Chương 1013: Bình tĩnh nào thiên sứ Tiện Vũ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi nhìn rõ người kia, mắt Diệp Oản Oản trợn to, trong đầu ông ông nổ vang một tiếng, quả thật giống như trời long đất lở, thiếu chút nữa phát điên mất.
Đệt! Đệt! Đệt! Hàn Tiện Vũ!
Sao lại là Hàn Tiện Vũ !
Cảnh trời long đất lở này quả thực so với gặp quỷ con kinh khủng hơn!
Lúc này Diệp Oản Oản quả thật là hận không thể phi thăng độn thổ trốn đi, nhưng là bây giờ đang đứng đối diện nhau, nhất định là giấu diếm không có tác dụng.
So sánh Diệp Oản Oản kinh hoàng, thì Tư Dạ Hàn khi nhìn thấy Hàn Tiện Vũ, sắc mặt ngược lại chẳng có chút phản ứng đặc biệt nào, chẳng qua là khẽ liếc nhìn Hàn Tiện Vũ một cái, dường như bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì, ở trong mắt anh ta đều không gây nổi chút gợn sóng nào.
Hàn Tiện Vũ nhìn chòng chọc nam nhân trước mắt, tựa nhưlà dùng hết tất cả sự kiềm chế mới đè nén được tức giận, gằn từng chữ:

- Tư tiên sinh, xin hỏi anh không có gì muốn giải thích sao? Cô gái này là chuyện gì vậy?
Tư Dạ Hàn mặt không thay đổi:

- Giải thích?
Hàn Tiện Vũ giận dữ, kích động chất vấn:

- Chẳng lẽ anh còn muốn nguỵ biện! Anh lừa dối cậu ta, đùa bỡn tình cảm của cậu ta, sau lưng cậu ta cùng cô gái khác lui tới!
Mẹ nó! Con mẹ nó! Bình tĩnh chút đi tiểu thiên sứ! Mọi chuyện không phải là như cậu nghĩ đâu! Tôi là Diệp Bạch! Tôi chính là Diệp Bạch đó!
Diệp Oản Oản vào lúc này cả người đều chật vật, tuy nhiên lại không có cách nào giải thích, thật là não cũng muốn nổ tung.
Điều may mắn duy nhất của cô là hiện tại Hàn Tiện Vũ không có nhận ra cô!
Nhưng bây giờ bết bát nhất, cũng chính là Hàn Tiện Vũ không có nhận ra cô, hoàn toàn biến cô thành kẻ thứ ba rồi!

Bết bát hơn chính là, Hàn Tiện Vũ hùng hổ chất vấn, khiến cho ánh mắt của Tư Dạ Hàn lạnh xuống, đôi mắt mang theo hàn ý, nguy hiểm nheo lại.
Diệp Oản Oản vừa nhìn thấy Tư Dạ Hàn có vẻ mặt như thế, liền biết không ổn rồi. Mịa nó! Đừng mà bảo bối! Em cũng đang loạn đây, anh đừng cũng bạo phát chứ.
Diệp Oản Oản đang định ngăn cản, cũng đã không còn kịp nữa.
Tư Dạ Hàn thần sắc lạnh nhạt coi thường nhìn người đàn ông trước mắt ,thấy bộ dáng đầy căm phẫn, âm thanh lạnh lùng:

- Không sai, tôi đúng là cùng cô gái này qua lại. Mà cậu, lại lấy tư cách, thân phận gì, chất vấn tôi?
Diệp Oản Oản che mặt nâng trán, xong rồi, xong rồi...
Hàn Tiện Vũ mặt đầy kinh ngạc:

- Anh... Anh quả thật là...
Đối phương lại có thể có phản ứng như vậy, trực tiếp thừa nhận, không một chút áy náy hối hận nào cả.
- Khốn nạn!
Vừa nghĩ tới Diệp Bạch nếu như biết chuyện này sẽ là phản ứng thế nào, sẽ tuyệt vọng ra sao. Lửa giạn bị Hàn Tiện Vũ cố gắng đè nén trong nháy mắt bùng nổ, tay nắm chặt đấm về phía mặt của Tư Dạ Hàn.
Diệp Oản Oản nhìn một cái bên dướithấy vậy, nhất thời kinh hãi biến sắc!
Mẹ nó chứ! Đừng! Đánh tôi cũng được, đừng đánh mặt bảo bối nhà tôi chứ!
Tư Dạ Hàn vẻ mặt lãnh đạm thờ ơ, không nhúc nhích đứng tại chỗ, đến chân mày cũng không nhíu.
Mắt thấy quả đấm của Hàn Tiện Vũ sắp nện ở trên mặt của Tư Dạ Hàn, Diệp Oản Oản làm sao có thể có thể đứng nhịn, thân hình như điện lắc mình, một chưởng vung ra đỡ quả đấm của Hàn Tiện Vũ, sau đó nghiêm túc kéo Tư Dạ Hàn che chở ở sau lưng.
- A Cửu, anh không sao chứ, không có sao chứ?

Diệp Oản Oản lo lắng sờ mặt của Tư Dạ Hàn, thấy mặt anh ta không bị chạm vào, lúc này trong lòng căng thẳng mơi thở phào nhẹ nhõm.
Tư Dạ Hàn nhìn Diệp Oản Oản một cái, thấy vẻ mặt lo lắng không dứt của cô, đôi mắt băng lãnh thoáng dịu lại một chút.
- "Cô..." Hàn Tiện Vũ kinh ngạc vì một cô gái xinh đẹp lại có thể có sức lực lớn như vậy, nắm đấm của anh ta cũng bị chắn lại có chút tê dại.
Bất quá, Hàn Tiện Vũ cũng không nghĩ nhiều, lạnh lùng nói:

- Vị tiểu thư này, xin cô tránh ra!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro