Phần 9 : Cà phê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Đó là ngày thứ hai.
Conan không thể không nghĩ về những gì nên làm về thỏa thuận này.

Chết tiệt, hôm qua anh chẳng làm được gì. Họ chỉ bị giam trong phòng chịu phạt, và chả có chuyện gì  xảy ra. Vâng, theo quan điểm của mình.

Nhưng với Haibara thì nó lại khác . Sâu thẳm trong tâm trí cô, những lời của anh ấy đã tác động đến cô.

Tớ sẽ thay đổi suy nghĩ của cậu.

Haibara cảm thấy lồng ngực thắt chặt mỗi khi cô nhớ lại cái nhìn trên khuôn mặt anh. Trông anh thật nghiêm túc ... và chân thành.

Cô thở dài khi rời khỏi giường. Lại là buổi sáng. Cô đi ra khỏi phòng để lấy một tách cà phê.

"Chào." Giọng nói trầm thấp nhưng mạnh mẽ của vị Conan khi thấy cô.

Haibara rất ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng che đi cảm súc của mình. Cô nhìn anh bằng một cái nhìn khó chịu. Vẫn còn quá sớm để cô gặp anh, cô vẫn mải mê suy nghĩ về anh trước đó nhưng anh lại ở trước mặt cô.
"Này, tớ đã làm gì không đúng hả Haibara." Conan bất giác run run khi nói( haaha)

"À, để xem ai đó còn quá sớm đã có mặt ở đây." Cô trả lời, mắt không rời anh.

Conan dường như không bị choáng váng, nhưng khuôn mặt anh ta lộ rõ ​​sự ngạc nhiên. "Tớ chỉ muốn lấy một ít cà phê." Anh trả lời trong phòng thủ.

Haibara . " nhà cậu cung có sao phải qua nhà tôi?"

"Ừ ..nhưng--"

'vậy trở về nhà cậu đi.' Trước khi anh kịp nói gì, cô ngắt lời anh.

Conan hơi bất ngờ  nhìn cô. Cô không chắc, nhưng cô nghĩ rằng cô nhìn thấy một chút tổn thương trong mắt của anh ấy . Cô cảm thấy mình có lỗi .

 Anh thở dài."tớ gây nhiều phiền phức đối với cậu sao ?"

Phải mất một phút cô có thể trả lời.
"Đúng."

Conan buồn bã nhìn cô ấy. Cô ấy dường như nhìn vào ánh mắt của anh ấy. Nó sẽ làm cho những cảm súc mà cô cố gắng che đi lộ ra mất.
'Không Kudo-kun. Cậu không phải là một phiền phức, mà là cảm giác mà tôi cảm thấy mỗi khi cậu ở bên cạnh tôi sẽ làm cho tôi không thể che giấu được cảm xúc của mình. Vì vậy, làm ơn, hãy tránh xa ra. ' Cô nghĩ

Anh thở dài.

  Sau tất cả những điều cô ấy nói, Haibara chắc chắn muốn anh đi ngay bây giờ ... rằng anh sẽ tránh xa cô. Ai đủ kiên nhẫn để chịu đựng bản chất khó chịu của cô? Cô tự hỏi mình.

 Cô đang chìm đắm trong suy nghĩ thì cô cảm thấy thứ gì đó nắm tay mình.

Cô chỉ nhìn xuống và thấy tay Conan đang nắm lấy tay mình. Đôi mắt cô mở to trong một giây. Cô nhìn anh.

Conan chỉ nhìn cô chằm chằm. Khóe môi anh nhếch lên.

"Cậu lại suy nghĩ linh tinh rồi phải không ?"

"Là sao--"

Cô cố gắng hỏi anh làm sao anh biết, tại sao anh lại như vậy nhưng giọng nói của cô đang phản bội lại chính mình.

"Tớ đã biết cậu quá lâu rồi, Haibara." Anh trả lời khi anh siết nhẹ tay cô.

"Nào, hãy lấy một ít cà phê." Anh nói tiếp, khi anh kéo cô vào bếp, thậm chí không cho cô cơ hội trả lời.

*****

Họ uống cà phê trong im lặng. Từ từ quan sát lẫn nhau.

Có phải anh ấy không giận mình không? Haibara thắc mắc. Với tất cả những gì mà cô vừa nói với anh, anh có sẵn sàng giữ thỏa thuận không?

Khi cô đồng ý tham gia thỏa thuận, cô bắt đầu cảm thấy một chút hy vọng trong cuộc sống. Conan đã cho cô ấy điều đó. Cảm giác tội lỗi và căng thẳng đang ăn mòn cô, nhưng sâu thẳm trong cô cảm thấy khao khát được sống. Để được nhìn thấy anh ấy . Được ở bên anh. Nhưng với tất cả những việc mà cô ấy đã làm và với tất cả những tổn thương  mà cô ấy gây ra , liệu cô ấy có xứng đáng?

"Cậu nêm ngừng suy nghĩ những thứ không cần thiết?"

Giọng nói của Conan đưa cô trở lại thực tại.

"Gì?" Cô hỏi.

"Tớ nói cậu  ngừng suy nghĩ."

Cô nhướng mày. sao cậu biết ?

"Tất cả đều hiện trên khuôn mặt của cậu. Tớ biết cậu lại đang có những suy nghĩ linh tinh. Dừng suy nghĩ như thế nữa ,được không?"

Haibara chỉ nhìn anh chằm chằm. Anh không thể tin được. Cô đang khó chịu với anh, nhưng ở đây anh ... vẫn ở trước mặt cô, uống cà phê với cô. Nó thật không thể tin được.

Câu là người duy nhất ngoài chị  gái có thể chịu đựng được tính cách khó ở của cô.><

Cô không thể không nghĩ rằng cà phê có vị ngon hơn vì suy nghĩ đó.

*****

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro