi trước khi kiểm tra, lần này, điểm trung bình của lớp sẽ lại bị cô ta kéo xuống thảm rồi!

Sau khi kiểm tra kết thúc, các thầy giáo bắt đầu cả chấm bài thi đêm.

Bởi vì là thi trắc nghiệm, cho nên cách chấm bài thi cũng căn bản là giống như thi vào trường cao đẳng, lúc chấm bài thi tên họ học sinh đều là phong kín, thầy cô cũng không phải tự chọn bài thi, một mực chờ khi chấm thi kết thúc, thống kê điểm số cùng thứ hạng mới có thể mở ra bì thư xem tên thí sinh.

Tối nay nhất định là một đêm không ngủ, tất cả mọi người đang khẩn trương mà dò đáp án, tính toán điểm số. Về phần Diệp Oản Oản, sau khi thi xong lập tức đi đến nhà trọ bắt đầu ngủ bù.

Sáng ngày thứ hai.

Lương Lệ Hoa vui sướng hớn hở mà đi vào phòng học. Buổi sáng, cô ngay cả thành tích thi cử cũng còn chưa kịp xem, liền đi một chuyến đến chỗ giáo vụ, thư thông báo đuổi học Diệp Oản Oản, rốt cuộc cũng đã có.

Các bạn học an tĩnh một chút! Thành tích cuộc thi cùng thứ hạng hiện tại cũng đã có rồi! Bất quá, trước khi công bố thành tích, tôi yêu cầu trước xử lý một chuyện!

Nghe nói như vậy, nhất thời tất cả ánh mắt của mọi người đều hưng phấn nhìn về phía hàng cuối.

Quả nhiên, Lương Lệ Hoa vừa nói, liền lấy ra một tấm thư thông báo, vỗ vào trên bục giảng, Chuyện này chắc hẳn rất nhiều người đã biết rồi, bạn học Diệp Oản Oản lớp chúng ta, bởi vì nhiều lần không tuân theo nội quy trường học Giáo Kỷ, đức hạnh không tốt, dạy mãi không được, tổn hại nghiêm trọng hình tượng trường trung học Thanh Hòa chúng ta, trải qua sự xem xét của trường học, đã quyết định đưa ra cho thôi học!

Dưới phòng học mặt nhất thời một trận hoan hô, nhất là các nữ sinh.

Ha ha ha, ta đã nói rồi mà! Thành tích không tốt thì cái đồ ma lem đó phải bị đuổi ra trường học!

Cuối cùng không cần gặp lại bộ mặt sợ hãi kia!

Lương Lệ Hoa liếc mắt nhìn, không nhịn được nhìn về hướng phía Diệp Oản Oản, Thời gian bắt đầu có hiệu lực chính là hôm nay, bây giờ liền thu thập đồ đạc đi thôi!

Dưới ánh mắt có chút hả hê của mọi người, Diệp Oản Oản thản nhiên bất động, không chút ý tứ nào phải đi, chẳng qua là nhẹ nhàng cong khóe miệng, thần sắc lười biếng liếc nhìn người trên bục giảng.

Cái ánh mắt trào phúng cùng lãnh đạm bình tĩnh kia cùng thần sắc giống như khiêu khích, nhất thời làm Lương Lệ Hoa nổi giận, Diệp Oản Oản! Bây giờ cô còn có cái gì vấn đề? Không phải là muốn trường học cấp cho văn bản thư thông báo đóng mộc sao? Thư thông báo cho cô! Hết thảy đều là theo quy định mà làm việc! Đỡ cho cô còn nói trường học là của chúng tôi độc đoán!

Con ngươi Diệp Oản Oản trong trẻo lạnh lùng nhìn người bên trên, chậm rãi đứng lên, mở miệng nói, Được, nếu cô muốn nói với tôi nội quy trường học, như thế tôi liền nói với cô nội quy trường học. Tôi dường như nhớ, nội quy trường học trong có một cái chú thích, nếu có biểu hiện hối cải tốt, có thể xem xét miễn cho xử phạt, để cho học sinh cơ hội hối cải, làm người mới.

Lương Lệ Hoa cười lạnh, Là có điều này thì thế nào? Có quan hệ gì tới cô! Cô xem lại cô một chút đi, người không ra người quỷ không ra quỷ, giống như là có phân nửa bộ dạng hối cải không?

Diệp Oản Oản nhíu mày, một bộ có lý chẳng sợ nói, Vâng, tôi là xấu xí thì thế nào? Chẳng lẽ xấu xí là lỗi của tôi sao? Lấy tướng mạo nhìn người là chuyện mà một giáo sư nhân dân nên làm? Cho nên, cảm thấy được, lão sư ngài hay là trước nhìn thành tích của tôi lại nói, vạn nhất tôi lần này thi hạng nhất cả lớp đấy?

Lương Lệ Hoa đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó bị tức cười tại chỗ, những bạn học khác tất cả cũng đều là cười rộ lên.

Ha ha ha ha ha Cmn! Diệp Oản Oản cái đó ma lem đó mới vừa nói cái gì? Cô ta đòi đứng thứ nhất trong kì kiểm tra? Rốt cuộc là ai cho cô ta dũng khí nói ra những lời này!

Cô ta chẳng lẽ là kẻ ngu đi! Cô ta nếu có thể đứng thứ nhất trong kì kiểm tra, ta cmn đều phải đi ăn shi! [VoVo: Shi là gì thì tự hiểu nhé, tác giả ghi thế mình cũng không tiện đỗi lại cho đúng chính tả.]

Ha ha vậy sợ rằng ngươi phải ăn shi rồi, bởi vì hạng nhất đếm ngược cũng là hạng nhất a!

Bên trong lớp một mảnh cười ầm lên, Lương Lệ Hoa sắc mặt âm trầm nói, Diệp Oản Oản, cô đừng lại nơi này cùng tôi múa mép khua môi rồi, bây giờ mới sợ, hối hận, đã muộn! Thanh Hòa là trường học nổi tiếng trăm năm, bất kể người nào Thanh Hòa ra nếu không phải là người bên trong long phượng, thì cũng là trụ cột xã hội! Loại người rác rưởi cặn bã cặn như cô, chính là làm xã hội sâu mọt là sự sỉ nhục của Thanh Hòa!

Cô nếu còn có phân nửa lòng liêm sỉ, bây giờ cầm đồ đạc của cô rời đi, đừng càn quấy nữa! Hay là, cô để cho tôi nói cho ba mẹ người đã đoạn tuyệt quan hệ với cô kêu đến mang cô rời đi?

Thời điểm nói đến cha mẹ Diệp Oản Oản, Lương Lệ Hoa tận lực kéo dài giọng nói, trên vẻ mặt tràn đầy giễu cợt và khinh thường.

Nghe được mấy chữ Đoạn tuyệt quan hệ, con ngươi Diệp Oản Oản chợt nhanh co rút lại! Đây là sự tình từ khi cô sống lại tới nay một mực tránh nhất không... dám đối mặt. Kiếp trước, cô đem nguyên nhân mối quan hệ của mình cùng với Cố Việt Trạch không thành tất cả đều quy tội ở trên người cha mẹ, không ngừng theo chân bọn họ cãi vã, nói vô số lời quá đáng, làm vô số chuyện quá phận làm tổn thương lòng của bọn hắn, cuối cùng thậm chí buộc bọn họ đi dân cục dân chính tuyệt quan hệ, muốn dùng cái này để thoát khỏi trên người mình cái gọi là Điểm nhơ, chỉ vì Cố Việt Trạch có thể nhìn cô lâu hơn một cái...

Nào ngờ, cha mẹ vì cô cất giữ bao nhiêu chân tướng, chịu đựng biết bao nhiêu tai nạn... Sau khi sống lại, người cô cực kỳ khẩn cấp muốn được đi gặp, chính là cha mẹ còn có ca ca của cô! Nhưng là, cô không dám, cũng không thể! Cô bây giờ căn bản cũng không có tư cách, cũng không có mặt mũi đi gặp bọn họ!

Thấy Diệp Oản Oản đứng ngơ ngác ở nơi đó, vẫn là không nhúc nhích, Lương Lệ Hoa giận dữ mà vỗ bàn, Diệp Oản Oản! Cô đừng khiêu chiến sự chịu đựng của tôi!!!

Diệp Oản Oản từ trong ký ức tỉnh lại, mặt không đổi sắc giữ vững mở miệng nói: Lão sư, tôi lúc này chẳng qua chỉ là đưa ra lời thỉnh cầu mà thôi.

Lương Lệ Hoa hít sâu một hơi, đè nén lửa giận, đem một chồng điểm số thống kê trong tay đập rầm rầm xuống, tìm nửa ngày, rốt cuộc tìm được tên của Diệp Oản Oản, sau đó đem phiếu điểm Diệp Oản Oản rút ra, Được! Cô muốn xem thành tích đúng không! Xem ra cô là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ!

Trên phiếu điểm thống kê mỗi một môn học điểm thi của mỗi học sinh, điểm đạt được bao gồm tổng điểm cùng với điểm thành phần mỗi một đại đề đạt được, một trang cuối cùng là ghi tên người học sinh này lớp họccùng thứ hạng trên toàn trường.

Dưới lớp các học sinh thấy vậy tất cả đều đã hết ý kiến...

Cái này ma lem có phải hay không não có vấn đề! Chính cô ta kiểm tra bao nhiêu điểm chẳng lẽ trong lòng chính cô ta không biết sao?

Đơn giản là tự nhiên mang nhục!

Tìm cảm giác tồn tại đi! Người xấu nhiều tác quái!

...

Lương Lệ Hoa mở ra trang thứ nhất là thành tích số học, theo tổng điểm đến lựa chọn, lấp chỗ trống đề, giải đáp đề cái này ba loại điểm điểm đạt được, tất cả đều là chói mắt 0 điểm!

Số học, 0 phút(phân)! Diệp Oản Oản, đây chính là cô muốn cho tôi xem thành tích cuộc thi? Còn số một cả lớp? Lương Lệ Hoa mặt đầy cười lạnh.

Ha ha ha cái ma lem này quả nhiên lại là 0 điểm a!

Mặt mũi này đánh đùng đùng vang a! Số học đều 0 phân làm sao còn muốn số một cả lớp? Da trâu thổi nổ đi!

Số một! Hạng nhất đếm ngược không phải là tật xấu nha!

Diệp Oản Oản giống như hoàn toàn không có nghe được sự giễu cợt chung quanh, mặt không thay đổi mở miệng nói: Còn có Ngữ Văn, Văn Tống, Anh ngữ.

Cô nhớ lần này Ngữ Văn, Anh ngữ, nhất là Văn Tống vô cùng khó khăn, không ít kiến thức vô cùng mới lạ khó lấy điểm, có thể kéo thêm rất nhiều điểm số, nếu là ba môn thi cái này có thể được điểm cao, coi như là dưới tình huống số học 0 điểm, mặc dù không lấy được vị trí số một toàn trường, nhưng hạng nhất cả lớp vẫn có thể có khả năng nha.

Cùng một học sinh đầu óc có bệnh ở chỗ này lãng phí nhiều thời gian như vậy, nhẫn nại của Lương Lệ Hoa đã sắp phải đến cực hạn. Cô ta dùng sức đem phiếu điểm trong tay mở tới trang kế tiếp. Nhưng mà, một giây kế tiếp, sau đó khi thấy rõ trang kế tiếp thành tích điểm số Ngữ Văn, Lương Lệ Hoa thoáng cái ngây ngẩn, không cách nào tin lẩm bẩm nói, Ngữ Văn... 150 điểm...

Bên dưới bục giảng học sinh nghe được lời nói Lương Lệ Hoa tất cả đều trố mắt nhìn nhau.

Mới vừa rồi chủ nhiệm lớp nói cái gì? 150 điểm cái quỷ gì?

Nhìn lầm rồi chứ?

Híc, 0 điểm cùng 150 điểm, cái này cũng có thể nhìn lầm?

Lương Lệ Hoa lặp đi lặp lại nhìn nhiều lần, điểm số liếc qua liền thấy ngay, nàng thậm chí chính mình lần nữa nhìn thêm điểm số một lần, đúng là Max điểm không sai. Cô cho là mình tìm lộn phiếu điểm, lại đi xem cái mặt bìa, nhưng như cũ không sai, bìa chính là tên của Diệp Oản Oản!

Lương Lệ Hoa chân mày nhíu chặt, nhẫn nhịn hoài nghi, tiếp tục trở về phía sau lật tiếp, lật tới trang thứ ba, nhất thời càng kinh ngạc. Trang thứ ba chính là thành tích Anh ngữ, rốt cuộc lại tiếp tục là Max điểm 150 điểm!

Điều này sao có thể!

Cô dạy chính là Anh ngữ, mà lần này khi cô chấm điểm Anh ngữ của lớp A, toàn bộ lớp A, cô đều không có chấm được đến một bào nào Max điểm, cao điểm nhất cũng chỉ có 148 điểm, trên phiếu điểm của Diệp Oản Oản Anh ngữ biểu hiện lại là Max điểm?

Lương Lệ Hoa tiếp tục đi xuống lật lên. Thời điểm lật tới điểm Văn Tống, Lương Lệ Hoa đã hoàn toàn đứng ở đó, hoàn toàn không nói ra lời... Diệp Oản Oản Văn Tống thành tích lại là: Lịch sử 100 điểm, chính trị 100 điểm, địa lý 100 điểm! Max điểm 300 điểm! Mà bên trang cuối cùng ô thứ hạng lớp, bất ngờ hiện lên —— Diệp Oản Oản, lớp học hạng, 1!

Lão sư, cô còn không có nói, thành tích và thứ hạng của tôi, là bao nhiêu. Ánh mắt nữ hài ngồi hàng cuối cùng. trong trẻo lạnh lùng vang lên mở miệng truy hỏi.

Lương Lệ Hoa gắt gao nắm phần phiếu điểm kia, sắc mặt càng ngày càng âm trầm, cuối cùng, giận tím mặt, Diệp Oản Oản! Ngươi thật đúng là dài bản lãnh! Lại dám ăn gian!!!

Dường như đã sớm liệu được phản ứng của Lương Lệ Hoa, Diệp Oản Oản không nhanh không chậm hỏi: Lão sư dựa vào cái gì cho là ta ăn gian?

Lương Lệ Hoa sắc mặt khó coi đến cực hạn, lạnh lùng nói, A, ngươi không ăn gian? Ngươi không ăn gian có thể Ngữ Văn 150 điểm! Anh ngữ 150 điểm! Văn Tống 300 điểm! Cả lớp xếp hạng thứ nhất!?

Nghe được Lương Lệ Hoa lời nói, nhất thời cả lớp đều vỡ tổ.

Cmn! Cái gì? Ngữ Văn, Anh ngữ, Văn Tống tất cả đều là Max điểm?

Còn cả lớp số một? Diệp Oản Oản? Nói đùa sao! Điều này sao có thể!!!

Đây tuyệt vách tường là làm bừa nữa à!

...

Lão sư nói ta ăn gian, có chứng cớ sao? Diệp Oản Oản mở miệng.

Lương Lệ Hoa mặt đầy cười lạnh, Cái này còn yêu cầu chứng cớ! Diệp Oản Oản, ngươi đem tất cả người khác đều làm thành kẻ ngu sao?

Như thế xin hỏi, cái lớp học này, môn học này còn có những người khác kiểm tra Max điểm sao? Nếu như ta là người duy nhất kiểm tra được Max điểm, xin hỏi ta là như thế nào làm bậy được? Diệp Oản Oản tiếp tục hỏi ngược lại.

Lương Lệ Hoa khinh bỉ nói, Dĩ nhiên là ngươi ác ý sửa đổi điểm số, ngươi cái não này, coi như cho ngươi copy, ngươi đều không nhất định có thể copy đúng!

[VoVo: Dám nói Oản Oản ngốc ư.... Tư Dạ Hàn, Đến.]

[Tư Dạ Hàn: Nàng ngốc thật mà. (─‿‿─) ]

[Thẩm Mộng Kỳ: Ngu Ngốc.]

[Lâm Khuyết: Ngốc lắm Vô ca ]

[VoVo: (╥﹏╥) ]

[Diệp Oản Oản: ┌∩┐(◣_◢)┌∩┐]

Những học sinh khác nghe vậy tất cả đều gật đầu tỏ vẻ sáng tỏ, nếu như là Diệp Oản Oản len lén lẻn vào phòng máy phòng giáo vụ sửa đổi điểm điểm mà nói, vậy thì còn hợp lý.

Cái này ma lem thật đúng là gan to bằng trời!

Cô ta cho là sửa đổi phiếu điểm, bài thi chính là Max điểm rồi sao? Quả nhiên so với thằng ngu còn ngu hơn nữa!

Chỉ cần kiểm tra một chút tất cả bài thi là có thể biết rõ chân tướng! Cô ta có thể thay đỗi phiếu điểm, chẳng lẽ còn có thể thay đổi nội dung bài thi sao!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro