Chương 43:Đừng bắt em phải lựa chọn! Em không muốn mất anh!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

New York, tập đoàn QQ:
Một tên cận vệ áo đen đưa tay mở cánh cửa phòng chủ tịch, tronie đang ngồi trên bàn làm việc bỗng ngẩng đầu dậy:
- Sao rồi?
- Thưa Chủ Tịch! Người của Hắc Long Bang đang lên kế hoạch chuẩn bị vận chuyển chuyến hàng đó.
- Cái gì? Làm sao có thể như vậy? – Tronie ngạc nhiên cực độ, tất cả đều trái ngược những gì anh nghĩ.
Rõ ràng hắn biết rõ lô hàng đó là hàng cấm mà sao vẫn ban bố lệnh vận chuyển. Trong đầu đầy những thắc mắc đối với quyết định của hắn, Tronie nóng ruột không biết là có xảy ra chuyện gì hay không.
Nắm rõ tính ý thằng bạn thân, anh biết không phải đương nhiên mà hắn lại nhận lô hàng ấy. Lập tức to nhỏ gì đó với tên cận vệ, cả hai nhìn nhau gật đầu rồi người kia bước ra ngoài.
..................................................
*Đài Loan, bệnh viện XYZ:
Hắn ngồi cạnh giường bệnh nhìn nó say giấc. Dĩ nhiên là mọi chuyện đều được giấu nhẹm để tránh bà ngoại Tuấn Dương lo lắng.
Một tay nắm nắm lấy tay nó, tay còn lại đưa lên vuốt mái tóc đỏ hoe đang xõa dài. Hắn thở hắt ra, không biết Tuấn Dương hiện giờ ra sao. Dù rất muốn đi tìm con nhưng hắn không muốn để nó một mình.
Tay nó siết chặt tay hắn, nước mắt nó bỗng chảy ra.
- Tuấn Dương! Tuấn Dương!
Nó gặp ác mộng chăng? Hắn siết nhẹ tay nó, giọng nhẹ nhàng:
- Không sao đâu! Không sao, anh ở đây!
Giọng nó dịu hẳn, đôi mắt kia vẫn nhắm như thế chưa hề có chuyện gì xảy ra. Hắn đau đớn nhìn nó, hai đêm hôm nay nó vẫn cứ như thế, luôn gọi tên con trong giấc mơ rồi lại khóc.
"Ting...ting"
Tiếng chuông báo tin nhắn, hắn lật đật cầm điện thoại lên xem.
- Hơ....
Nhanh tay che miệng mình lại vì sợ nó nghe thấy, hắn cố ghi nhớ thật kĩ dòng địa chỉ kia.
"Cạch"
Tiếng mở cửa làm hắn giật điếng người, cô y tá bước vào:
- Anh Nguyễn Văn Khánh! Mời anh theo tôi để lấy bản xét nghiệm cũng như thông báo về tình hình của bệnh nhân.
- À.... vâng!
Hắn đặt cái điện thoại xuống bàn rồi bước ra hướng cửa. Nhanh chân tiến đến phòng bác sĩ trưởng khoa.
"Cạch"
Cánh cửa khép lại, đôi mắt nó mở ra như thể đã tỉnh giấc từ lâu rồi.
...........................................
Ngồi xuống đối diện với vị bác sĩ phúc hậu, hắn vào thẳng vấn đề chính:
- Tình hình vợ tôi thế nào rồi?
- Viên đạn được lấy ra kịp thời nên không có gì nghiêm trọng. Tuy nhiên vết thương còn mới, chưa liền miệng nên cố gắng đừng để bệnh nhân cử động mạnh. Đây là toa thuốc của ngày hôm nay!
Ông ta đưa cho hắn một tờ giấy, hắn nhận lấy rồi nhanh chân trở về phòng.
Dòng tin nhắn kia khiến đầu óc hắn hơi hoang mang, đôi chân bước đi cứ như không còn là của hắn nữa.
Khẽ mở cửa phòng vì sợ nó thức giấc, hắn thở phào nhẹ nhõm vì nó còn đang ngủ. Chậm rãi tiến đến để gói thuốc lên trên bàn.
Hắn ngồi xuống giống như ban đầu, đưa tay cầm lấy tay nó:
- My à! Anh nhất định sẽ cứu con!
Hắn cúi xuống đặt lên trán nó một nụ hôn, sau đó cầm chiếc điện thoại trên bàn cho vào túi rồi bước đi.
@
*10:00 am ngày hôm sau:
Chiếc Bugatti Veyron chạy thẳng đến một bến cảng vắng người, hắn nhẹ nhàng thắng lại.
Đôi mắt ẩn trong làn kính mát nhẹ nhàng quan sát xung quanh. Hắn nạp đạn vào súng rồi vắt sau thắt lưng, sau đó dùng chiếc áo khoát phủ lên.
Bước xuống khỏi xe, trước mặt hắn là chiếc du thuyền trắng to đùng y như những gì Lam Chánh nói trong tin nhắn.
- Alô. Tôi tới rồi!
- Được, lên du thuyền gặp tôi ngay!
Hắn cúp máy, sau đó nhắm thẳng hướng chiếc du thuyền kia mà bước đến.
*Bệnh viên XYZ:
Trong phòng bệnh của nó, một bóng dáng mảnh khảnh bước ra. Người đó mặc áo thun và khoát thêm áo khoát, tóc đỏ xõa dài, đầu đội mũ lưỡi trai đen và mang khẩu trang y tế.
Bước đi gấp gáp, người đó không may đụng trúng vai một cô y tá. Không một lời xin lỗi, bước chân ngày càng nhanh hơn. Cô y tá đó trông theo một cách khó hiểu.
Mở cánh cửa phòng nó, giọng cô ta nhẹ nhàng như mọi khi:
- Trần Khởi My! Thuốc của cô.... ơ... Đâu rồi?
Căn phòng trống không, chiếc giường cùng cái chăn nằm ngay ngắn. Nghĩ bệnh nhân tự ý rời khỏi bệnh viện, cô ta liền nhanh chân chạy đến báo cho bác sĩ cùng mọi người đi tìm.
........................................
Về phần hắn, mỗi bước chân là một sự cảnh giác cao độ. Hắn chậm rãi tiến lên tầng trên với sự dẫn đường của hai gã cận vệ.
Vừa đặt chân lên trên, cảnh tượng Tuấn Dương bị trói chặt ngồi bệt một góc khiến hắn muốn chết điếng.
- Tuấn Dương!
- Chú ơi! Huhu....- gương mặt đầy nước mắt, Tuấn Dương khóc mếu máo có lẽ vì quá hoảng sợ.
Lam Chánh ngồi chéo chân ở đối diện, nhàn nhã cười:
- Cuối cùng thì cậu cũng đến!
- Khốn kiếp! Thả thằng bé ra ngay! – tay hắn siết lại thành nắm đấm, chân thủ sẵn chực bước đến.
- Đứng yên đó! – Lam Chánh vừa dứt tiếng, một tên cận vệ liền chĩa súng vào Tuấn Dương.
Hắn đành lòng nhìn con trai mình chịu khổ, thực sự nó còn quá bé để đương đầu với những chuyện này.
Nhìn hai tay thằng bé bị trói chặt, hai chân thì bị buột vào một cục đá lớn. Lòng hắn bắt đầu hoang mang, sợ sẽ có điều tồi tệ xảy ra.
Đưa đôi mắt dành cho kẻ thù hướng về phía Lam Chánh, hắn nghiến răng:
- Tôi đã vận chuyển lô hàng đó dùm ông rồi, ông còn muốn gì nữa hả???
- Haha... Khi ta nhận được tiền thì ta đã liền thông báo địa điểm cho cậu rồi đấy! Mục đích của ta vốn không chỉ là số hàng đó!
- Thế ông còn muốn gì nữa hả? Đồ cáo già!!!
"Cạch"
Bị một thứ vừa cứng vừa lạnh đặt vào đầu, hắn thừa biết đó là thứ gì. Lam Chánh quả thật đã sắp xếp tất cả mọi chuyện, rốt cuộc chỉ chờ hắn sập bẫy.
Ông ta cười ma mãnh:
- Haha.... Hôm nay, tôi sẽ không để cậu sống sót mà rời khỏi chỗ này đâu! Hơn hết, cậu sẽ được chết chung với con trai của cậu!
- Ông......
Hắn tức muốn hộc máu, quay sang đứa nhóc đang ngồi ở một xó đằng kia.
- Tuấn Dương! Ba xin lỗi con!
Hận bản thân liên lụy con, hắn quả thực không còn mặt mũi nào để nhìn thằng bé. Sống mũi nhỏ nhăn lại, Tuấn Dương thì thầm trong miệng:
- Ba sao?
Hắn gật đầu, hốc mắt nhanh chóng ửng hồng. Tuấn Dương vô tư hỏi lại:
- Chú thực sự là ba của con sao?
- Đúng vậy!
- Con có ba như mọi người đúng không? Con có ba!!!! – hai mắt thằng bé sáng lên.
- Hãy nhớ rằng ba yêu con, được chứ? – hắn không biết nói gì hơn ngoài việc nghĩ mình sắp chết. Hắn mong con trai mình sẽ thoát khỏi đây, sẽ an toàn.
Lam Chánh bật cười, ông ta đùa cợt:
- Mùi mẫn lắm! Cứ ở đó mà thương yêu nhau đi, tụi bây sắp được xuống địa ngục cùng nhau rồi! Haha.....
- Đến giờ phút này tôi vẫn không hiểu, tại sao ông lại muốn giết chúng tôi?
Lam Chánh đứng bật dậy, gương mặt trở nên đầy căm phẫn:
- Rồi mầy sẽ biết!
Ông ta đưa tay lên tháo chiếc mặt nạ, chiếc kính áp tròng màu đen văng xuống đất. Một gương mặt hoàn toàn khác hiện ra với đôi mắt màu xám tro khó có thể lầm lẫn với ai.
Hắn sững sốt, tay chân lạnh đi không tin vào mắt mình:
- Ja.....Jame!
- Haha.... Mầy không ngờ tao còn sống chứ gì?
- Tại sao ông có thể sống sót chứ?
......................................
*Flashback:
10 năm trước:
- Quản lí Kim, anh sao vậy?
Hắn vừa bước vào lãnh địa Hắc Long thì đã thấy quản lí của mẹ nằm trên một vũng máu lớn. Nóng ruột, hắn đỡ anh ta dậy.
Hơi thở khó nhọc, anh ta thốt lên:
- Là Jame..... mới....rời khỏi...thôi!.... Bằng chứng....John....!
Trút hơi thở cuối cùng, người quản lí đó chỉ nói được có bấy nhiêu. Dù là ít nhưng hắn hiểu hết tất cả. Jame vừa đánh cắp tất cả bằng chứng phạm tội của anh trai mình.
Hắn bước đến cửa sổ nhìn xuống, một bóng dáng áo đen bí ẩn đang lén lút cẩn trọng leo ra khỏi cổng.
Không chần chừ, hắn nhảy xuống từ ban công để đuổi theo. Trời đổ mưa, hai chiếc xe hơi rượt đuổi nhau một cách ngoạn mục.
Hắn móc súng, một tay lên đạn đưa ra cửa nhắm thẳng chiếc xe phía trước.
"Đoàng...Xoảng..."
Viên đạn làm vỡ cửa kính và ghim vào vai tên Jame. Bất ngờ, ông ta lạc tay lái. Chiếc xe đang chạy nhanh chóng mặt bỗng tông vào thanh chắn đường đâm thẳng xuống biển.
"Kéétttt"
Hắn phanh gấp, nhìn theo.
Lão John nhận được tin, vừa đến nơi thì đã thấy xe của em trai mình gặp chuyện. Khung cảnh duy nhất chỉ một mình hắn đứng đó.
Sự thật đã rõ, ông ta đinh ninh rằng hắn hại chết em trai mình. Và cũng vì thế mà đã mang thù với hắn.
*End flashback.
@
Quay lại với hai người:
- Cũng may cho ta kịp thoát khỏi chiếc xe đó và được người dân ven biển cứu sống! Có lẽ ngươi thất vọng lắm!
- Sự việc ngày đó là do ông tự chuốc lấy! Tôi với ông vốn không thù không oán! – hắn nhấn mạnh từng chữ.
Lam Chánh một tay đút túi quần, quay người ra hướng biển mênh mông:
- Đúng! Tao và mầy vốn sẽ chẳng có thù oán............ nếu tao không nhận được tin anh trai tao chết dưới tay người của Hắc Long Bang! Tao đang cố gắng tìm ra kẻ đã giết anh ấy, tao phải bắt kẻ đó đền mạng! – một nụ cười chua chát thoắt ẩn thoắt hiện trên môi.
Gương mặt hắn đổi sắc, nếu ông ta biết phát súng đó là do My làm nhất định chuyện sẽ chẳng kết thúc. Chi bằng tự hắn gánh lấy mọi chuyện, nếu không vợ và con sẽ lại gặp nguy hiểm.
- Là tôi đã giết anh trai ông. Chuyện thù oán là do người lớn gây ra, tôi xin ông tha cho con trai tôi được chứ?
Ánh mắt thành khẩn nhất có thể, hắn không mong gì hơn ngoài việc Tuấn Dương được sống.
Chiếc tàu bỗng chấn động nhẹ, bến cảng đang xa dần trong tầm mắt.
- Ông....
- Haha.... Tàu đã ra xa bờ rồi! Sống chết của chúng mầy nằm gọn trong tay tao!!!
Gương mặt tà ác nhìn hắn rồi nhìn sang Tuấn Dương, cái nhìn đó khiến hắn như ngồi trên đống lửa.
Tuấn Dương chớp chớp đôi mắt ướt nước:
- Ba à, ba còn chưa dắt con di ăn kem mà!!!! Huhu.....
- Tuấn Dương! Ba thực sự xin lỗi con!
Đôi mắt đẹp đẽ ấy cụp xuống, bất lực trước tình thế này. Dù sao đi nữa thì cái chết của hắn và con trai đã được định sẵn.
- Ba à, lúc nãy họ cột tảng đá này vào chân con! Con thực sự sợ lắm! Hic...hic... Con muốn về với mẹ!!!!
- Ba cũng muốn được trở về với mẹ! Nhưng có lẽ.....
- Trách là trách mầy đã làm tao mất người anh duy nhất! Tao muốn tận mắt mầy phải chứng kiến con của mầy chết như thế nào!
Chưa đợi hắn phản ứng, Lam Chánh đã ra lệnh cho đám cận vệ:
- Quăng nó xuống biển!!!!
- Cái gì???? – hắn cứng người.
- Huhu.... Ba ơi!!! Ba ơi!!!! – Tuấn Dương la hét khi bị một tên cận vệ to con cởi trói tay rồi bế xốc lên.
- Cởi trói để mầy còn bơi chứ! Haha.....
Hắn xoay người, một cú đá cao làm tên đang cầm súng sau lưng chới với. Hai ba tên còn lại xông đến đều bị hắn giải quyết nhanh gọn lẹ.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi Tuấn Dương bị ném xuống biển, viên đá dưới chân nặng chịch khiến cậu nhóc hoảng sợ vô cùng. Nước mắt nước mũi không ngừng rơi.
"Bặt"
Hắn chụp được cánh tay của thằng bé, tuy nhiên do viên đá kia quá nặng nên hắn mất đà cùng lao xuống.
Một cánh tay vội chụp lấy lan can bám víu, hai cha con lâm vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
Nặng.....
Thực sự rất nặng....
Hắn cắn răng, cố bám vào. Vì sự sống của cả hai. Nhưng nếu tình cảnh này kéo dài hẳn là cha con hắn sẽ rơi xuống mất.
Nhìn xuống dưới, ôi trời ơi! Cao quá! Dưới kia là sóng biển vô tình cứ gợn lăn tăn. Nhưng điều đó đối với hai cha con chính là ác mộng. Cả hai đồng loạt lắc đầu rùng mình.
Cánh tay phía trên bắt đầu hơi run, hẳn là đã quá sức rồi. Nếu chỉ một mình Tuấn Dương thì hắn sẽ chịu được, đằng này còn có thêm cục đá kia. Hai cha con sẽ "tắm biển" không sớm thì muộn.
- Ba ơi! Cao quá! Chắc hơn 10m – Tuấn Dương chớp chớp mắt nhìn ba nó.
- Nếu trút được viên đá kia... thì ba sẽ giúp con được sống! Hộc... Tuấn Dương! Bảo bối của ba! Dù thế nào cũng đừng buông tay ba có biết không? – trán hắn đầy mồ hôi, vẻ mặt đang đuối vô cùng.
- BA ƠI!!!! – Tuấn Dương gọi to, nước mắt lưng tròng nhìn ba nó.
- Ngốc! Con trai không được yếu đuối như thế, đừng khóc nữa!!!
Hắn bỗng nhớ đến những khoảnh khắc bản thân làm nũng, khóc nhè với nó. Con trai hắn thực sự rất giống hắn, giống đến hoàn hảo.
Lam Chánh không hài lòng nhìn cánh tay của hắn vẫn còn bám lấy lan can. Ông ta hất mặt ra lệnh cho tên cận vệ đứng gần đó:
- Khử chúng luôn đi!
- Vâng.
"Phịch.....phịch"
Tiếng động lạ phát ra khiến Lam Chánh và tên cận vệ ngừng bước. Chưa kịp định hình thì đã lãnh một cú đá từ đôi bốt cao gót kia.
Tên cận vệ ngã xuống bất tỉnh. Lam Chánh nhìn mấy tên gác cửa nằm lăn lóc thì hoảng hồn.
Nó một tay ôm vai, gương mặt hơi tái nhưng ánh nhìn lại tràn đầy sát khí:
- Ông biết đánh vần....chữ Trần Khởi My chứ?
Luồn âm thanh trong trẻo nhưng rợn tóc gáy vang lên. Đơn thân độc mã, đám cận vệ của ông ta đã bị hạ sạch chỉ bởi....một phụ nữ.
- Trần Khởi My  !!!! Tại sao.... cô....lại....
Nó nhếch môi, một nụ cười nửa miệng bất cần:
- Biết cái giá sẽ trả khi đụng đến chồng và con của Trần Khởi My   này là gì không?
- Cô....
@
Chưa để ông ta nói, nó nhào đến tung một cú đá muốn lấy mạng người. Đôi mắt nó trở nên khát máu như một con dã thú. Có lẽ cơn giận đã lên đến đỉnh điểm.
"Bốp"
Lam Chánh kịp thời né sang một bên, chiếc bàn gỗ sau lưng ông ta nát vụng. Thử tưởng tượng nếu ông ta lãnh cú đá đó chắc sẽ nát y như cái bàn mất.
Cởi chiếc áo vest vứt sang một bên, ông ta gầm gừ:
- Tao sẽ cho cả ba đứa mầy đoàn tụ!!!!!
Cả hai lao vào quật nhau, một trận đấu gay cấn diễn ra.
Hắn cố siết chặt lấy cánh tay nhỏ bé của Tuấn Dương, tuy nhiên viên đá dưới chân thằng bé đang hút cạn sức lực của hắn. Cộng hắn, Tuấn Dương với viên đá lại, một cánh tay làm sao chịu nổi gần cả trăm ký cơ chứ.
- Ba ơi! Con nghĩ ba sẽ mau chóng đuối sức nếu chúng ta cứ duy trì tình trạng này đấy! – gương mặt nghiêm túc ra dáng "một người đàn ông", Tuấn Dương quẹt nước mắt nói.
Mồ hôi hắn đang chảy xuống, ướt cả khuôn mặt anh tuấn. Tuy nhiên vẫn cố nặn ra một nụ cười với con trai:
- Không...sao... Ba chịu... được!
Nó do bị thương nên có phần yếu hơn thường ngày, tuy nhiên vẫn quyết phân thắng bại với lão già kia.
Ông ta cũng không phải loại tầm thương, võ công cũng thuộc dạng thâm hậu. Nó tung những cú đá cao liên tiếp, ông té né được và xoay người thật nhanh đá vào mặt nó.
"Bốp"
Máu rỉ ra ở khóe miệng, vết thương ở vai hơi nhói lên vì bị va đập mạnh. Tuy nhiên khi nghĩ đến hắn và Tuấn Dương, một luồn sức mạnh vô hình lại len lỏi trong cơ thể nó.
Cố đứng dậy, mím chặt môi. Mái tóc đỏ bay trông gió một cách vô tình khiến người đối diện cũng phải phần nào lạnh người.
Nó bay lên không trung, một cú đá chuẩn không cần chỉnh ngay vào đầu đối thủ. Lam Chánh chới với lùi ra sau mấy bước, ông ta đưa tay xoa gáy, mặt nhăn lại.
Nhóc Tuấn Dương giơ đồng hồ lên xem rồi bảo:
- Đã hơn 6′ trôi qua rồi! Dựa theo Lí học, ba đang tác dụng vào con một lực có phương thẳng đứng và chiều hướng lên, tuy nhiên hai cha con cứ đong đưa tại chỗ như thế này là do có một lực khác cân bằng với lực kéo cánh tay ba. Cái đó gọi là trọng lực thì phải. Theo tính toán, lực cánh tay ba sẽ được giới hạn trong một khoảng thời gian với một vật có một khối lượng nhất định nào đó và con chính là ví dụ điển hình. Viên đá này mang một khối lượng xấp xỉ hơn 3/4 khối lượng cơ thể con đồng nghĩa với việc lực của cánh tay ba sẽ bị giảm sớm hơn dự định, mấu chốt là nếu làm khối lượng giảm lại thì ta sẽ cầm cự được thêm một khoảng thời gian nữa. Con nói đúng không ba???
- A... Nhóc con! Hơ.. Ba sẽ buông tay con vì..... giật mình đấy! Con học đâu ra mấy cái thứ đó...vậy?
- Trên tivi.... Chương trình Vật Lí lớp 6! – Tuấn Dương chớp chớp mắt, hồn nhiên đáp.
- Oh my god! Con trai tôi! Con mà rơi xuống biển.....thì.... đúng là một tổn thất lớn của nhân loại! – hắn mím môi, tuy là đang gồng hết sức nhưng vẫn cố cười với con.
- Ba mau phụ con tìm cách cắt đứt cái viên đá đang cột vào chân con đi!!!!! – thằng nhóc cuống quýt.
- IQ của con đúng là ẩn số! Ba sắp sốc đến chết rồi đây!!!
Tuấn Dương như cảm nhận được điều gì đó, nghi hoặc ngước lên nhìn ba nó:
- Nói cho con biết, có phải ba đang gượng hết sức và sắp không chịu nổi nữa rồi không?
- ... Đúng là... không gì giấu được con!!!! Một cánh tay của ba có lẽ không.... đủ để chúng ta.... sống....!
- Ba này! Sao ngày thường không chịu chơi thể thao chứ??? – Tuấn Dương nhăn nhó trách ba nó.
- Uầy.... Ba tập thể hình thường xuyên lắm đấy!!!!! Giữ con được hơn tám phút còn gì! Nói là con yêu ba đi!!!! – hắn tha thiết nhìn con trai, trong lòng cứ nghĩ đây là lần cuối.
- I love you so much!!!!
- Sốc tập 2! Biết nói... tiếng anh nữa cơ đấy!!!! – hắn cười cười.
Máu miệng Lam Chánh ứa ra khi vừa hưởng mấy cú đấm liên tiếp vào bụng, ông ta nửa ngồi nửa quỳ thở dốc. Nó nhân cơ hội bay đến làm ông ta không kịp tránh, thế là tiếp tục ăn một cú đá nữa.
Cánh tay hắn đang dần rụng rời, không còn chút sức nào để gồng cả. Khẽ nhìn con trai, hắn mỉm cười:
- Kiếp này chúng ta chỉ được làm cha con có mỗi một ngày con nhỉ?
- Con biết ba đã gắng hết sức! Thôi thì chấp nhận số phận! – Tuấn Dương cũng cười với hắn.
- Ba không chịu nổi nữa, cánh tay của ba kiệt sức rồi!
- Ba cứ buông đi, dù sao hai chúng ta cũng đâu chết một mình, hai trở lên là số nhiều rồi!
- Ba xin lỗi, nếu có kiếp sau thì nhớ làm con của ba nữa nhé!
- Vâng.
Cánh tay bám trên lan can lỏng dần, lỏng dần và cuối cùng là buông hẳn. Hai cha con vẫn nhìn nhau, ánh nhìn không bao giờ dứt.

 "Bặt"

– Chưa có sự.... đồng ý của tôi.... Ai cho hai người chết hả???

Gương mặt nó tái méc, đầy mồ hôi. Cánh tay kia đang cố nắm lấy tay hắn.

– Khởi My?

– Mẹ?

Hai cha con ngơ ngác nhìn nó, hoàn toàn ngạc nhiên nhìn nó.

– Sao em lại tìm được đến đây? – lòng hắn đầy thắc mắc.

– Đọc lén tin nhắn trong điện thoại anh đấy!

Nó dùng một sợi dây thừng gần đó cột vào hông của mình rồi cột vào một cái gì đó chắc chắn, sau đó tiến đến lan can may là kịp nắm lấy tay hắn. Nếu không hậu quả sẽ rất khó lường.

– Em sẽ chịu đựng nổi chứ? Nặng lắm đấy!!!!

Mồ hôi lạnh của nó toát ra, gương mặt càng tái hơn. Nó lắc đầu:

– Không sao đâu! Bám lấy tay em đi!!!!

Hắn nắm vào cánh tay của nó để nó đỡ phải dùng sức. Tuy nhiên chắc hẳn tình hình này sẽ không duy trì được lâu.

Khỉ thật! Chiếc du thuyền lại đang ở giữa biển thì biết cầu cứu ai bây giờ?

– Anh nghĩ nếu Tuấn Dương không có viên đá dưới chân thì ta có thể đưa con lên trên trước!!!!

– Thế... anh làm ơn... nghĩ cách đi! Em.. không muốn mất anh và con đâu!!!!

– Mẹ!!!

Hắn và nó nắm tay nhau, tay còn lại của hắn thì nắm tay Tuấn Dương. Quả thật muốn cầm lấy cái gì đó sắc nhọn cũng không được.

Người nó bắt đầu yếu dần đi, lòng hắn lại hoang mang cực độ. Tuấn Dương giơ cánh tay còn lại lần mò lên người ba nó rồi thốt lên:

– Thắt lưng ba có cái gì cứng quá!

Hai mắt hắn sáng lên, nghĩ ra rồi! Nhưng còn phải trông cậy vào con trai.

– Tuấn Dương! Lập tức móc cái đó ra!

Nhanh như cắt, Tuấn Dương đã cầm lấy khẩu súng ấy. Nó hoảng hốt:

– Shin à! Sao lại bảo Tuấn Dương cầm mấy cái đó? Nguy hiểm lắm!

– Đường cùng rồi!!!! – hắn quay xuống căn dặn con trai. – Con nhớ cầm cho chắc đấy! Nghe cho kĩ những gì ba nói đây, lên đạn và bắn đứt sợi dây ở chân con đi.

Hơi thở nó dần dần trở nên khó nhọc, gương mặt hơi mệt nhìn hắn:

– Những thứ đó khó lắm! Con sẽ không làm được đâu!

"Cạch.......Đoàng"

Cây súng bóc khói, gương mặt của nó và hắn đần ra tại chỗ. Tròng mắt thì sắp lọt luôn ra ngoài.

Ngạc nhiên........

Shock............

Tuấn Dương vô tư ngước lên hỏi:

– Lên đạn và nổ súng là thế đúng không ba mẹ?

Trông thằng nhóc chẳng có vẻ gì là hoảng sợ vũ khí. Nó còn rất bình tĩnh và thuần thục nữa là đằng khác. Ngoài sức tưởng tượng, nó và hắn á khẩu.

– Ba mẹ! Trả lời con đi chứ!

– Ờ... Ờ... đúng rồi! Tốt lắm con trai! Thử lại phát nữa đi, cố gắng làm đứt sợi dây đó!

Ngón tay bé nhỏ luồn vào cò súng, sau đó chĩa thẳng xuống dưới, nhắm thẳng vào sợi dây đang đu đưa kia.

"ĐOÀNG"

"TÕM"

Nụ cười trở về trên môi hắn, viên đá kia lọt xuống biển rồi. Trút bớt được trọng lượng rồi.

Nó cười trong nước mắt:

– Quả không hổ danh là con trai của Bang Chủ Hắc Long Bang!

Hắn kéo Tuấn Dương lên, nó thì giơ một cánh tay ra như chờ đợi. Tuấn Dương nhanh tay bám vào cánh tay của mẹ. Nó nhăn mặt, sức nặng ở cả hai cánh tay tăng lên rồi. Nó sẽ không chịu nổi đâu.

Máu từ ống tay áo của nó chảy ra ướt cả bàn tay hắn. Vết thương trên vai bị rách miệng rồi, nó đang kiệt sức.

– Khởi My! Buông tay anh ra mau lên!!!! – hắn hét.

– Không!

– Nếu cứ tiếp tục thì cả anh và con sẽ lại rơi xuống biển! Nghe lời anh, buông tay đi!

Hắn hét lên, quả thực hắn đang cực kì sốt ruột. Hắn sợ lại như lúc nãy.

Thân hình nó tuy mảnh mai nhưng là dân đánh đấm nên khá khỏe, thế nên mới giữ được hai cha con từ nãy đến giờ.

Tuy nhiên dù là voi đi chăng nữa thì nếu bị thương cũng chỉ sẽ có cùng một kết quả. Nước mắt nó lại rơi, khổ sở nhìn hắn:

– Em không muốn mất anh! Hức....hức....

– Anh xin em, buông tay anh ra đi! Em chỉ có thể nắm tay con của chúng ta thôi, em không muốn Tuấn Dương rơi xuống đâu phải không? Nghe lời anh đi!!!!

– Không! Khánh à, em xin anh mà! Đừng bắt em lựa chọn...... hức.... hức... – nó khóc một cách khổ sở, kiểu như không còn sức để khóc nữa. Nước mắt nó rơi xuống và đáp lên mặt hắn, nó khư khư lắc đầu.

– Ba! Mẹ! Huhu.... – Tuấn Dương òa khóc, có lẽ thằng bé hiểu chuyện. Cậu nhóc hiểu gia đình mình đang sắp tan vỡ.

Nhanh chân bám lấy cánh tay mẹ rồi trèo vào trong lan can, hai chân vừa đặt xuống đất đã quay xuống phụ mẹ nắm lấy cánh tay của ba. Tuy nhiên sức của một thằng nhóc 6 tuổi thì phụ giúp được gì.

Hắn nuốt nước mắt để không phát thành tiếng nấc, tuy nhiên những giọt nước trong suốt vẫn lăn dài trên má:

– Anh yêu em và con nhiều lắm! Hãy nhớ điều đó!!!! – hắn vừa nói vừa nói vừa dùng tay mình để gỡ cánh tay đang thấm máu của nó, có lẽ nó sẽ không cầm cự được lâu nữa. Nếu cứ kéo dài thì hắn sẽ kéo theo nó cùng rơi xuống mất.

– Đừng mà Khánh! Hức.... hức.... Em xin anh mà! Đừng mà! Hức.. !!! – nó cố siết chặt tay hắn, tuy nhiên máu đã khiến bàn tay nó ướt đẫm và trở nên trơn tuột.

– Anh chỉ muốn hai mẹ con sống vui vẻ, xin lỗi vì đã không thực hiện được trách nhiệm của một người chồng, người cha. Anh yêu em!!!!

Cánh tay hắn vuột khỏi tay nó, như chưa từng tồn tại. Hắn đang rơi xuống, trên môi hắn là một nụ cười hạnh phúc.

– KHÔNG!!!!! Khánh!!!!!!!!

– BA ƠI!!!!

Nó thét lên, vì kiệt sức nên ngất xỉu ngã phịch ra sàn. Tuấn Dương cuống quýt lay người mẹ nó mếu máo:

– Mẹ ơi! Huhu....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro