[ShinShi] Máy sấy tóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Lão Dã|老野

Translator: Arrebol;

Bản dịch ĐÃ CÓ sự cho phép của tác giả, vui lòng không reup, không chuyển ver và không đạo văn!














Nhà hàng xóm đang nấu cà ri, cay nồng, khi mùi hương theo làn gió bay vào nhà, Miyano Shiho vừa từ phòng tắm bước ra, cô tắm xong, trên người khoác áo choàng tắm, mái tóc ướt phủ trên vai, trông có vẻ dài ra một chút.

Kudo Shinichi ngồi trên tấm thảm lông cừu đắm mình trong trò chơi Sudoku, trên tay cầm cây bút chì 4B loại cũ, dáng vẻ anh chăm chú giống như một đứa trẻ, thiếu điều cắn cây bút trong miệng.

Miyano nói: "Anh có ngửi thấy không, mùi cà ri cay ."

Kudo cũng không ngẩng đầu, anh trả lời: "Đúng vậy, có vẻ nấu khá nhiều, chắc con cái của cụ già đưa thằng cháu về thăm."

Miyano ngồi xuống ghế sofa, chân vừa hay để ngay cạnh Kudo, mà có gì đâu, cũng là "đôi vợ chồng lâu năm" rồi, anh ấy chẳng còn như trước mỗi lần thấy cô co đôi chân thon dài xinh đẹp lên đều xấu hổ và ngại ngùng nữa. Anh ấy thậm chí có thể, ừm, tự nhiên để cho chân cô thoải mái gác vào anh, anh thậm chí có thể nhận ra, sau đó nói: "Em sơn móng chân mới."

Cô mỉm cười, ậm ừ lau tóc nhìn ra ngoài cửa sổ. Con cháu về rồi, vợ chủ nhà hôm nay chắc vui lắm. Cô hỏi: "Còn anh, tối nay muốn ăn gì."

Anh vừa điền số vừa trả lời: "Cái gì cũng được. Em thì sao, muốn ăn gì?"

Cô nói: "Dù sao đi nữa tối nay em cũng không muốn nấu cơm." Căn hộ này cách âm rất tốt, cho dù cửa sổ mở toang cũng không nghe được tiếng động gì từ nhà bên cạnh. Đôi lúc, cô nhớ nhung bầu không khí náo nhiệt của Tokyo, ngày trước khi ở nhờ nhà bác tiến sĩ Agasa, Kudo sống bên cạnh cô, sau này chuyển đến trung tâm thành phố, người nội trợ, gã đàn ông lăng nhăng, cô sinh viên bận rộn đều ngay sát vách. Bây giờ ở thị trấn dân cư thưa thớt, rất ít ô tô trên đường, nhưng cây cối và chim chóc lại nhiều vô kể.

Anh nói: "Để anh làm cho. Nấu món hầm thì sao."

Cô gật đầu, sau đó nhận ra anh không nhìn thấy, cô đáp "ừ", tiếp tục lau tóc, khô được một chút, cô hỏi anh: "Máy sấy tóc để đâu rồi."

Anh không trả lời, vẫn đang điền số, hình như chỉ còn vài ô trống cuối cùng, cô hơi thò đầu về trước, mắt lướt qua, nói: "Góc dưới cùng bên phải, đúng rồi, ở đó, chắc là số 2." Tay của anh di chuyển đến vị trí đó theo sự hướng dẫn của cô, đem số 3 sửa thành 2, sau đó anh mỉm cười, nhanh chóng điền hết các ô trống còn lại. Anh đặt bút chì và tờ báo lên bàn trà, đứng dậy, anh lúc này trông xuống cô đang ngồi trên sofa, anh bảo: "Chờ một lát." Anh đi vào trong phòng, cô ngồi ở bên ngoài, chờ đợi, không nhúc nhích.

Sau khi anh lấy máy sấy tóc, cắm điện, vòng ra sofa đằng sau, cô nhìn thấy dáng điệu của anh, không khỏi cười nói: "Anh định giúp em sấy khô sao, ngài thám tử tốt bụng." Anh chẳng nói gì, dù sao ngón tay cũng đã vén tóc cô lên và bật máy sấy tóc.

Máy sấy tóc này là do một người bạn tạo kiểu tóc của cô tặng, là loại máy sấy chất lượng cao với âm thanh rất nhỏ, nhưng vẫn phát ra âm thanh, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.

Anh chăm chú nhìn sau đầu cô đến ngẩn người, thật ra anh không giỏi thổi tóc cho người khác, nhưng cô ấy có vẻ không quan tâm đến điều ấy. Gió thổi ra từ máy sấy tóc rất ấm, lướt trên mái tóc hơi lành lạnh của cô và ngón tay anh, giống như cơn gió xuân trong tưởng tượng của anh. Cô đột nhiên nói gì đó, anh chẳng mấy để ý, hơn nữa máy sấy tóc phát ra âm thanh, nên cũng không có gì lạ khi anh bỏ lỡ điều đó.

Anh tắt máy sấy tóc, hỏi, gì? Em vừa nói gì đấy?

Cô lắc đầu, ngọn tóc vẫn nhỏ vài giọt nước, cô nói, không có gì.

Anh nghĩ, chắc mình bị ảo giác. Thế là anh lại bật máy sấy tóc.

Trong lúc anh bật máy sấy tóc, cô nói thêm lần nữa, em bắt đầu sợ mất đi tất cả những thứ này, Kudo.

Anh ấy dừng máy sấy tóc, nói, em chắc chắn đã nói gì đó, em gọi tên anh, Miyano, em gọi anh, Kudo.

Cô bật cười, quay đầu nhìn anh, cô nói, em vừa nói, anh là đồ ngốc, Kudo.

Anh không khỏi bật cười, anh đáp lời, em không có nói như vậy, em nói cái khác cơ.

Cô ấy lè lưỡi, dáng vẻ như một cô gái nhỏ. Anh dĩ nhiên biết đây là hành động qua quýt của cô, nhưng, nói thế nào nhỉ, anh thực sự sẵn sàng thừa nhận rằng, anh bây giờ rất thích bộ dạng qua loa lảng tránh của cô ấy. Anh nói, được thôi, vậy coi như anh không nghe thấy gì. Thế là anh lại bật máy sấy tóc lên.

Cô đợi anh bật máy sấy lên, nói, anh là đồ ngốc.

Lời còn chưa kịp dứt, anh đã ấn dừng, anh nói, thấy chưa, những gì em nói trước đó chắc chắn không phải câu này.

Cô lại xoay người, lần này xoay cả người lại, ngồi quỳ trên ghế, tay chống lên lưng ghế, đối mặt với anh, cô hỏi, em đã nói những gì.

Anh nói: "Em là đồ ngốc."

Cô nói: "Anh mới là đồ ngốc."

Anh đầu hàng: "Được rồi, được rồi, quý cô của tôi, cô không phải, tôi mới phải. Nhưng trước đó em đã nói gì vậy."

Cô ấy nói: "Để em nhớ lại xem." Cô ấy nói: "Em quên mất rồi." Cô bật cười, sau đó hai tay rộng mở, dáng vẻ đón nhận cái ôm, rồi nói: "Em hình như đang hỏi anh, có muốn làm chút gì đó không." Anh ném máy sấy tóc lên sofa, sau đó ôm lấy cô, ôm trọn vòng eo của cô bế lên, tư thế công chúa cũ rít, khi anh bế cô vào phòng, anh lại để ý những giọt nước lóng lánh trên tóc cô, tự hỏi đó có phải là nước mắt hay không. Anh nghĩ, anh đã sợ từ lâu lắm rồi. Có lẽ, đúng là ngốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro