[ShinShi] Aishiteruyo, Vivi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Thính Tuyết Lai|聽雪莱

Artist: Drippy

Translator: Arrebol; & Editor: Linie

BGM: Loving strangers - Russian Red

Note: Highly recommend các bạn khi đọc fic này (hoặc sau khi đọc xong) nghe thử bài "Loving strangers", vì chị tác giả thực sự viết ra cái vibe đó luôn.

Bản dịch CHƯA CÓ sự cho phép của tác giả, vui lòng không reup, không chuyển ver và không đạo văn!















Tôi và Kudo-kun quen biết nhau trong lễ khai giảng vào tháng 4 năm 2001, khi đó chúng tôi 18 tuổi.


Anh lúc ấy ngồi bên cạnh tôi, hồi đầu tôi cũng không để ý tới anh, chỉ lờ mờ nhận thấy mặt mũi của anh ưa nhìn, ít nhất xét theo góc nghiêng là thế, đường nét trên khuôn mặt đều rất đẹp. Tôi không phải loại người hời hợt chỉ chú trọng đến vẻ bề ngoài, nhưng thực sự quá đỗi nhàm chán. Một giáo sư nào đó trên sân khấu đang diễn thuyết một cách hăng say, có vẻ là một nhà giáo dục học nổi tiếng được lãnh đạo nhà trường đặc biệt mời đến, tuy nhiên tôi không quan tâm đến những gì ông ấy nói, nhìn xung quanh, hầu hết mọi người đều giống tôi, kể cả anh chàng đẹp trai bên cạnh. Đập vào mắt tôi là dáng vẻ vô cùng buồn chán của anh, chàng trai cùng tuổi mặc bộ đồng phục tối màu bình thường, tư thế ngồi thoải mái như mái tóc trên trán của anh. Anh trông phờ phạc cụp mi ngáp dài một hơi, tay thỉnh thoảng đỡ lấy đầu, có lẽ sợ bản thân ngủ quên mất. Tôi khi đó chỉ biết anh là học sinh cùng khóa với tôi, nhưng không ngờ anh ấy sẽ bước lên sân khấu phát biểu với tư cách đại diện cho sinh viên năm nhất. 

"Kudo Shinichi"   

Tôi đọc nhẩm những chữ này, cho dù tôi không học chung trường trung học với anh, nhưng tôi cũng có nghe qua đôi chút, anh là học sinh xuất sắc của trường trung học Teitan được tuyển thẳng vào đây. Bài phát biểu của anh đâu vào đấy, nhưng thực tế anh nói gì cũng chả quan trọng, chỉ dựa vào khuôn mặt và giọng nói của anh đã khiến biết bao trái tim cô gái rục rịch.

"Cách ăn nói của cậu ấy tuyệt quá đi mất!" Cô gái thốt ra câu này tên là Yoshida Ayumi, cũng là sinh viên năm nhất cùng khóa vừa quen. Lần đầu tiên gặp mặt cô ấy đối xử với tôi quá nhiệt tình, tôi phải nói thẳng, tôi không giỏi đối phó kiểu người như thế này, giống như bây giờ cô ấy đang phấn khích kéo tay áo của tôi, nhưng tôi chỉ muốn lặng lẽ rút tay mình về. 

Sau buổi lễ, mọi người rời khỏi hội trường một cách trật tự, tôi cũng ra về một mình. Bạn Yoshida chào tạm biệt tôi, vội vã rời đi vì cô ấy còn phải học tiết sau. Cảm tạ trời đất.


Tôi đi rất chậm, tối qua không cẩn thận bị trật chân, khi đó cũng kệ lười mua thuốc, giờ đi bước nào mắt cá chân cũng đau nhức âm ỉ. Bước ra ngoài, tôi theo thói quen chạm vào cổ tay trái của mình.

Sao lại không có gì.

Tôi nhìn xuống, chắc chắn chiếc vòng tay tôi vẫn hay đeo đã biến mất, đó là món quà sinh nhật chị hai tặng cho tôi vào hai năm trước.

Chắc rớt ở bên trong hội trường, tôi nghĩ.

Tôi lập tức xoay người quay trở về, chưa đi được vài bước đã va vào người trước mặt, thế là tôi ngẩng đầu lên.   


Đó là anh, người đại diện cho tân sinh viên lên sân khấu phát biểu cách đây không đâu, chàng trai ngồi bên cạnh tôi. Kudo Shinichi.

Tôi lịch sự nói lời xin lỗi, định vòng qua anh ta bước vào khán phòng, ai biết được anh lại chặn trước mặt tôi, tôi rẽ trái thì anh sang trái, tôi sang phải thì anh rẽ phải, người này nếu không cố ý thì chắc chắn là cố tình, tôi không thảnh thơi để chơi trò này cùng anh ta, ngay khi tôi muốn anh đừng cản đường mình, anh ấy đã vươn tay đến trước mặt tôi, tiếp đó xòe lòng bàn tay ra, chiếc vòng bạc đơn giản nằm gọn trong đó.

Đấy là vòng tay của tôi.


"Bạn Miyano muốn tìm thứ này nhỉ."  

Anh dùng mắt ra hiệu cho tôi cầm lấy, tôi liền nhận lấy nó.

"Cậu làm thế nào mà..."

"Cậu vẫn đeo chiếc vòng này trước khi tôi phát biểu, đợi đến lúc kết thúc buổi lễ thì cổ tay cậu đã trống không rồi."

Tôi bị anh cắt ngang khi chưa kịp nói xong, tuy là một tên thô lỗ nhưng cách nói chuyện của anh từng câu từng chữ đều ung dung chậm rãi. 

"Sao cậu biết tên tôi?"

"À, số lượng học sinh được tuyển thẳng ban đầu rất ít, và trong danh sách tuyển thẳng năm nay chỉ có mỗi bạn Miyano là con gái. Khá dễ đoán."

Ừm, cũng không ngu lắm.

Tôi thắt lại chiếc vòng. Dù sao đi nữa, tôi cũng phải cảm ơn anh.

"A la," Cuối cùng tôi nói thêm một câu, "Nhưng mà, Kudo-kun quan sát người xung quanh cũng rất kỹ đó."

Kudo cao hơn tôi, anh hơi cúi đầu dòm tôi, nở nụ cười đẹp mắt và tinh nghịch, "Tôi không phải ai cũng quan sát tỉ mỉ, chỉ những người đặc biệt mới đáng để tôi quan tâm."

Tôi tin rằng ánh mắt của tôi rất lạnh nhạt, "Người..." Giọng điệu và ánh mắt tôi đều lạnh nhạt: "Đặc biệt?"

"Ví dụ như người đẹp." Anh lại nghiêng đầu, "Chi tiết hơn nữa là người đẹp có vóc dáng chuẩn."

À, không chỉ thô lỗ, mà còn rất mê gái.



Tôi ngừng để ý anh, anh cũng biết điều không tiếp tục nói nữa, sau dó tôi và anh rời khỏi hội trường, cùng đi về một hướng. Vì bị trật mắt cá chân nên tốc độ của tôi rất chậm, dần dần kéo dài khoảng cách với anh, đến khu ký túc xá nam thì anh ấy dừng lại, tôi nhận ra anh cũng sống ở ký túc xá giống tôi, nhưng ký túc xá nữ cần phải đi thêm một đoạn, hai tòa nhà rất gần nhau. Tôi lê bước chân, định mỗi người một ngả từ đây, nào ngờ anh đột nhiên quay đầu và yêu cầu tôi đứng đây đợi anh. 

Ai biết được anh nghĩ gì.


Tuy nhiên, chuyện hoang đường xảy ra, tôi thực sự đứng ở đó đợi anh. Trực giác mách bảo tôi rằng người như anh không đơn giản, hoặc là... nói không chừng là một người thú vị.

Kudo rất nhanh đi ra, trên tay còn cầm lọ thuốc dúi vào tay tôi. Tôi nhìn một lúc, đó là loại thuốc trị bong gân.

Anh sao có thể...

"Vừa nãy nhìn cách cậu đi liền đoán ra rồi." Kudo bảo, "Tôi thường bị thương ở chân khi chơi bóng, thoa cái này tốt lắm." 

Anh còn không đợi tôi nói lời cảm ơn, chắc anh cũng chẳng quan tâm, cuối cùng anh chỉ thản nhiên để lại câu mong được giúp đỡ, coi như kết thúc ngày đầu tiên gặp mặt của chúng tôi.

Tôi cầm lấy lọ thuốc anh đưa cho, đi thật lâu dưới cái nắng tháng tư.

Thật lâu sau này, tôi đã nghĩ, tôi không nên gặp Kudo-kun vào mùa xuân, tháng tư quá đa tình, ngay cả cơn gió se lạnh cũng chan chứa lòng người, hoa anh đào hồng nhạt dịu dàng buông lơi, vì vậy ngay cả khi anh cười rất nhẹ, cho dù đôi mắt của anh không xanh như biển khơi, thậm chí cả bộ trang phục anh mặc trông rất tầm thường, thì anh vẫn bám rễ vào trái tim tôi. 



Tôi và Kudo-kun chỉ học chung một khóa học với nhau, hầu hết thời gian anh đều đến ngồi gần tôi, tôi phải nói rằng anh ấy thực sự rất thông minh, hợp tác với anh ấy trong các bài tập nhóm cũng nhẹ nhàng vô cùng. Sau này tôi luôn gặp anh ấy trong thư viện, thường là khi tôi đứng ở hàng giá sách ở giữa, nếu tôi rút một quyển sách ra, tôi liền có thể bắt gặp góc nghiêng của Kudo-kun qua khe hở chật hẹp, anh ấy có hơi tựa vào rìa giá sách, đọc một cách chăm chú. Anh rất thích xem tiểu thuyết trinh thám, đặc biệt là của Edgar Allan Poe.

Anh đam mê đá bóng, đồng thời tham gia vào đội bóng của trường, không lâu sau khi học kỳ hai bắt đầu, giải bóng đá giữa trường chúng tôi và một trường Đại học khác chính thức diễn ra. Tôi đeo kính râm ngồi ở chiếc ghế phía trước sân vận động, đủ loại âm thanh ồn ào bên tai. Nắng mặt trời nóng như lửa đốt, tôi còn đang hối hận vì không đội nón. Thật lòng mà nói, nếu không phải vì không đi xem trận đấu thì phải đi làm tình nguyện viên chăm sóc trẻ ở trường mẫu giáo, tôi chắc chắn sẽ không đến xem trận bóng đá. Gần đây tôi không ở trong phòng ngủ thì sẽ quanh quẩn ở thư viện hoặc phòng thí nghiệm, cả người không có chút sức sống nào, tôi nhắm mắt lại, đang định bỏ phí thời gian theo cách này. Ngay trong lúc đó, mặt trời trên đỉnh đầu tôi như đột ngột biến mất, tôi cảm thấy kỳ lạ bèn mở mắt, phát hiện đó là Kudo.  


"Sao cậu có thể ngủ gật trước trận bóng tuyệt vời như vậy, bạn Miyano nhỉ?"  

Tôi nhận thấy rằng anh đã thay đồng phục bóng đá, để lộ bắp chân thon dài và dễ nhìn, trên trán đeo băng đô thể thao màu đen, tóc mái của anh tùy ý rơi lả tả. Nụ cười tươi tắn của anh khiến tôi rối bời, sau đó tôi thản nhiên nói một câu,

"Tớ không đến xem trận đấu."

"Tớ sẽ chơi vào trận tiếp theo." Anh nhướng mày.

"Vậy thì sao?" Tôi sốt ruột đáp lại.

Anh ấy cũng không khó chịu, nhưng mà ngồi xổm xuống đối mặt với tôi.

Tôi trở nên hoảng sợ khi đôi mắt xanh ấy cứ nhìn chằm chằm vào mình, "Làm gì đó?"

Kudo giơ tay đến gò má của tôi, tôi trong vô thức lùi lại, nhưng anh ấy chỉ tháo kính râm ra khỏi sống mũi của tôi.

"Dù gì cậu cũng đã đến thì phải tập trung theo dõi trận đấu chứ."

Nụ cười anh quá chói loà, còn chói lọi hơn cả ánh mặt trời.

"Đừng lo, sẽ đặc sắc lắm đó."

Kudo đem kính râm dúi vào tay tôi, anh nháy mắt nói với tôi như thế.


Làm gì không biết. Lòng tôi cực kỳ khó tả, thậm chí tôi còn có chút giận hờn vô cớ.


Anh bước vào sân, tôi cũng không đeo kính râm nữa, anh ấy hình như là tiền đạo. Anh di chuyển rất nhanh, thân hình gầy gò nổi bật trong đám người, tôi muốn ngoái đầu đi chỗ khác, tự nhủ mình không nên xem hay nghe theo anh ấy nói, nhưng sau cùng tôi cũng chả làm vậy. Vì dù cho cách xa đến mấy, tôi vẫn có thể liếc thấy nụ cười của anh.

Kudo-kun, cậu là người dây vào tôi trước.

Tôi biết anh có một thanh mai trúc mã, tên là Mori Ran, một cô gái xinh đẹp, có lẽ là người trong lòng anh. Tôi dùng hai chữ có lẽ này không biết có phải là lòng nhân từ dành cho bản thân hay không. Cô gái đó thỉnh thoảng sẽ đến trường tìm anh, anh ấy đối xử với cô rất tốt, tôi từng cho rằng họ là mối quan hệ người yêu, cho đến một ngày Kudo-kun nói với tôi, bọn họ không hẹn hò, cô gái đó đã có người mình thích rồi.

Anh rất buồn, dù cho ngoài mặt anh che giấu rất kỹ, nhưng tôi vẫn nhận ra.

Thứ tình cảm yêu nhưng không có được khiến trái tim ai cũng đau, kể cả Kudo-kun cũng không ngoại lệ.

Tôi muốn chê cười anh, nhưng trông anh vẫn tràn đầy năng lượng, tôi không thể tìm ra sơ hở nào. Bây giờ tôi nhìn anh chạy trên sân, nhiệt độ không khí nóng hầm hập, tôi không đeo kính râm hay đội nón che nắng, tôi không ngồi nơi có bóng mát, mặt trời nóng bức thêu đốt từng sợi tóc và làn da của tôi, tiếng la hét ở khán đài ngay bên tai, tiếng còi của trọng tài, âm thanh chuyển động của cầu thủ, tất cả đều biết mất. Trong mắt tôi chỉ còn mỗi khoảng không nhỏ như thế, thật trớ trêu làm sao. Lúc đó tôi nghĩ, có lẽ tôi không nên chê cười anh, tôi nên chế giễu bản thân mình.


Sau khi trận đấu kết thúc anh đến tìm tôi, trong tay cầm theo chai nước khoáng đã uống một nửa, đoán chừng cô gái nào đó đã đưa cho anh, chắc là Ayumi, hồi đầu cô ấy ở bên cạnh tôi hào hứng nói Kudo-kun sắp ra sân rồi, về sau không thấy tăm hơi, hẳn cô ấy đã đi xuống sân. Mái tóc của Kudo ướt đẫm mồ hôi, trên trán và mí mắt đều là nước, lông mi ướt át của anh rũ xuống, màu biển xanh trong mắt anh cũng trở nên nhòe đi.

"Sao nào? Rất tuyệt đúng không." Anh hả hê nhướng mày với tôi.

Tôi cố tình không nhìn vào mắt anh, nói: "Thì vậy đó." 

Anh lại ngồi xuống bên cạnh tôi, ánh mắt tôi lặng lẽ rơi vào anh, tầm mắt lúc đầu chỉ ở góc nghiêng của anh, sau đó anh quay mặt sang, chúng tôi chạm mắt nhau. Tôi đã không phản ứng kịp thời, cũng không thể kịp thời dứt khỏi. Cảm xúc của tôi trở nên rụt rè một cách khó hiểu, tôi sợ anh sẽ là chấp niệm của tôi, lo lắng anh trở thành sự mất mát trong tôi.





Mối quan hệ của tôi và Kudo-kun đã có thay đổi vào cuối năm nhất. Khi đó một vài người quen như Ayumi, Mitsuhiko và Genta đề nghị đến quán bar chơi, trên thực tế không một ai trong chúng tôi từng bước vào đó cả.     

Khi đó những chàng trai cô gái dường như luôn có vài nhận thức sai lầm, như thể việc đi hay không đi quán bar là đường ranh giới phân biệt giữa người lớn và trẻ con. Mấy người đó đối với tôi đều mang tính cách xốc nổi, muốn làm gì đó để chứng tỏ mình đã trưởng thành, kỳ thực đó là hành vi thiếu chín chắn.

Lần đó tôi đã muốn từ chối, nhưng đến cuối cùng tôi vẫn đi theo. Bởi vì Kudo-kun cũng đi, anh ấy vô cùng miễn cưỡng. Kudo-kun có rất nhiều sở thích, làm bất cứ điều gì trong số đó đều hấp dẫn hơn là đi quán bar, nhưng anh ấy luôn bó tay trước những người bạn của mình. Chưa kể, tôi cảm thấy rất thoải mái khi nhìn thấy bộ dạng thảm hại của anh.

Khi bước vào quán bar, vài người trong số họ đắm chìm vào cuộc vui, lúc đầu còn nhớ kéo theo hai chúng tôi chơi cùng, sau vài lần bị chúng tôi từ chối liền dứt khoát bỏ cuộc. Trong quán bar ầm ĩ, những ánh đèn sặc sỡ làm tôi rối mắt, tôi và Kudo-kun ngồi ở quầy bar uống rượu, tôi không biết tên của loại cocktail trước mặt, vì màu sắc của nó rất đẹp nên tôi đã gọi. Tôi và Kudo-kun trò chuyện câu được câu không, giữa chừng có không ít cô gái trẻ đẹp đến bắt chuyện với anh, anh đều lịch sự từ chối.

Kudo uống cạn một hơi rượu trong ly, anh đề nghị, "Hay là chúng ta cũng đi nhảy đi?"

Âm nhạc trong sàn nhảy đinh tai điếc óc, tôi có thể nghe thấy những gì anh nói thì chứng tỏ tôi vẫn chưa điếc.

Trong lúc tôi vẫn chưa nhận ra thì anh ấy đã nắm lấy tay tôi rồi.


Kudo-kun là một kẻ lừa đảo, anh ấy thật ra không biết nhảy, tôi cũng thế, chúng tôi ở quanh rìa của sàn nhảy tùy ý lắc lư cơ thể, nồng độ cồn của món cocktail ấy có vẻ cao, thêm ánh đèn quá sáng, tôi cảm thấy chóng mặt, Kudo dường như cũng có chút say.

Quán bar này chứa đựng quá nhiều người trẻ tuổi, chính vì trẻ, nên không màng đến hậu quả về sau. Bầu không khí vô cùng nóng nực, thậm chí còn tệ hơn khi tôi xem Kudo-kun đá bóng vào ngày hôm đó. Tầm nhìn của tôi trở nên lờ mờ, khuôn mặt Kudo-kun cũng bắt đầu mơ hồ. Tôi cũng say.

Có rất nhiều người trên sàn nhảy. Người bên cạnh xô đẩy khiến chân tôi chệnh choạng ngã nhào vào Kudo, đúng như dự đoán anh đỡ lấy tôi.

Đột nhiên khoảng cách của hai chúng tôi kéo lại gần, tôi hơi ngẩng đầu, phát hiện khoảnh khắc tôi đối diện với anh đều thật đẹp. Ở một khoảng cách khéo léo như thế, lông mi của anh từng cọng che phủ cả một vùng biển xanh, hình ảnh phản chiếu của tôi trong mắt anh có thể nhìn thấy rõ nét. Tôi đáng ra nên lúng túng đợi anh buông tôi ra, nhưng trong tích tắc, tôi chỉ nổi hứng trêu chọc anh. Cho nên tôi sát lại gần anh hơn, gần như hôn anh ấy.

Tôi rất tò mò, anh ấy sẽ ngạc nhiên tránh đi, hoặc bình tĩnh giữ chất giọng êm tai của anh nói với tôi một câu: Miyano cậu uống say rồi à.


Nhưng tôi đã nhầm. Chuyện xảy ra tiếp theo sau đó nằm ngoài dự đoán của tôi, có lẽ Kudo-kun cũng không ngờ tới.

Anh thấy tôi tiến gần, vẻ mặt thoáng ngạc nhiên rồi trở lại bình thường, anh ấy đưa mắt nhìn xuống tôi, mang theo sức nóng chẳng thể xóa nhòa. Anh nói, cậu thơm quá, cậu thoa nước hoa à?

Tôi lạnh lùng trả lời: "Một chút."

Anh nói tiếp: "Ha. Cậu hôm nay còn cất công lên đồ, tớ còn tưởng cậu không mấy hứng thú với việc này." 

Tay anh vẫn đặt trên eo tôi, không buông ra.

Đúng vậy, tôi gật đầu. Hôm nay tôi không chỉ xịt nước hoa trang điểm nhẹ, mà còn mặc chiếc váy phiên bản giới hạn mới nhất của Prada. Kudo-kun thì khác, anh chỉ mặc mỗi áo sơ mi và quần dài sẫm màu vô cùng thoải mái. Tôi nghĩ anh có lẽ chỉ sẵn sàng dành thời gian thay đổi hình ảnh bản thân mỗi khi gặp cô bạn thanh mai của mình mà thôi. Nhưng tôi biết rằng người con gái Mori Ran của anh dạo gần đây đã đi nước ngoài tham gia chương trình trao đổi sinh rồi, có lẽ sẽ không ở Tokyo trong một năm tới.

Tôi bắt gặp ánh mắt của anh ấy, "Sao nào," Tôi nghiêng đầu, cố ý cười khẩy nói với anh, "Trông không đẹp sao?"

Khuôn mặt Kudo có hơi đỏ, nhưng tôi không rõ là do rượu hay hơi nóng trong sàn nhảy. Cổ của tôi đã tê mỏi, anh ấy cũng không cử động chút nào, vậy tôi cũng không chuốc vạ vào thân nữa, ngay khi tôi định rời khỏi vòng tay anh, bàn tay anh càng siết chặt giam cầm lấy tôi, tôi không biết anh muốn làm gì, tôi chỉ biết rằng khoảng cách giữa chúng tôi lại gần hơn.

Sau đó, môi anh kề sát môi tôi, chỉ chạm nhau một giây rồi tách ra, giống như chuồn chuồn đạp nước.

Tôi đã nói rồi, là Kudo-kun dây vào tôi trước.


Chúng tôi lại nhìn nhau, trong đầu tôi vang lên tiếng rầm, cơ thể tôi trở nên cứng đờ, dường như anh cũng thế, hành động đó hình như nằm ngoài dự tính của anh. Nhưng có đôi lúc, trong khung cảnh khác biệt và tình huống đặc biệt nào đó, con người ta sẽ luôn thực hiện một số việc bất ngờ không thông qua não bộ. Tôi liếm môi dưới, dùng tay nắm chặt lớp vải sau lưng Kudo-kun, giữ cho ngoài mặt bình tĩnh. Nhạc vẫn phát ầm ĩ, nhưng đâu ai biết rằng đầu óc tôi đã hoàn toàn trống rỗng.

Và giây sau đó, anh lại hôn tôi, tôi hé miệng đáp lại anh, cảm giác tê dại mà nóng bỏng. Anh dịu dàng hôn lấy tôi, còn đây là lần đầu tiên tôi được người khác hôn, chúng tôi hôn đến khi cả hai đều có chút ngột ngạt.

Tôi say hoàn toàn.

Không chào hỏi Ayumi và những người khác, tôi và Kudo bắt xe đến khách sạn gần đó. Anh ấy cởi váy của tôi, tôi cởi cúc áo sơ mi của anh. Chúng tôi đều mất hết lí trí, anh hôn lấy tôi, tôi đáp lại anh.

Ngày hôm sau khi thức dậy, cả hai chúng tôi vẫn nằm tựa vào nhau.


Đó không phải là mơ, bởi vì nó còn đẹp hơn thế.



Ngẫm lại, tôi và Kudo-kun từ đầu đến cuối chưa bao giờ nói ra ba từ "ở bên nhau". Giữa chúng tôi như thể đạt được một thỏa thuận ngầm, không bao giờ nhắc lại chuyện xảy ra đêm đó. Cho đến khi nhập học năm hai, Kudo-kun dự định chuyển ra khỏi ký túc xá, tôi vừa hay có ý định này. Khi cùng đi ăn cơm ở căn tin vào bữa tối, anh do dự hỏi tôi có muốn thuê căn hộ gần đó với anh ấy hay không, tôi đã đồng ý.

Mọi người đều nghĩ chúng tôi là người yêu, ngay cả tôi cũng nghĩ vậy. Chúng tôi sẽ nắm tay, ôm ấp, hôn nhau, làm tình, làm mọi thứ những người yêu nhau sẽ làm. 

Tôi không quá nghĩ sâu về nó, tôi nhận được sự an toàn đã mất từ lâu đến từ Kudo-kun. Từ lúc sinh ra tôi vì công việc của bố mẹ mà lênh đênh khắp chốn, sau khi bố mẹ tôi qua đời, tôi sống nương tựa vào chị gái, về sau chị tôi bị chuyển đến làm việc ở Kyoto, ở đây tôi có quá ít bạn bè để dựa dẫm. Tôi cô đơn quá lâu, cũng lạc loài quá lâu rồi. 

Thực ra, tôi rất hạnh phúc khi ở bên anh ấy. Mùa xuân đầu tiên chúng tôi trải qua cùng nhau, hoa anh đào bên cạnh căn hộ nở rộ rợp trời, mở cửa sổ sẽ có hương hoa thoang thoảng xộc vào mũi. Tôi giục anh ấy rời giường, vì anh ấy thường có tiết học buổi sáng nhưng lại không sửa được cái tật ngủ nướng của mình. Anh đạp xe đạp, còn tôi ngồi ở yên sau, chỉ nắm lấy vạt áo của anh ấy, dù sao tôi cũng không quen ôm ấp trước mặt người khác. Nhưng như vậy tốt làm sao, gió sẽ nhẹ nhàng mang đến tia nắng và tiếng chim hót ca, và cả sức sống rạo rực theo mùa. Tiếp đến là mùa hè mưa dai dẳng, nặng nề rơi xuống ngay trong đêm. Tôi thích được nép mình vào vòng tay của Kudo-kun trong thời tiết đó, hơi hé mở cửa sổ ra, mùi mưa trong lành sẽ tràn vào làm tan đi hơi nóng ngày hạ, nếu như ngủ không được, tôi sẽ lặng lẽ nằm đó cùng anh lắng nghe tiếng mưa rơi. Mùa thu thật bình yên, Kudo-kun có chút bận rộn, anh ấy phải chuẩn bị cho trận đấu và hoàn thành luận văn, tôi cũng bắt đầu học nấu ăn, cố tình thêm những loại rau anh không thích vào hộp cơm của anh, chọc anh phải cau mày nhưng đành chỉ có thể để mặc tôi. Mùa đông có vài trận tuyết rơi dày, gió cuốn theo hoa tuyết tung bay, tôi và anh cùng đi bộ đến trường, dưới chân phát tiếng loẹt xoẹt, rõ ràng đang giẫm trên tuyết, nhưng tôi lại cảm thấy mình đang đi trên đất.

Anh ấy dẫn theo tôi đi trượt tuyết, anh rất giỏi trong khoản này, khiến tôi không thể nghĩ ra anh kém ở khoản nào. À, có đó, anh ấy hát không hay. Có một lần Ayumi và những người khác kéo theo bọn tôi đi karaoke, anh ấy buộc phải lên hát vài câu, tôi ít khi thấy anh xấu hổ và bất lực đến thế, mọi người cười rất nhiều, tôi cũng nghiêng đầu chả thể nhịn được cười, thật hiếm khi không trêu chọc anh ấy.





Nhưng sự yên ổn này không kéo dài được lâu.

Thanh mai trúc mã của anh, Mori Ran đã trở về.

Tôi trong mơ hồ cảm thấy lo lắng, nhưng tôi không nói được tại sao. Tôi biết anh đã từng thích cô ấy, còn bây giờ... tôi không dám chắc.

Những gì xảy ra sau đó càng khẳng định sự lo lắng của tôi, nhà cô gái ấy mở văn phòng thám tử, hình như trong công việc xảy ra chút vấn đề, cần Kudo-kun giúp đỡ. Có những hôm anh đều bận rộn đến khuya mới về, sắc mặt mệt mỏi. Tôi không nói gì, tôi cũng không có tư cách nói gì cả, tôi chỉ để lại cho anh bữa cơm tối và lời nhắn nhủ anh nhớ hâm nóng đồ ăn. Nhưng thật ra, trước khi anh về tôi đều không ngủ được, tôi sẽ tắt đèn, trong bóng tối giác quan của tôi cũng trở nên rõ ràng, tôi nhìn chằm chằm vào trần nhà mờ mịt không nhìn thấy điểm dừng. Chăn quá dày, nhưng tôi vẫn quấn lấy nó khiến toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Tôi dường như lại lênh đênh lần nữa.  

Tôi bắt đầu trở nên mù mịt, không chắc chắn về mối quan hệ của chúng tôi. Nhìn xem, cho dù tôi và anh đã làm chuyện thân mật nhất rất nhiều lần, tôi vẫn gọi anh ấy là Kudo-kun mang theo sự kiềm chế và xa lánh. Mà anh không phát hiện ra những điều này, anh không nhận ra chúng.


Nhưng tôi sẽ không nói. Giữ im lặng đã dần trở thành sở trường của tôi.


Lúc chị hai gọi điện thoại cho tôi, có lẽ đã lâu tôi không nói chuyện với chị, nghe giọng chị tôi gần như rơi nước mắt. Chị dịu dàng hỏi thăm cuộc sống gần đây, tình hình học hành ra sao, cũng không quên nghe ngóng chuyện giữa tôi và Kudo, tôi bảo đều ổn, tôi đã nói mọi thứ đều ổn, chị không cần lo lắng. Chị ấy nói vài tháng nữa công ty có thể sẽ chuyển chị về trụ sở chinh, như vậy chị ấy lại có thể ở chung thành phố với tôi.

Vài tháng... vẫn còn vài tháng sao.

Đúng lúc này, Kudo-kun gửi tin nhắn cho tôi, anh nói hôm nay anh sẽ về nhà muộn, bảo tôi ngủ sớm đừng đợi anh.

Tôi nhắm mắt. 



Ayumi và những người khác rủ chúng tôi đi tắm biển ở Kangawa vào cuối tuần. Kudo lại có việc nên đã từ chối, thành ra lần này một mình tôi đi với họ. Bãi biển Yuigahama thực sự rất đẹp, nhưng tôi không có tâm trạng thưởng thức phong cảnh, vì vậy tôi chào họ và tự mình ra biển bước lên mặt nước. Cát ngâm qua nước biển thật mềm, dòng nước lạnh dâng đến mắt cá chân, đã lâu rồi tôi không được nhìn thấy biển.  

Thực ra tôi đã sớm nhận ra có người đang theo dõi mình, nhưng tôi không quay lại, tiếp tục đi về trước, cho đến khi ánh hoàng hôn nhuộm màu nước biển vàng rực.

"Em không về sao?"

Giọng nói nhẹ nhàng của anh ấy vang lên, còn huýt sáo với tôi.

Tôi dửng dưng ngoảnh đầu.


"Sao anh lại ở đây?" Tôi hỏi với giọng điệu không mấy vui vẻ.  

"À, anh không thể đến sao, nhưng bọn họ có mời anh mà."

Tôi nhướng mày, "Không phải anh bận chăm lo văn phòng thám tử của thanh mai trúc mã của mình sao?"

"Sự việc đã được điều tra rõ ràng rồi, thấy vẫn còn kịp nên anh mới tranh thủ đến đây." Anh mỉm cười đi về phía tôi, "Anh xin lỗi, dạo gần đây xảy ra quá nhiều vụ án, ông Mori cũng đổ bệnh..."

"A la, nhiều vụ án, anh thực sự coi mình là thám tử lừng danh rồi cơ đấy." Tôi nhận thấy sự gay gắt trong giọng điệu của mình.

"Ôi, không giấu gì em, đúng là có nhiều người đã từng nói anh như vậy khi còn học cấp ba. "

Kudo vẫn giữ nguyên nụ cười, ngược lại còn có chút đắc ý, song, vẻ mặt của anh có chút mệt mỏi, có lẽ đã không nghỉ ngơi tốt trong thời gian dài.

"Em sẽ không giận vì dạo gần đây anh bận mà bỏ rơi em chứ?" Anh nghiêm túc hỏi, nhưng ngốc đến mức tôi không muốn trả lời.

"Hay là, đúng như những gì Ran nói, em ghen rồi?" Anh hơi nghiêng đầu nhìn tôi.

"Tự mình đa tình."

Tôi xoay người bước đi, nhưng chưa đi được bao xa, người phía sau đã bước một bước dài, dùng cánh tay thon dài của anh ôm lấy tôi vào lòng. Anh thở dài, thì thầm vào tai tôi. 

"Anh còn chưa ngủ bù đã vội vàng đến đây, em lại đối xử với anh như thế này."

"Vậy sao anh lại đến? Em không có ép anh." Tôi nghiêng đầu bảo.

Đầu anh tựa vào vai tôi, hơi thở nhàn nhạt của anh khiến tôi ngứa ngáy.

Tôi đang đợi câu nói tiếp theo của anh, lâu đến mức tôi ngỡ anh không định nói gì nữa, anh nhẹ giọng thốt ra một câu.

"Em biết lý do mà."


Kudo-kun quá gian xảo, anh và tôi đều giữ im lặng, anh dựa vào đâu lại tự tin tôi có thể biết được anh ấy đang nghĩ gì.

Nhưng khi đó lại có một cơn sóng vỗ vào, nhấn chìm mắt cá chân của tôi và Kudo-kun, thậm chí cao ngang bắp chân của tôi, làm cho chiếc váy dài của tôi ướt sũng, tôi nghĩ chiếc quần hơi xắn lên của Kudo-kun cũng không tốt hơn là bao. Tôi đứng cùng anh, anh ôm lấy tôi, mùi cơ thể dễ chịu của anh át đi cái ẩm ướt mặn mòi do gió biển thổi vào.

Tôi ngắm nhìn biển khơi trước mặt, biển mênh mông rộng lớn, xa xa những cánh chim hải âu đang bay phấp phới.

Tôi có lẽ đã biết lý do mà anh nói đến, nếu Kudo-kun không nói, thì tôi liền cho đó là thật.  


Tôi không lênh đênh một mình.

Bởi vì chúng tôi cùng rơi vào chung một biển tình.




END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro