1. Chung ô ( 2 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Augustine = cậu

Winnie = anh

__________________

Đi đến nhà, cậu liền nhanh chóng thả tay anh ra. Anh chơ vơ nhìn bàn tay vẫn chỉ còn vương lại chút hơi ấm của cậu. Bàn tay anh nắm chặt lại thành hình nắm đấm như để giữ lại chút hơi ấm đó vậy.

" Tới nhà tôi rồi, cậu về được rồi "- cậu nói nhanh liền chạy vào đóng cửa thì bị chân anh chen vào cản lại.

" Không phải là cậu đồng ý cho tớ ở lại nhà cậu hôm nay sao? "- anh tỏ ra đáng thương đáp lại.

Cất cái mặt đó đi!!

" Thì cậu cũng phải lấy quần áo mà. Cậu cứ về lấy đi, tôi đợi "

" Ah, Winnie!! Cháu đi học về cùng Augustine hả? Mà cháu cũng không cần về nhà lấy quần áo đâu, mẹ cháu gửi ở đây rồi "- mẹ của cậu đột ngột xuất hiện ở sau lưng cậu.

" Chào bác gái, bác dạo này vẫn khỏe chứ ạ? "- anh nhìn thấy đồng minh của mình thì mặt vui như hoa.

" Bác vẫn khỏe. Thằng này! Sao để bạn đứng ở ngoài, phải mời bạn vào trong chứ? "

" Cậu ấy còn định đuổi cháu đi đó bác "- anh đáng thương lau đi giọt nước mắt ( cố nặn ra ) trên khóe mắt.

" Đâu có!! "- cậu xù lông lên phản bác lời nói của anh.

" Chỉ biết bắt nạt bạn thôi, khổ thân Winnie hiền lành nên cũng bị ai bắt nạt "- mẹ cậu thở dài.

Cái tên đó đúng hiền thật nhưng ai bắt nạt được đâu!!

Mọi người đi vào trong nhà với sự bất mãn của cậu và đắc thắng của anh. Vì mẹ cậu vẫn chưa kịp dọn phòng cho anh nên tối nay hai người sẽ phải ngủ chung phòng. Điều đó làm mặt cậu cứ nặng ra như cái mâm.

" Không đâu mà mẹ, con không ngủ chung phòng với cậu ta đâu "- cậu đứng năn nỉ mẹ ở trong bếp.

" Bớt than vãn đi "

" Để cháu giúp bác nha "- anh nhảy vào chen giữa hai người họ.

Mẹ cậu vui vẻ đồng ý, còn cậu thì tống ra phòng khách. Trước khi đi ra cậu có lườm anh một cái, đáp lại anh chỉ cười. Không biết vì sao cậu lại đỏ mặt và quay đi.

Nhìn lại thấy tên đó cũng đẹp trai, aghhh! Mình bị sao vậy nè, tự nhiên suy nghĩ linh tinh gì đâu.

Cậu vò đầu với đống tư tưởng ở bên trong đầu mình. Anh từ trong bếp nhìn ra thì bị đau tim do hành động đáng yêu đó của cậu.

Đến lúc ăn tối, khi cậu xếp ghế thì cậu cố để ghế của bản thân ở xa anh nhấy có thể. Nhưng lúc cậu đi rửa tay vào thì thấy ghế hai người sát gần nhau. Kiểu gì tên kia cũng động tay động chân đến.

Thấy cậu ra, anh vỗ vỗ xuống cái ghế bên cạnh mình làm cho cậu càng thêm sôi máu. Dù không muốn nhưng cậu cũng chỉ có thể ngồi cạnh đó. Suốt giờ ăn, chỉ có anh và mẹ cậu là nói chuyện với nhau. Cậu chỉ im lặng nhìn hai người nói chuyện.

Cậu không hiểu cũng càng không muốn hiểu tại sao Winnie cứ bám theo mình kể cả lúc rửa bát. Anh cứ lải nhải bên tai cậu làm cho cậu chỉ muốn đấm cho một cái thôi.

" Augustine nè, cậu thử vừa hát cừa rửa bát xem như vậy vui lắm đó "

Vui cái con khỉ!

Cậu cố lờ anh đi. Nhưng anh chẳng chịu buông tha cho cậu mà tiếp tục nói không ngừng. Quá đáng hơn, anh còn ôm cậu từ phía sau. Cả người cậu cứng đờ không làm gì được, hai tay cứ như bị khóa lại.

Anh cúi đầu xuống hõm cổ cậu, hít lấy mùi thơm nhẹ trên cơ thể cậu. Nhìn phần gáy đã đỏ lên của cậu, anh cười híp mí. Tại sao cậu lại có thể đáng yêu như vậy chứ?

" Cậu dùng sữa tắm gì vậy? Cả người cậu thơm qu- khục "

Chưa kịp nói hết câu anh liền ăn một cú đá từ cậu. Cái tội sàm sỡ con trai nhà lành.

___Còn tiếp___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro