Chương 215: Nhân loại ngu xuẩn!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhân loại ngu xuẩn!

Lại khiến nó giống như sư tử đá ngu xuẩn ngồi xổm ở nơi này, chờ đợi nữ nhân ngu xuẩn này, đã vậy còn đeo trên cổ tôn quý của nó một cái nơ ngu xuẩn như phàm nhân nữa chứ!

Diệp Oản Oản quả thật là yêu thích vẻ mặt “Nhân loại ngu xuẩn ” kia của Đại Bạch, trong mắt Đại Bạch tỏ vẻ mặt ngạo kiều, cầm điện thoại di động lên không ngừng chụp hình Đại Bạch, dù đã có vô số tầm hình chụp chung, nhưng vẫn chưa hoàn toàn thỏa mãn.

Một bên Hứa Dịch nhìn Diệp Oản Oản ở đó không sợ chết mà vòng quanh Slutte lởn vởn, trên trán mồ hôi lạnh đều chảy xuống. Diệp Oản Oản này rốt cuộc là ăn lộn thuốc gì rồi, lúc trước rõ ràng là sợ Slutte muốn chết.

Cũng còn may là Diệp Oản Oản coi như còn có một chút lương tâm, chỉ vòng quanh nhìn Đại Bạch, không có cho tay vào sờ nó, nếu không vạn nhất có tổn thương nào tới vị này tiểu tổ tông này, sợ rằng thiên hạ phải có một trận đại loạn.

Thật ra thì Diệp Oản Oản thực sự muốn sờ một cái, nhưng cô cũng biết Slutte cực kỳ chán ghét sự đụng chạm của loài người, cho nên cũng không có miễn cưỡng nó, hiện tại cô chỉ có thể thấy thèm mà nhìn đầu lông xù cùng đệm thịt lớn trên tay chân của nó mà thôi a ~~

Nếu có một ngày Đại Bạch nguyện ý cho cô sờ nó thì tốt biết bao ~~

“Hứa quản gia? Cây của tôi như thế nào rồi?”

“Tiểu thư yên tâm, sẽ có chuyên gia trông nom thích đáng.”

“Nhanh mang tôi đi nhìn một chút!”, Diệp Oản Oản hưng phấn thúc giục, ngay sau đó nhìn về phía Đại Bạch nói, "Đại Bạch Đại Bạch, mày có muốn cùng ta đi gặp nhìn cải trắng mà ta trồng hay không?"

Hứa Dịch khóe miệng nhỏ co rút nói, “Tôi cảm thấy Slutte nó hẳn là sẽ không cảm thấy hứng thú đâu.”

Người ta cũng không phải là ăn chay nha!

Đổ mồ hôi chết hắn rồi, hắn đều sắp bị Diệp Oản Oản hù chết rồi, cô ấy lại có dũng khí gọi Đại Bạch đi chung sao!

Diệp Oản Oản vẻ mặt tiếc nuối “A, được rồi! Cái kia Đại Bạch, ta đi trước nhìn vườn rau xanh nhé…, chờ chút nữa sẽ tới tìm mày chơi đùa sau nha!”

Diệp Oản Oản để balo đựng sách vở xuống, liền vội vã chạy đi vào trong sân phía sau.

Quả nhiên, hạt giống được cô gieo trồng trước khi rời đi, tất cả đều được chăm bẵm tốt vô cùng, cây ăn quả đều đã bắt đầu nảy mầm, hoa hướng dương cũng đã cao hơn, một chút ít rau cải cũng đã có thể hái được, cá trong hồ cũng hoạt bát béo khỏe, cách đó không xa còn có mấy con gà con màu vàng đang kiếm ăn.

Nguyên bản ngôi biệt thự ban đầu giống như nhà ma lạnh giá đáng sợ, giờ khắc này ở dưới ánh mặt trời, nắng chiếu khắp nơi, khí tức trở nên ôn nhu, thân thiết.

Diệp Oản Oản vui vẻ dò xét thành quả của chính mình, vị quản gia nào đó ở phía sau yên lặng nhỏ máu, Cẩm Viên là do kiến trúc sư trong giới đứng đầu trên thế giới kiến tạo, cứ như vậy lại trở thành nông trại.

Bất quá, từ khi bị Diệp Oản Oản thay đổi cải tạo như vậy, toàn bộ bầu không khí bên trong Cẩm Viên trở nên buông lỏng thoải mái không ít.

Ít nhất đám người hầu rốt cuộc cũng không cần mỗi ngày phải cẩn thận từng li từng tí chiếu cố những thứ hoa cỏ cây cối cùng cá chép đắt giá kia, cũng không cần thường xuyên lo lắng sẽ bị Diệp Oản Oản làm hỏng nữa.

Vào lúc này thấy Diệp Oản Oản trở lại, tất cả mọi người đều đứng lên giành công với nhau, nói cải trắng này là do chính mình chiếu cố, người khác nói đó là ký hiệu nuôi củ cà rốt của mình, quả thật là để cho hắn dở khóc dở cười.

Diệp Oản Oản từ đầu đến cuối nhìn một vòng lớn, lại hái không ít rau cải có thể ăn mới hài lòng trở về.

Mới vừa trở lại phòng khách, liền thấy Tư Dạ Hàn từ trên lầu đi xuống, nhìn giỏ thức ăn trong tay cô một cái nói, “Về rồi sao.”

Diệp Oản Oản lập tức nghiêm người, đứng ngay ngắn, “Vâng vâng, em nhìn thấy Đại Bạch rồi á! Còn đi xem cây quả em trồng nữa, anh xem nè phát triển khá tốt luôn!”

Tư Dạ Hàn nhàn nhạt đáp một tiếng, “Ừm.”

Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, tại sao cô cảm thấy tâm tình của Tư Dạ Hàn dường như không tốt lắm a ~

Một bên Hứa Dịch: “….”

Cô quay về, chuyện thứ nhất là đi tìm Đại Bạch, chuyện thứ hai là đi tìm cải trắng, tâm tình ông chủ của hắn sao có thể tôt được chứ.

Bất quá hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận tin tức làm cho người ta nghe đã sợ mất mật, ngay cả con hổ cùng một cái nông trại cũng khiến ông chủ ăn giấm đâu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro