1. Chung ô ( 1 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Winnie = anh

Augustine = cậu

_________________

[ Rào rào ]

Một tay cầm quai balo đeo trên vai, cậu ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đang mưa. Đôi lúc vui vui lại có thêm vài tia chớp, cậu nhíu mày khó chịu.

Lại quên mang ô rồi.

Nhớ lúc sáng còn nắng lắm mà, chả nhẽ giờ phải đi trần về sao. Haiz chỉ là bị cảm thôi, chốc là khỏi ngay. Nghĩ vậy, cậu liền ôm balo vào trong lòng toan chạy một mạch thì...

" Augustine... cậu không có ô sao? "

Chân cậu nhấc lên tính chạy, tại sao tự nhiên đụng mặt nhau chứ? Chưa kịp chạy thì tay cậu đã bị anh kéo lại. Điều này làm anh có phần khó chịu và đau lòng, cậu ghét anh đến vậy sao?

" Ah... chào, Winnie "- cậu miễn cưỡng quay lại chào anh.

" Ờm đúng là hôm nay tôi không mang ô, không biết là có việc gì không? "

" Tớ có mang ô, đi về cùng tớ nha!! "- hai tay anh nắm lấy tay cậu. Với cái mặt tiền này thì anh dễ dàng khiến cậu đồng ý.

Bầu không khí giữa hai người vô cùng khó xử. Chẳng một ai chịu mở lời, không khí cứ thế mà rơi vào lặng im.

Cậu liếc nhìn anh, tầm nhìn nhanh chóng rơi vào bả vai đã bị ướt vài phần do nước mưa. Không muốn anh làm thế vì mình nên cậu cũng đành đi xích gần lại.

Anh thấy cậu đi gần lại thì vui hẳn ra. Cũng mạnh bạo hơn mà nắm lấy tay cậu. Điều này làm cho cậu hoảng sợ, cậu muốn hất tay anh ra nhưng làm vậy thì cũng không đúng mà... tay anh lạnh quá.

" Augie à... Augustine cho tớ nắm tay cậu được không? "- anh quay sang hỏi cậu.

Đáp lại cậu chỉ gật đầu. Thật sự không hiểu nổi tên Winnie này muốn gì nữa.

" Tay cậu ấm thật, còn thơm nữa "- anh cầm tay cậu đưa lên gần mũi ngửi, mùi thơm cứ thế mà chạm đến đầu mũi.

Với cậu đây không khác gì hành động biến thái nên cậu giật tay về, đút vào túi áo. Nhưng do hai người nắm tay nhau khá chặt nên cậu cầm luôn tay anh vào trong túi áo.

Aghhhhhh tôi đội được thêm cái quần quá!!

Trước hành động đó, cậu liền nhanh chóng giải thích- " Tay cậu hơi lạnh, để vào trong đây sẽ ấm hơn "

Má cậu hơi phiến hồng khiến cậu phải quay đi chỗ khác để không bị anh nhìn thấy. Mọi hành động đều được anh thu vào tầm mắt, Augie của anh đáng yêu quá đi mất.

" Cậu đang quan tâm tớ á hả? "

" Cứ coi là vậy đi mà cũng c- cảm ơn vì cho đi chung ô "

" Không có gì " tớ còn phải cảm ơn vì cậu chịu đi cùng đó.

" Mà Augustine, tớ ở nhờ nhà cậu hôm nay được không? Mẹ tớ nay có việc nên nhà tớ không có ai "

" Tùy cậu "- Augustine hờ hững đáp.

Trong suốt quãng đường, cả hai chỉ nắm tay mà không nói với nhau câu nào.

___Còn tiếp___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro