Phần 9 : Đẹp phải không ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*****

Cô ấy đang chạy mà không biết đích đến. Cô chỉ nhìn quanh nhưng xung quanh không có gì ngoài bóng tối. Cô đã chạy r, thở hổn hển nặng nề như cô đã chạy một vài km trong khi thực tế cô chỉ đi một chút.

Xa xa, cô nghe thấy một tiếng súng. Cô nhìn lại nơi cô đến.

'Kudo-kun.' Cô lẩm bẩm trước khi bắt đầu chạy lại.

Cô ấy cần giúp đỡ. Tệ. Nhưng cô không thể tự mình gọi cho Conan. Điều đó sẽ chỉ gây nguy hiểm cho cuộc sống của anh ấy. Đó là cơ hội duy nhất cô có, nhưng cô vẫn giữ nó. Cô không muốn liên quan đến anh nữa. Thế là quá đủ rồi.

Một lần nữa, cô dừng lại trước khi nhìn xung quanh. Cô có thể cảm thấy sự hiện diện của chúng đang đến gần. Bọn chúng đang  ở  rấtgần. Cơ thể cô bắt đầu run rẩy trở lại. Cô toát mồ hôi lạnh. Cô buộc mình phải bước đi, nhưng vô dụng.

'Sherry ...' một giọng nói lạnh lùng gọi từ xa.

"Là hắn", cô nói trong tâm trí trước khi dừng mọi nỗ lực trốn thoát. 'Ít nhất, mình đã không liên quan đến Kudo-kun và bất cứ ai ' Cô thầm cảm ơn trước khi chấp nhận số phận cam chịu của mình.

Trong lòng, cô vẫn muốn sống.

'Sherry ...' giọng nói lạnh lùng đó một lần nữa.

Cô nhìn lại để thấy ác quỷ đang gọi mình. Nhưng những gì cô nhìn thấy khiến mặt cô trắng bệch ấy.

Đó là Gin. Nhưng trên tay hắn ta có một người gục xuống đó là Conan.


Haibara bắt đầu ngủ. Cô đang thở dốc. Cô ấy có thể cảm thấy Tim đập thất thường trong lồng ngực. Cô nhìn quanh, làm quen với không gian xung quanh. Phải mất vài phút cô mới nhận ra mình đang ở đâu. Cô cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng cô vẫn còn ở trong phòng.

'Bình tĩnh, đó chỉ là một giấc mơ.' Cô lầm bầm tự trấn an mình rằng nó không có thật.

Cô thở nặng nhọc khi cố trấn tĩnh lại. Cô đứng dậy và đi về phía cửa. Vẫn còn rất sớm, chỉ khoảng hai giờ sáng. Tuy nhiên, cô không dám trở lại giấc ngủ. Càng muốn ngủ, giấc mơ của cô càng ám ảnh cô, giống như nó sẽ quay trở lại nếu cô nhắm mắt lại.

Lạ thật. Đây chỉ là lần nữa khi cô có một giấc mơ về họ. Mười năm. Đã mười năm rồi. Cô muốn quên đi mọi thứ về bọn chúng, nhưng vẫn còn một khoảng thời gian mà Số phận dường như chơi với cô. Giống như tối nay. Nó giống như nó muốn cô không quên đi quá khứ đen tối của mình. Thật là tàn nhẫn, thực sự.

Cô ấy thở dài.

'Mình cần cà phê.' Cô nghĩ khi đi về phía bếp để chuẩn bị đồ uống.

*****

'Chỉ có bất hạnh đang chờ đợi những người tiếp xúc với ngươi, Sherry. Đây là lời nguyền của ngươi. '

Giọng nói của Gin dường như vang vọng vô tận trong đầu cô.

Buổi sáng đến, và Haibara vẫn không phải là chính mình. Cơn ác mộng, đã khiến cho tâm trí cô không được ổn định. Cà phê dường như không có tác dụng.

Cô đã ở trong trạng thái này khi Conan bước vào. Anh bối rối, vì anh gọi cô nhiều lần trước khi anh đi vào. Anh quan sát cô một lúc trước khi anh đến gần cô.


"Này ... Haibara" anh khẽ gọi,  nhưng cô lại giật mình kinh ngạc. Cô quay lại lườm cậu, đôi mắt hiện lên một chút sợ hãi và hoảng loạn trước khi cô lườm anh. Conan vẫn chú ý đến nó.

"Gì?" Cô hỏi khi tiếp tục lườm anh để che giấu bất cứ điều gì cô cảm thấy.

Conan không trả lời. Anh chỉ nhìn cô chằm chằm, âm thầm nghiên cứu những gì không ổn với cô. Haibara cảm thấy khó chịu trước ánh mắt của anh. Cô cố gắng để không đỏ mặt.

"Cậu đang nhìn gì vậy, Kudo-kun?" Cô hỏi thẳng, che giấu bất cứ cảm xúc nào mình đang có.

Conan mất một phút để nói. "Cậu có ổn không , Haibara ?" anh hỏi khi đến gần cô. Cô theo bản năng lùi lại.

Cô nhíu mày, giả vờ không biết gì. "Tất nhiên tôi ổn. Cậu đang nói những điều vô nghĩa?" cố ấy đã trả lời.

Conan dường như không chấp nhận những gì cô ấy nói. Nhưng anh không thể hiện điều đó. Anh nhún vai.

"Cậu chuẩn bị đi." anh nói.

"Gì?" Cô hỏi, không hiểu anh nói gì.

"Tớ nói hãy sẵn sàng." Anh nhắc lại.

"Để làm gì?" Cô hỏi, bực mình.

"Chúng ta đang đi ra ngoài."

"Đến đâu?" Cô lại hỏi.

Conan thở dài bực tức. "Đừng hỏi nữa?Cậu sẽ thấy khi chúng ta đến đó. Bây giờ hãy chuẩn bị sẵn sàng đi." Anh tuyên tuyên bố, khá là hống hách, trước khi bước ra ngoài, thậm chí không tạo cơ hội cho cô ấy phản kháng.

*****

Haibara '

'Có thật không?' Cô hỏi hoài nghi trong đầu.khi cônhìn xung quanh.


Đó thực sự là công viên nhiệt đới.

'Đây có phải là một trò đùa không?!'

Cô nhìn về phía mình để thấy bóng dáng cười toe toét của Edogawa Conan. Anh ta có vẻ thích thú khi thấy vẻ mặt khó hiểu của cô. Cô lườm anh.

"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy, Kudo-kun?" Cô hỏi với giọng đe dọa.

"Không rõ à?" Thám tử trả lời một cách thờ ơ.

"Chà, rõ ràng là cậu thực sự mất trí. Công viên nhiệt đới?! Thật đấy, Kudo-kun ... Điều này thật nực cười."

"Những gì là?" anh hỏi lại.

"Cậu đưa tôi đến đây! Điều đó không đủ lố bịch sao? Theo như tôi biết, chúng ta sẽ ra ngoài điều tra một loại vụ án nào đó."

"Có gì không tốt ở công viên nhiệt đới?" anh hỏi, giọng anh có chút đau đớn, mặc dù Haibara không chắc lắm.

'Mọi điều. Cậu đưa tôi đến đây cảm giác như một cuộc hẹn hò chết tiệt chỉ với hai chúng ta. Cậu đang khiến tôi hy vọng, Kudo-kun. ' Cô muốn trả lời anh nhưng cô giám nói .
"Thôi nào, cho tớ một cơ hội và chỉ đi tàu lượn với tớ một lần Haibara." Conan nói khi anh đưa tay ra để dẫn cô vào trong. Anh ta đối mặt với cô khi anh ta cười với cô một nụ cười trẻ con khiến tim Haibara đâp loạn xạ. "Cậu  sẽ thích điều này."

Haibara chỉ nhìn anh chằm chằm khi họ đi vào trong, tay anh vẫn giữ cô.

*****

"Không đời nào tôi đi thứ đó." Haibara nói rõ khi cô lườm cậu.


Họ đang đứng trước một tàu lượn siêu tốc khổng lồ. Chuyến tàu xoáy vào những đường cong bất khả thi mà Haibara không thể không co rúm lại khi nhìn thấy. Cô đang tưởng tượng bên trong dạ dày của mình bị xẹp xuống chỉ bằng cảnh tượng. Mặt khác, Conan đã cầu xin cô khi anh ta thuyết phục cô đi tàu lượn cùng anh ta.

"Thôi nào, Haibara. Chuyện này sẽ rất vui!"

"Không." Cô lạnh lùng trả lời khi cô lườm anh bằng ánh mắt sắc lạnh.

Hai người nhìn chằm chằm nhau sau đó. Đôi mắt màu xanh coban mãnh liệt của anh dường như khiến tâm hồn cô dao động. Cô là người đầu tiên đảo mắt. Cô ấy thở dài.

" Thôi được rồi." Cô thì thầm đáp lại.


Đôi mắt của Conan mở to trong một giây trước khi nó hiện lên một tia sáng phấn khích.

"Có thật không?" anh hỏi một cách ngớ ngẩn khi anh nhìn cô chằm chằm không thể tin được.

"Chà, tôi vẫn có thể thay đổi suy nghĩ nếu cậu quá chậm." Cô nói một cách mỉa mai.

"Không! Đi thôi!" anh kêu lên khi anh nắm lấy tay cô và dẫn cô đến hàng.

*****

Họ đang ngồi cạnh nhau, và bất cứ giây nào kể từ bây giờ, chuyến đi đầu óc sẽ bắt đầu. Sâu thẳm bên trong, Haibara run rẩy vì lo lắng. Cô ấy có thể là một nhà khoa học thiên tài từ một tổ chức tội phạm đã bị đánh bại , nhưng cô ấy vẫn có những nỗi sợ hãi của riêng mình. Đây là một trong số đó. Vâng, cô ấy đã có kinh nghiệm đi trên tàu lượn siêu tốc nhưng không thích cái này. Tàu lượn siêu tốc này khác xa so với những chiếc bình thường. Đó là một chuyến đi táo bạo. Cô có thể cảm thấy tay mình lạnh, giống như cô đang bị thiếu oxy.

"Bàn tay của cậu lạnh." Giọng nói của anh đưa cô trở lại thực tế. Bây giờ anh đang cầm bàn tay ướt đẫm mồ hôi của cô.

Cô theo phản xạ rút tay ra khỏi tay anh nhưng vô ích. Nắm giữ của anh là quá mạnh đối với cô. Không giống như bàn tay lạnh và mồ hôi của cô, bàn tay anh ấm áp. Như thể anh đang truyền hơi ấm cơ thể cho cô.Cô  lấy hết sức mạnh để không đỏ mặt. Trời, đầu óc cô dường như bị chập chờn. Cảm giác sợ hãi và hồi hộp rời khỏi tâm trí cô ngay lập tức.

Cô cảm thấy anh siết nhẹ tay cô khi anh nhìn cô.

"Thư giãn đi, Hiabara. Cô hiểu rồi." Anh kêu lên khi anh cười toe toét. Chuyến xe đã bắt đầu.

Cô lặng lẽ gật đầu khi nhắm mắt lại. Tàu lượn đang di chuyển với tốc độ không thể tin được. Cô cố gắng để không hét lên.

Cô cảm thấy anh kéo tay cô. "Mở mắt ra!" i cô nghe thấy anh cười.

Cô từ từ mở mắt ra. Những gì trước mặt cô đã khiến cô thở phào. Đó là toàn bộ khung cảnh của công viên nhiệt đới. Bầu trời trong xanh, cô cảm thấy như mình đang bay. Cô nhìn về phía anh, và khuôn mặt tươi cười của Conan đang nhìn cô.

"Đẹp phải không?" anh kêu lên.

Cô chỉ có thể gật đầu đáp lại.

*****

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro