Hồn ta, hồn em (Thơ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng ra nắng sớm giăng đầy sân
Nắng tắt, mưa trưa đã rụng dần
Người ta láo nháo bên kia xóm
Riêng tôi ngồi lại, mắt thất thần...

Em mất, hồn ta đã như say
Với mây, với núi khác mọi ngày
Ngàn nắng ngàn mưa sương dãi gió
Chén lệ chảy dài, ta với tay.

Hồn rơi từ đất đến tận trời
Mập mù giữa nắng gió chơi vơi
Ai đem thơ trói hồn em đó?
Bóp nghiến bãi tình văng muôn nơi

Khúc tạ từ kia đang cất lên
Gót chân đã sầu lại sầu thêm
Em nằm mãi mãi yên nơi đó
Còn ta mãi mãi sống cùng đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro