Lời Nói Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chào mừng người khách thơ lạc vào cõi lạ, thức mộng tàn sắp ngất đến nơi của hồn tôi - nơi mấy đầu ngón tay chai sần của tôi lần mò viết hoài, viết mãi nhúm văn cùng, lẽ cạn mà chưa chịu chết.

Vì lẽ tôi yêu văn thơ, tôi thầm thương trộm nhớ những câu văn loang ra theo ngòi bút với dòng mực nóng hổi chảy cồn cào trong tim tôi, tôi mập mờ suy nghĩ của chính mình bằng lời thơ quàng ôm lên trang giấy trắng trôi dạt về trong riêng hồn người.

Là vì tôi mơ mộng, vì tôi say sưa những con chữ ngoan nép mình trong sổ tôi, hồn tôi và ngủ yên trên khắp nẻo miền suy nghĩ tôi, biết thế, con người ta mới đem tặng phiến hồn ta cho văn thơ.

Và tôi rưng rưng, tôi khóc lóc, điên cuồng, ngập ngụa hết thảy tâm tình mình khi đêm lên, trăng tắt trong thơ văn tôi, tâm trí tôi nhập nhùng theo triền mộng ảo, những ngôn từ ấy ám ảnh tôi, hù doạ tôi, làm sao tôi ngưng nổi ngòi bút, cho thôi ghi ra mớ văn cùng, lẽ cạn?

Và vì tôi muốn đến cõi thiên đàng bằng văn thơ, tôi muốn được chết dần chết mòn đi trong phù phiếm cỏ hoa của vòm trời ảo ảnh. Ta gọi nó là thực tại vì nó còn đẹp hơn, cồn cào hơn và đau đớn hơn thực tại gấp bao nhiêu lần như thế. Cõi văn tôi vô độ, chán chường và không còn gì hơn cả ngoài những ngôn từ lan man quần khắp trang vải lụa mộng mị dệt hồn tôi lên.

Vậy, người hãy đọc, hãy nghe tiếng ai vọng về từ xa xôi riết gió, hãy để hồn người nhảy một điệu huyền rung rinh và bước vào cõi lạ của vườn mơ, lắng tim ta trong ngút ngàn trăng lạnh.

Ai văn thơ tản mạn đời tôi đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro