CHƯƠNG 2: SINH VẬT KỲ QUÁI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người được Đoạn Tử Khiêm gọi là đại ca nghe vậy liền dừng tay xào rau, không chút để ý nói: " Ngươi lại đi chỗ nào chơi, tuy rằng cha đi chợ nhưng lại là người rất nhạy bén, trên người của ngươi có mùi máu, dù có thể qua mặt ta nhưng đợi lát nữa cha về phát hiện ra sẽ lại thấy thất vọng về ngươi."

Đoạn Tử Khiêm nghe vậy, ý cười trên khóe miệng cứng đờ, chợt nhớ ra cái gì đó, khuôn mặt lập tức đanh lại, nói: "Được rồi mà đại ca, là đệ đệ sai, ta không nên gây sự với ngươi, ngươi lát nữa đừng mách với cha nếu không ta sẽ gặp thảm.

"Cũng được" đối phương lên tiếng làm Đoạn Tử Khiêm vui lên, nhưng ngay sau đó lại nghe nó nói: "Gần đây ta cảm thấy hơi khó chịu, nên sau này công việc nhà sẽ giao hết cho ngươi. Ta đã dọn dẹp và nấu cơm rồi, ngày mai ngươi nhớ làm việc nhà nha."

Đoạn Tử Khiêm nghe vậy lập tức nhíu mày bất mãn, nhưng hắn luôn bị yếu thế ở mỗi lần tranh chấp.

Đoạn Tử Khiêm tuy rằng nhớ ăn không nhớ đánh nhưng lần nào cũng bị lừa, ngay cả một tên ngốc cũng biết nên làm như thế nào, thế mà nó luôn tự cho mình là người thông minh thứ ba trên thế giới, vì thế nó thật thà ngậm miệng, không tình nguyện "Ừ" một tiếng.

Mùi thơm của thức ăn từ trong bếp bốc ra, bóng người bên trong quay đi quay lại vài vòng rồi mới bước ra với đồ ăn đã chuẩn bị sẵn.

Dưới ánh nắng chiếu rọi xuống, người này cũng lộ ra diện mạo kỳ quái, bởi vì nó lớn lên gần như giống Đoạn Tử Khiêm như đúc về ngoại hình - nó cũng là một tiểu yêu quái.

Có sừng răng nanh móng vuốt đuôi, lông đen thì bao phủ toàn thân, nếu đứng cùng Đoạn Tử Khiêm, người ngoài nhất định sẽ không phân biệt được ai với ai.

Mà người này chính là anh trai sinh đôi với Đoạn Tử Khiêm, Đoạn Tử Húc.

Đoạn Tử Húc và Đoạn Tử Khiêm là cùng một mẹ sinh ra, cha tên Đoạn Kỳ Sơn là thợ săn duy nhất trong làng.

Về ngoại hình thì ba cha con không hề giống nhau, Đoạn Kỳ Sơn tuy có hơi vạm vỡ và ngũ quan có chút góc cạnh rõ ràng hơn, tuy không phải là kiểu người nho nhã, nhưng hắn vẫn có thể được coi là một con người. Còn hai anh em họ Đoạn kia lớn lên trông rất đáng sợ giống như quái vật vậy.

Khi Đoạn Tử Húc với Đoạn Tử Khiêm bắt đầu hiểu chuyện, chúng đều cho rằng là mình được nhặt về, và đến giờ Đoạn Tử Khiêm vẫn nghĩ như vậy.

Chỉ là nó không dám nói thật với Đoạn Kỳ Sơn, bời vì có lần nó nói như vậy đã bị Đoạn Kỳ Sơn đánh cho một trận, hơn nữa Đoạn Kỳ Sơn còn lợi hại hơn nó và lại là người đã nuôi dưỡng nó nên nó không dám nhiều lời.

Đoạn Tử Khiêm trong miệng vẫn lẩm bẩm không công bằng nhưng động tác lại không hề chậm, nó bước nhanh rồi cầm bát đũa trên tay Đoạn Tử Húc nói: "Lúc ta rời nhà vẫn thấy ngươi nằm trên giường mà, sao lại tỉnh dậy? Có thể thấy được ngươi là người trời sinh tính tình hiền dịu, còn không ngại người khác khen, đúng là da mặt quá mỏng. À đúng rồi, ngươi đợi chút......"

Nó đặt bát đũa ở trên bàn rồi tìm kiếm lục lọi trên người.

Nó lấy ra từ trong ngực một chiếc túi vải và cởi trói hai ba lần liền để lộ ra vài cây nhân sâm chất lượng cao, một trong số đó sắp thành hình và có tuổi đời ít nhất là năm trăm năm.

Đây đều là thành quả thu thập cả sáng nay của Đoạn Tử Khiêm sau khi lên núi, mùi máu tanh trên người nó cũng là do chiến đấu với thú dữ trong núi khi nó thu thập nhân sâm.

Nó đẩy củ sâm đến trước mặt Đoạn Tử Húc, nhướng mày tự đắc nói: "Thế nào, ta đối với ngươi tốt đấy chứ. Sáng nay ta đã lên núi hái sớm rồi, mặc dù cha cũng đi chợ lấy nhân sâm nhưng ta cũng có thể nhổ nha, sau khi ngươi ăn cơm xong nhớ ăn hết mấy vị nhân sâm này, buổi chiều ta lại lên núi tiếp."

Đoạn Tử Húc nhìn nhân sâm, lại nhìn khuôn mặt kiêu ngạo của Đoạn Tử Khiêm, trong lòng đột nhiên ấm áp. Nó ngồi lên ghế bưng bát ăn cơm, một lúc sau thấy Đoạn Tử Khiêm vẫn đang háo hức chờ đợi liền nhẹ giọng nói: " Trên mặt ngươi toàn là bùn, mau đi rửa mặt rồi ăn cơm."

Đoạn Tử Khiêm vẫn đang chờ người anh em luôn chiếm thượng phong này nước mắt lưng tròng cảm ơn nó, kết quả đợi cả nửa ngày chỉ có câu này, suýt chút nữa tức giận ngã xuống gầm bàn.

Xoay người định chạy ra ngoài, nhưng lại nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mạnh mẽ như tháp sắt cầm túi vải đi vào vừa lúc chắn trước mặt Đoạn Tử Khiêm. Đoạn Tử Khiêm chân chạy như bay không dừng kịp được trực tiếp đâm phải khiến mũi nó đau nhói.

Người đàn ông cúi đầu nhìn Đoạn Tử Khiêm như quả bóng nhỏ bẹp dí dưới chân, bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói: "Có đau không? "

Đoạn Tử Khiêm trề môi, ủy khuất nói: "Cha, người đã về, ta không đau. "

Người đó chính là Đoạn Kỳ Sơn, hắn cúi xuống dùng một tay đỡ Đoạn Tử Khiêm đứng lên, sau khi Đoạn Tử Khiêm đứng vững thì bỏ qua nó, đem túi đặt trên tủ trong góc, xoay người sải bước đến cái bàn bên cạnh.

Hắn sờ sờ trán Đoạn Tử Húc, nói: "Cũng may nhiệt độ đã thấp hơn lúc buổi sáng. Xem ra uống thuốc bổ như nhân sâm rất tốt cho cơ thể con, ta vừa ra ngoài đã xách được một túi nhỏ về rồi, ngươi ăn trước đi, nếu không đủ ta lại ra ngoài đi tìm, ngươi không cần lo lắng về tiền bạc."

Đoạn Tử Húc thở dốc ngoan ngoãn trả lời, đem bát đũa để trước mặt Đoạn Kỳ Sơn. Chờ đến khi Đoạn Tử Khiêm đi tẩy rửa về lại đưa bát đũa đến trước mặt nó. Đoạn Tử Khiêm hừ một tiếng, lại vui vẻ hài lòng ăn ngon.

Một nhà ba người, cứ như vậy an tĩnh ăn xong cơm trưa.

Năm năm qua, gần như ngày nào cũng đều như vậy.

Chỉ là dạo này thân thể Đoạn Tử Húc không được khỏe cho lắm, mấy ngày gần đây lại sinh bệnh.

Phải biết rằng, thân thể của Đoạn Tử Húc từ nhỏ đã rất khỏe mạnh. Thân thủ so với con khỉ hoang thích ầm ĩ Đoạn Tử Khiêm còn tốt hơn, từ nhỏ đến lớn ngày nào cũng giống như người sắt không bao giờ thấy nó sinh bệnh.

Nhưng lần này không biết vì sao, mùa hè năm nay thật sự rất nóng, trên người lại phủ đầy lông nên có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng hầm hập khiến Đoạn Kỳ Sơn với Đoạn Tử Khiêm khiếp sợ.

Đoạn Kỳ Sơn vội vàng xuống núi đi tìm Hàn đại phu nhờ xem bệnh nhưng cũng không nhìn ra được bệnh gì.

Vị đại phu này là người ngoài làng nhưng nhờ có y thuật tốt và dễ gần nên không bị xa lánh ở làng Đoạn Gia vì họ khác nhau.

Ngày trước là nhìn Đoạn Kỳ Sơn lớn lên, sau này lại nhìn Đoạn Tử Khiêm cùng Đoạn Tử Húc lớn lên cho nên cũng không sợ hai anh em nhìn khác người này.

Sau khi Hàn đại phu đến, ông cau mày bắt mạch rất lâu nhưng cũng không tìm được chút manh mối gì. Ông chỉ nói thân thể thiếu hụt cần bổ sung thuốc, trong đó nhân sâm và linh chi có tác dụng tốt nhất, nên mua chúng để nhai ăn.

Nhân sâm với linh chi đã rất quý rồi, giờ còn phải nhai như nhai kẹo.

Đoạn Tử Húc từ nhỏ đã rất hiểu chuyện nên không muốn, nó cũng biết rõ hoàn cảnh gia đình mình. Đoạn Kỷ Sơn thì làm nghề săn bắt, mà hai anh em chúng nó hiện mới có năm tuổi, nếu giờ ra ngoài tìm việc, không nói đến vẻ bề ngoài, chỉ cần tuổi nhỏ như vậy cũng đã không ai cần dùng chúng nó.

Đoạn Kỳ Sơn sau khi nghe xong liền mím môi trầm mặc đi ra ngoài.

Lúc trở về đã hơn một ngày sau, còn mang về gần một túi nhân sâm và nấm linh chi cũng như một số loại thảo mộc quý hiếm khác rồi ném chúng xuống chân giường. Sau khi rửa sạch bằng nước, hắn yêu cầu Đoạn Tử Húc ăn chúng càng nhiều càng tốt.

Đoạn Tử Húc sững sờ một lúc lâu, tuy rằng cha nó vốn là thợ săn nhưng không biết ở đâu mà có được nhiều nhân sâm với linh chi đến như vậy, nó đầu óc choáng váng không nghĩ nhiều mà ngoan ngoãn ăn xuống.

Quả nhiên ăn mấy chục củ xong thân thể liền khỏe hơn nhiều.

Nó không sợ thân thể bị tổn hại bởi vì sâu trong tim nó nói rằng cơ thể nó cần đủ năng lượng, và mặc dù năng lượng trong nhân sâm linh chi không đủ để thỏa mãn với tiếng nói trong trái tim nó, nhưng cũng tốt hơn là không ăn nó.

Để ăn nhân sâm như kẹo thì chỉ có gia đình kỳ quặc như Đoạn Kỳ Sơn mới có thể làm được điều đó.

Phải biết rằng, một củ nhân sâm thường cũng có giá hàng chục lạng bạc, đủ để một gia đình ba người sinh hoạt một năm.

Mà nếu muốn so tài ở núi này, cha con Đoạn Kỳ Sơn thật sự không hề đơn giản, nhất là không thể không nói một chút về Đoạn Kỳ Sơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro