Chương 42:Nguy hiểm!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng tại khách sạn Hắc Long:
Tại căn phòng VIP chuyên dụng dành cho tổng thống, nơi một người con trai tuấn tú mặc áo sơ mi đen đang ngồi làm việc cùng chiếc máy tính. Tiếng lõ lạch cạch vang lên đều đều, một tay cầm tách cà phê nóng khẽ đưa lên hớp một ngụm, hắn lại tiếp tục công việc.
Mái tóc nâu vẫn theo style như thế không hề thay đổi, gương mặt anh tuấn vẫn baby như ngày nào.
Chiếc điện thoại trên bàn rung lên, hắn nhấc máy:
- Alô!
- Tao tronie đây, có lẽ mầy đã đoán đúng. Lô hàng đó toàn cocain, ước tính số tiền đem lại có thể hơn 500 triệu USD.
- Điều tra nhanh vậy! Nguồn tin chính xác chứ? – hắn đưa tay sờ lên môi, vẻ mặt đăm chiêu.
- Mầy có quyền không tin! – giọng Tronie có chút hờn dỗi, công sức cả đêm không ngủ mà lại bị hắn vặn lại câu hỏi đầy nghi ngờ đó.
- Thôi, tao tin! Tên cáo già chết tiệt, định lợi dụng danh nghĩa Hắc Long Bang vận chuyển hàng cấm sao? Tao sẽ cho cả lô hàng đó xuống biển! – hắn nghiến răng, có vẻ hơi bực dọc.
- Khoan đã! Mầy đừng làm liều, tốt nhất đừng để ông ta biết là mầy đã phát hiện ra lô hàng trắng đó. Nếu ông ta giở trò bắt mầy để gây áp lực cho mẹ Bang Chủ thì mọi chuyện còn nguy hơn. Nên nhớ hiện giờ mầy chỉ đơn thân độc mã có một mình! – tronie thận trọng nhắc nhở, từng câu từng lời đều rất chí lí.
- Tao phát điên lên mất, chẳng lẽ mầy bảo tao đứng nhìn số hàng đó được tung ra thị trường sao? Nó sẽ gây hại cho bao nhiêu người mầy biết không hả?
- Ai mượn mầy lo chuyện bao đồng? Chỉ cần Hắc Long Bang không vướng vào vụ này là được rồi! Nhớ tìm cách từ chối khéo đấy!
- Được rồi, tự tao biết nên làm gì!
Hắn cúp máy, đưa tay tháo một cúc áo sơ mi rồi ngã ra ghế. Công việc khiến hắn thật mệt mỏi, nếu có nó bên cạnh thì có lẽ đã xong từ lâu rồi.
Hắn ấn điện thoại gọi điện cho trợ lí:
- Hẹn gặp Lam Chánh ngay cho tôi!
- Vâng thưa Bang Chủ!
...........................................
Hắn ngồi sôfa, chân bắt chéo. Ánh mắt lạnh lùng lại xoáy vào không trung, sau lưng là hai tên cận vệ mang súng ống bên mình.
Lam Chánh cùng tên trợ lí từ cửa tiến vào, gương mặt cáo già lại cười niềm nở như thể tưởng hắn đã đồng ý.
Ông ta bước đến trước mặt hắn cúi đầu:
- Chào Bang Chủ!
- Ngồi đi!
Cái giọng lạnh tanh trầm thấp vang lên, gương mặt hắn nghiêm chỉnh đạt đến level max. Lam Chánh và tên trợ lí đồng loạt rùng mình, khẽ ngồi xuống đối diện với hắn.
Không vòng vo, hắn vào thẳng vấn đề:
- Chuyến hàng đó cho phép chúng tôi từ chối!
- Tại sao chứ? – Lam Chánh ngạc nhiên thốt lên, gương mặt khá sửng sốt.
- Đơn giản vì chúng tôi không muốn nhận, ông hãy nhờ người khác! – hắn thờ ơ khoanh tay, gương mặt vẫn không chút cảm xúc.
- Xin cậu hãy suy nghĩ lại, chúng tôi sẽ nâng cao số thù lao lên thêm 30% nữa! – giọng Lam Chánh có vẻ van nài, gương mặt trông hết sức tội nghiệp.
- Tôi không cần đâu, 30% đối với các bang hội khác là một con số béo bở nhưng đối với Hắc Long Bang chẳng qua là vài đồng bạc lẻ. Vì vậy tôi nói không nhận là không nhận!
@
*Tại nhà nó:
Tuấn Dương lon ton xách cặp chạy từ trên lầu xuống, nó thì đang dắt xe ra. Vừa mang giày, thằng nhóc vừa khẽ liếc nhìn nó.
Trong cái đầu non nớt đầy những dấu chấm hỏi. Nào là mẹ đã suy nghĩ xong chưa? Mẹ có cho mình đi ăn kem với chú hay không? Không biết chú có đợi điện thoại không?
- Đừng nhìn mẹ nữa!
Tuy nó không quay mặt lại nhưng vẫn biết có người nhìn mình. Tuấn Dương giật điếng người, mẹ y như là có mắt đằng sau lưng vậy. Bẽn lẽn đến gần ôm chân mẹ, Tuấn Dương ngước lên hỏi:
- Mẹ suy nghĩ xong chưa ạ?
Khẽ xoa đầu con, nó mỉm cười:
- Mẹ đồng ý cho con đi nhưng nhớ là phải về sớm, được không?
- YEAH!!! Mẹ tuyệt quá, con yêu mẹ!
Tuấn Dương vì vui mừng nên nhảy cẫng cẫng lên. Nó thấy con trai như thế thì cũng mát dạ, có lẽ thằng bé khao khát có người che chở. Nó không thể vì ích kỉ mà cấm đoán Tuấn Dương qua lại với người thằng bé yêu mến.
Nó mỉm cười:
- Tới giờ rồi, đi học thôi!
- Khoan đã! Mẹ cho con mượn điện thoại gọi cho chú đi! – Tuấn Dương lắc lắc tay của mẹ nó,
Sau khi cầm được chiếc điện thoại, nhóc hí hửng ấn số lia lịa rồi áp lên tai.
.................................................
Quay lại chỗ hắn, không khí đang hết sức căng thẳng thì chiếc điện thoại trên bàn rung lên. Lam Chánh và tên trợ lí cũng nhìn thấy điều đó.
Hắc mặc kệ những ánh mắt tò mò, ung dung bắt máy:
- Alô.
- Chào chú! Còn nhớ cháu không? – Giọng Tuấn Dương vô tư, nhưng lại mang lại cho hắn cảm giác như tràn đầy năng lượng.
Khẽ bật cười, hắn đáp:
- Nhớ chứ! Sao? Hôm nay Tuấn Dương muốn đi ăn kem nữa đúng không?
Câu nói của hắn khiến hàng lông mày của Lam Chánh giật nhẹ một cái. Sớm đã đoán biết hắn đang nói chuyện với ai, ông ta cười thầm trong bụng.
- Dạ vâng! Mẹ cháu cho phép rồi, hôm nay chúng ta cùng nhau đi chơi nhé!
- Được rồi! Thế khi nào tan trường chú sẽ đến đón cháu! – hắn cười vui vẻ.
- Dạ vâng! Tạm biệt chú, hôm nay chú sẽ được gặp mẹ cháu đó ạ! Mẹ cháu muốn biết chú là người thế nào, dám chắc mẹ sẽ bất ngờ cho xem!
- Thế sao? Được rồi, hiện giờ chú đang có việc. Trưa nay chúng ta gặp nhau nhé!
- Vâng ạ! Bye chú!
- Tạm biệt cháu!
Hắn gác máy, không khí căn phòng lại trở về với ban đầu. Nụ cười trên môi tắt ngấm, thay vào đó là cái nhìn không thiện cảm.
- Tôi không nói hai lời! Giờ thì Ngài có thể về!
Lam Chánh siết chặt nắm tay, tuy nhiên vẫn cố hạ giọng:
- Bang Chủ! Xin cậu suy nghĩ lại!
- Người đâu!!! Tiễn khách!
Hắn vô tình ra lệnh cho thuộc hạ, cơn giận trong lòng vẫn chưa nguôi xuống vì vụ việc Lam Chánh đang lừa gạt mình. Từ chối có lẽ đã quá nhẹ nhàng với ông ta rồi.
- Tôi nghĩ rồi cậu sẽ đổi ý!
Hắn ngước lên, ông ta nở nụ cười đầy ẩn ý rồi rời đi. Tuy nhiên không lâu sau đó, tất cả mọi thứ đã bị hắn đá bay ra khỏi trí nhớ. Trong đầu chỉ còn mỗi cuộc hẹn đối với thằng nhóc kia thôi.
................................................
Đến trường với tâm trạng vui vẻ, Tuấn Dương nhanh nhẹn ôm hôn lên má mẹ rồi mới bước vào trường. Cái dáng đi thoăn thoắt cho thấy tâm trạng thằng bé có lẽ đang rất vui.
Nó nhẹ nhõm hẳn, cảm thấy sao mà tự nhiên thương con trai đến thế. Xem đồng hồ, nó quyết định trưa nay sẽ đến đón Tuấn Dương để được một phen diện kiến "chú hot boy" mà thằng bé hay nhắc tới. Sẵn tiện có thể cảm ơn người đó.
Chiếc môtô trắng mất dạng ở cuối con đường.
@
*Trưa đến:
Hắn mặc áo sơ mi cùng với jean bó, nói chung không khác mấy chàng trai teen boy là mấy. Đeo kính mát, tóc vuốt keo. Hắn một mình lái xe đến trường của Tuấn Dương.
Nó như thường lệ đứng đợi con ở bên kia đường. Thân hình mảnh mai, cân đối đứng dựa vào chiếc môtô rất cá tính. Miệng nó lại nhai kẹo, thói quen vẫn không bao giờ thiếu.
Mãi một lúc sau, cổng trường bắt đầu vang lên tiếng ồn. Nó nhận ra lũ trẻ đã tan học nên đưa mắt tìm kiếm con trai.
Cái đầu có mái tóc màu nâu đặc trưng loáng thoáng trong đám đông. Làn da trắng trẻo cùng gương mặt xinh trai cuối cùng cũng lọt vào tầm mắt nó. Đám đông phụ huynh dần dần tan ra.
Nó giơ tay lên định gọi con khi thấy thằng bé đã bước ra đến cổng trường, ai ngờ một chiếc xe hơi đen lao đến với tốc độ khủng khiếp.
Gương mặt nó trắng bệch, sợ con gặp bất trắc nên vùng chạy đến chỗ thằng bé.
Một toán người áo đen mở cửa bước xuống, tên to con nhất bắt đầu xông đến bế xốc Tuấn Dương lên.
Hoảng sợ tột độ, cậu nhóc mếu máo:
- Thả tôi ra!!!! Mẹ ơi! Mẹ ơi!
Cổng trường không còn ai, chỉ còn duy nhất đám người đó cùng với mẹ con nó.
Tuấn Dương sắp bị quăng lên xe thì bỗng:
"Bốp"
Tên to con bế cậu nhóc lúc nãy ngã nhào vì bị ăn một cú kick-back. Tuấn Dương bị hất lên cao rồi té xuống, nó lập tức ôm lấy con rồi lăn mấy vòng dưới đất. Khẽ thở phào nhẹ nhõm vì thằng bé không sao.
Đưa ánh mắt lạnh chết người nhìn lũ hung hăng kia, nó nghiến răng:
- Các người đang làm gì thế hả?
- Cô em khôn hồn thì tránh ra! Tụi này nhận lệnh làm việc không nói nhiều!
- Này thì tránh!
"Bốp.....bốp"
Nó tung những cú đá đầy uy lực, hai ba tên to con mà bị nó xử gọn trong vòng có 10 giây.
- Mẹ ơi! Cứu con! huhu.....
Nghe tiếng Tuấn Dương khóc, nó liền quay lưng lại. Một người đàn ông mang kính nắm chặt lấy cặp, tay thì đang chĩa súng vào đầu thằng bé.
- Khốn kiếp!
Nó liều mạng xông đến, ông ta chỉ nở nụ cười tà ác.
"Đoàng......phịch"
- Huhu....Mẹ ơi! Mẹ ơi! – Tuấn Dương òa khóc khi thấy vai mẹ nhuốm máu nằm dưới đất.
Nó ôm vai, gương mặt khổ sở nhìn về phía Tuấn Dương.
Lo sợ....
Hoảng loạn.....
Nước mắt trào ra, nó tự trách bản thân bất lực. Gã đàn ông đó nhếch môi:
- Vợ và con của Nguyễn Văn Khánh đều đáng tội! Haha.....
Chiếc xe đó nhanh chóng rời đi, nó ôm vai không gượng dậy nổi. Máu ứa ra ngày càng nhiều, cả người nó bắt đầu túa mồ hôi lạnh. Tuy nhiên đau ngoài thì ít nhưng đau trong thì nhiều. Nó sợ mất con, nó sợ mất Tuấn Dương. Nước mắt nó giàn giụa cả gương mặt.
Một chiếc xe hơi khác đỗ xịt lại, từ trên xe một người hớt hải bước xuống. Hắn tiến đến đỡ lấy nó, vì gương mặt bị khuất nên hắn không nhận ra ngay.
- Cô gì ơi, cô không sao chứ? Có chuyện gì vậy?
Giọng nói quen thuộc, rất quen thuộc. Toàn thân nó trong phút chốc bỗng cứng lại.
Chẳng lẽ là.......
Nó quay mặt lại, hai ánh mắt chạm vào nhau rồi sờ ra đó.
Hơn bảy năm rồi........hơn bảy năm rồi nó đã không được gặp hắn.
Tuy vậy nhưng giọng nói của hắn, nó chưa một lần quên đi hay thậm chí nó còn nghe thấy giọng nói ấy văng vẳng trong vô số giấc mơ.
Hắn nghẹn ngào, cảm thấy như có một luồn chất lỏng chua xót dâng lên trên cổ họng. Hắn chưa một lần nghĩ bản thân và nó lại giáp mặt nhau trong hoàn cảnh như thế này.
Đôi mắt trong veo đầy mê hoặc ấy, gương mặt đẹp đẽ tự nhiên cùng với làn môi hồng thanh khiết. Chưa bao giờ hắn thôi nghĩ đến, thực sự chưa bao giờ.
Đôi môi run rẩy, đôi mắt hắn đỏ lên xót xa nhìn nhìn nó:
- Khởi My! Thực....thực..... sự là em sao?
Gương mặt nó khổ sở, khẽ nhăn lại vì đau. Nhìn thấy hắn, nó lại càng đau lòng, càng nghĩ đến Tuấn Dương đang gặp nguy hiểm. Nước mắt nó không ngừng chảy dài:
- Hức....Khánh à! Làm ơn.....hức.... con của em....
Câu nói lấp lửng làm hắn khó hiểu, hàng lông mày anh tuấn khẽ nhíu lại:
- Em nói gì?
- Tuấn Dương......bị....bắt cóc...
- Cái gì?
Chưa kịp định hình thì nó đã ngất đi, có lẽ do trong nhất thời bị kích động. Hắn vội bế nó lên xe, nhắm thẳng hướng bệnh viện.
Chiếc xe lao đi như điên, sẵn sàng đâm chết bất cứ ai cản đường. Hắn nắm chặt bàn tay dính đầy máu của nó, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- My! Sẽ không sao đâu, anh sẽ không để em rời xa anh nữa! Anh yêu em!
Nó lâm vào trạng thái hôn mê, một giọt nước lại lăn ra từ khóe mắt. Phải chăng nó nghe được những gì hắn đang nói???


...............................................
Sau khi tiêm thuốc an thần, nó chìm vào giấc ngủ sâu. Tuy nhiên hốc mắt vẫn hồng lên vì khóc quá nhiều. Hắn ngồi bên cạnh vuốt tóc nó, trong lòng không khỏi xót xa.
Áp bàn tay trắng mịn kia lên mặt, hắn nhận ra bản thân còn quá may mắn khi tìm thấy nó trong vô số con người. Đặc biệt, hắn đã có con. Con trai hắn lớn và rất giống hắn nữa.
Khẽ mỉm cười, trong lòng bỗng thấy không có gì quan trọng hơn hai mẹ con nó.
Chiếc điện thoại trong túi rung lên, hắn nhấc máy:
- Alô.
- Chào Bang Chủ! – cái giọng nói vừa quen vừa lạ khiến lòng hắn bất an.
Hắn khẽ bước ra ngoài, đóng cửa lại rồi mới tiếp tục áp điện thoại vào tai:
- Ông muốn gì đây? – lại là chất giọng lạnh tanh ấy.
- Chuyển hàng hoặc con trai cậu làm mồi cho cá mập! Haha....
- Ông.....
Hắn nhất thời tức giận, hận không thể cho ông ta một phát súng vào đầu. Dám đụng đến bảo bối Tuấn Dương của hắn, quả thực chán sống rồi.
Tuy nhiên, trong tình thế này hắn không thể manh động. Thôi thì tới đâu tính tới đấy.
- Lô hàng đó đã cập một bến cảng ở New York, chỉ cần có lệnh của tôi thì sẽ được vận chuyển đi ngay. Trước tiên ông thả con trai tôi ra đã!
- Khi nào nhận được tiền giao dịch từ đối tác, tôi sẽ trao trả thằng bé lại cho cậu! Nên nhớ đừng bao giờ lật lọng hoặc từ chối tôi, nghe rõ chưa Bang Chủ miệng còn hôi sữa? Haha.........
- Ông.... Thôi được! Cho tôi thời gian và địa điểm, tôi sẽ đến gặp ông!
- Haha.... Vậy tôi sẽ thông báo sau, chào nhé! Hahaha.....
- Khoan đã...alô....
"Tút.....tút.....tút"
Hắn cúp điện thoại, gương mặt cực kì khó coi. Con trai hắn..... Dám bắt cóc con trai hắn để gây áp lực.... Quả thực ông ta hết thương má rồi.
Cố định thần, hắn trấn an bản thân thật nhiều. Chỉ cần chuyển hàng thì sẽ không sao. Đúng vậy! Lô hàng nhỏ nhoi đó sẽ giúp Tuấn Dương được an toàn.
Hắn he hé cửa nhìn nó, gương mặt thiên thần đang say giấc. Hắn chầm chậm khép cửa lại rồi bước đi.
.......................................
*Tại một nơi khác:
Lam Chánh ngồi trên ghế, ánh mắt nhìn xa xăm. Tuy khá mỹ mãn với kết quả hiện giờ nhưng trong đôi mắt ấy lại chất chứa một thứ gì đó rất đau khổ.
Sống mũi cay xè, đôi mắt ông ta đỏ lên:
"Anh à! Em sắp trả thù được cho anh rồi!"
Ông ta đang nhắc đến ai vậy? Mọi chuyện thực sự là như thế nào? Tg gợi ý nhé! Nó nằm ở chap 5 đấy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro