Chương I: Hồi ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùi thuốc súng, mùi máu hòa quyện với mùi hôi thối của xác chết. Không một ai dám tưởng tượng về nó. Một nơi hoan ái loạn lạc, đẫm mùi chết chóc và tình dục. Mấy gã giàu có vẫn liên tục quát tháo, hành hạ những cô nhân viên mặc cho họ gào thét van xin. Một gã túm tóc, nắm đầu một cô gái giật mạnh về phía sau, tôi có thể tưởng tượng cổ của cô ấy sẽ lìa khỏi thân bất cứ lúc nào.

Xã hội.

Nơi mà ta đấu tranh để tìm được tự do, nơi mà ta phải sống chẳng vì mục đích hay lý tưởng nào, chỉ đơn giản là sống. Mà dù có thì liệu ai biết rằng ta có thật sự sống vì cái lý tưởng ấy. Và là nơi mà ta phải giết chết những kẻ ngáng đường, bị làm nhục vì thứ gọi là tiền tài danh vọng

Lại một gã đàn ông nữa, mấy người không thấy chán sao? Một tên rồi lại hai tên, rồi ba, bốn tên. Dơ bẩn, dơ bẩn không thể chịu được, dơ bẩn đến mức làm tôi muốn nôn ngay tại đây. Thật tởm hại, thảm hại, thương hại cho chính bản thân tôi.

Tôi, Karin, một phục vụ quán bar.

Tôi luôn bị những kẻ được mọi người gọi là "thượng đế" ở đây làm nhục. Có những kẻ sẽ bảo tôi ngu để sẩy chân lâm vào bước đường cùng rồi chẳng khác gì bán sinh mạng của mình ở đây. Nhưng thề có Chúa đối với những kẻ phải trải nghiệm cái thứ gọi là "đời" ấy chẳng có quyền mở miệng đâu. Nhất là đối với một kẻ đã làm biết bao nhiêu chuyện trong cái xã hội này như tôi. Từ một đứa đầu đường xó chợ suốt ngày tranh chấp với mấy tên bất lương, đến một đầu bếp hay ngay cả một giáo viên, tôi đều đã làm hết rồi. Chẳng phải vì tôi cần tiền hay muốn được sống, tôi chỉ muốn chết quách đi thôi, nhưng chẳng hiểu vì gì, cái cuộc sống chết tiết này, năm lần bảy lượt vẫn chẳng bao giờ tha cho tôi. Giờ thì hay rồi, chôn thân mình ngay tại đây, chôn lấy cả tương lai của bản thân, đúng là sống không bằng chết mà.

Một gã đàn ông tiến đến, cắt đứt dòng suy nghĩ trong tôi. Hắn tiến tới, siết chặt lấy eo tôi, mặc sức tôi dãy dụa, hắn càng siết chặt. Tôi có thể cảm nhận được sự đê tiện trong con mắt của gã ta. Kinh tởm, tôi tự nhủ. Tôi càng né xa gã ta càng tiến tới, nắm tay tôi, gã đưa lên mũi, hít một hơi. Tôi rùng mình đẩy gã ta ra, nhưng sao mà kẻ như tôi lại có thể đấu lại được hắn, cuối cùng tôi dùng hết sức bình sinh đá thật mạnh vào hạ bộ của hắn ta. Hắn ta đau đớn kêu la thảm thiết, tôi dãy dụa, chạy thật nhanh về phía cửa. Nhưng điều tôi không ngờ nhất, tôi chưa tính đến việc hắn sẽ mang theo đàn em. Bọn chúng chặn tôi lại, một kẻ túm lấy tóc tôi, kéo lê tôi. Tôi đau đớn, cắn chặt răng, cào cấu vào tay tên kia, nắm tóc lại, tôi đau đớn đến mức nước mắt trực chờ trào ra. Hắn ta ném tôi lại vào phòng, khóa trái cửa. Tên nhà giàu kia thấy tôi lập tức nổi máu nóng, gã ta lao tới bóp cổ tôi, giật mạnh tóc tôi ra sau, đau đến mức tôi sắp không cảm nhận được cổ của mình nữa rồi, gã thét lên với một chất giọng khản đặc: "Con ranh này, mày dám đánh tao! Tao đánh cho mày chết, tao cho mày hết đường sống!" Gã vừa chửi vừa đánh thật mạnh vào mặt tôi, từng cú chát oan nghiệt vang lên là từng lần tôi dần mất đi lí trí. Đau đớn, sợ hãi và run rẩy. Gã rút ra một con dao, cứa từng nhát lên thân thể tôi, gã xé rách bộ quần áo trên người tôi, gã lấy dao cứa nhẹ vào cổ, tôi cảm nhận được sự đau đớn đến lạnh buốt. Tôi sắp chết sao? Hỡi Chúa, xin người hãy cứu lấy con, cứu lấy tấm thân này, con cầu xin người, 17 năm qua con chẳng làm gì sai với người cả, tại sao người lại đày đọa con hỡi Chúa? Con đã hi sinh tất cả để rồi nhận lại sự tủi nhục đớn đau cho đến cuối đời hay sao?

Ngay cái lúc tôi chuẩn bị buông bỏ cuộc sống, bỗng, tôi cảm thấy mơ màng. Chẳng biết thứ gì đã điều khiển tôi. Tôi cố hết sức chặn con dao chuẩn bị đâm một nhát vào tim tôi và kết liễu đời tôi. KHÔNG! Tôi giành lấy con dao, cố hết sức giật ra khỏi tay gã. Con dao văng ra xa, tôi đạp gã, đấm vào mặt gã, lết về phía con dao. Gã túm lấy chân tôi nhưng không may cho gã, tôi đã lấy được con dao rồi, dùng chút sức lực còn lại, tôi xoay người, đâm thật mạnh vào bàn tay đang nắm lấy chân tôi. Gã kêu la, rít lên từng hồi, gã càng kêu tôi càng đâm, tôi như kẻ mất đi lý trí, đâm thật mạnh từng nhát vào lưng gã, đâm đến mức máu bắn tung tóe lên mặt tôi. Tôi dần mất đi nhân tính, cứ đâm liên tục, tôi đâm vào lưng gã từng nhát chí mạng như thể đó là điều duy nhất tôi có thể làm trên cuộc đời này vậy. Càng đâm tôi càng hưng phấn, tôi trở nên điên loạn hơn sau từng nhát dao đâm thẳng vào lưng gã. Một nhân cách khác của tôi, một nhân cách mới, một nhân cách điên loạn mà tôi không bao giờ nghĩ tới. Tôi đâm đến khi gã tắt thở hoàn toàn. Hoàn hồn, tôi sợ hãi trước những thứ mình làm ra, tôi sợ, sợ vào tù, sợ sự giam cầm.

Tôi suy nghĩ thật kỹ, cười chính cái suy nghĩ ngu ngốc của mình.

Tự tử?

Chắc chắn rồi, sợ đến như thế, chết đi cho xong.

Nghĩ là làm, tôi nhảy ra khỏi cửa sổ, chạy thẳng về phía bờ sông. Đứng trên cây cầu, nhẹ nhàng cảm nhận làn gió của sự sống một lần cuối. Tôi phó mặc số phận cho Thần Chết, phó mặc bản thân cho đức tin mà tôi luôn tôi sùng. Hỡi Chúa, hãy mang con đi cùng người, đến cuối cùng hãy cho con được chết một cách thanh thản và không bị kìm kẹp. Hỡi Thần Chết, xin hãy mang tôi đi, đi xa khỏi chốn tù đày, đi xa khỏi chốn địa ngục này. Hãy cho con theo người hỡi Chúa, hãy để con phó thác linh hồn con cho người và xin người hãy tha thứ và rửa sạch những gì con vừa gây ra.

Và rồi mọi thứ tối sầm lại, tôi đã được giải thoát.

...

Đó là tôi nghĩ thế thôi. Ngay cái lúc mà tôi bắt đầu lịm đi, tôi thấy có người vớt "xác" mình lên, rồi từ lúc ấy tôi tưởng tôi đã chết rồi. Ấy thế mà cái mạng chó dai dẳng chết tiệt này của tôi chẳng chịu để tôi chết.

Thế quái nào mà bây giờ tôi lại ở đây, ở trong cái căn phòng hiện đại tới mức đáng sợ này. Ngẫm như kiểu thứ công nghệ mà nó sở hữu có khả năng giết chết cả thế giới vậy. Nơi đây cũng thật lộng lẫy, lộng lẫy đến mức kiêu sa.

Tuyệt vời đến mức khó tin.

Tôi khẽ rùng mình, tự hỏi kẻ nào lại đưa tôi về đây. Chẳng lẽ là đàn em của lão già đó? Thế thì chuyến này tôi khó mà thoát rồi. Tôi đứng dậy, cảm thấy sự nhói đau ở cẳng chân. Nhiều chỗ thâm tím một màu, các bắp thịt vẫn còn mạnh, nhưng khổ nỗi thứ kìm hãm tôi bước đi là một cái nẹp. Nhìn qua có lẽ được làm bằng titanium, tôi rủa kẻ nào đã làm ra điều này. Tước tôi đi khỏi cái chết tôi hằng mong rồi lại giam tôi ở trong căn phòng này. Đáng chết, vô cùng đáng chết, nếu tôi gặp hắn, hắn ta xong đời với tôi.

Chiếc nẹp chân tự động mở ra. Tôi cảm nhận được sự tê tái ở bắp chân. Lê đôi chân đau nhói, bước từng bước về phía cửa sổ. Nhìn ra ngoài, nơi đây thật đẹp. Trong những năm tôi sống ở thành phố này, đây là lần đầu tiên tôi được chiêm ngưỡng một khung cảnh đẹp đến vậy. Ngỡ ngàng, chính là cảm xúc của tôi ngay lúc này.

Bỗng từ đâu vang lên tiếng thông báo như ở sân bay: "Hỡi những kẻ được chọn. Các ngươi là những người đã lâm vào bước đường cùng. Các ngươi là những kẻ đã chọn cách tự sát như bao người khác. Nhưng các ngươi lại cho thấy một điều đặc biệt, các ngươi dám giết chết thứ đã khiến mình trở nên thảm bại như vậy trước khi tìm đến cái chết. Các ngươi đã gây ấn tượng rất mạnh đến hội đồng quản lý "Trung tâm" đấy. Thế nên bọn họ đã đưa các ngươi về đây và huấn luyện các ngươi trên con đường trở thành kẻ "được chọn" cuối cùng. Nơi đây sẽ là nơi các ngươi phải đấu tranh, sinh tồn, học hỏi và hơn hết phải cố gắng sống sót đến cuối cùng. Khi các ngươi trở thành kẻ "được chọn" cuối cùng và là kẻ "được chọn" thật sự các ngươi sẽ trở thành một vị Thần nắm lấy mọi thứ trong tay. Từ tiền tài danh vọng đến sắc dục tẻ nhạt của con người hay là sự tàn diệt, sống sót của bất cứ ai và của cả nhân loại này. Kẻ "được chọn" sẽ có được tất cả. Vậy nên hãy cố gắng lên nhé những thiên thần sa ngã. Hãy một lần nữa tung đôi cánh nhuốm màu tội lỗi của mình che phủ lấy cả bầu trời."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro