Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 3

Vừa về đến trước cửa nhà, Eunjung không khỏi chói mắt vì màu sắc của căn nhà.

Nó màu hồng, từ trên xuống dưới, từ trái qua phải đều màu hồng.

Eunjung thật sự nghi ngờ đấy có phải là nhà mình không khi từ trước đến giờ Eunjung đều cho rằng màu hồng là màu sến nhất, chói nhất.

Bước vào nhà, Eunjung đã phải choáng váng khi trên tường đều treo ảnh của hai người.

Đó có phải là cô không, hay là một người nào khác có khuôn mặt giống y chang như Eunjung.

Ham Eunjung trước đây là một con người lạnh lùng, lãnh cảm với mọi thứ, chúa ghét những việc làm vớ vẩn như chụp hình chẳng hạn mà sao lại trở nên trẻ con và thích thể hiện tình củm như thế.

Sắp xếp xong đồ đạc cũng đã đến giờ ăn cơm tối. Eunjung lên tiếng hỏi:

- Hyomin à, cô nấu gì đó cho tôi ăn được không?

Lòng Hyomin chợt nhói đau khi nghe Eunjung nói chuyện một cách xa lạ với mình như thế.

Hyomin đang hi vọng thứ gì thế, một tiếng gọi vợ yêu dễ thương, trìu mến à?

Eunjung đang mất trí nhớ mà, làm sao có chuyện đó được chứ.

Cười gượng, Hyomin từ tốn giải thích:

- Em và Jung đều không biết nấu ăn, vì thế em sẽ gọi người mang thức ăn đến. (Au: Do Eunjung bị mất trí nhớ nên Hyomin thay đổi cách xưng hô một tý cho dễ hơn, tình cảnh này thì xưng hô vợ - chồng không thích hợp tý nào).

- Ừ.

Eunjung gật đầu rồi sau đó không nói gì.

Trong buổi ăn tối, Hyomin cố gắng gợi chuyện, nhắc cho Eunjung nhớ lại những chuyện trước đây.

Nhưng đổi lại, Hyomin chỉ nhận được những cái lắc đầu hời hợt, những câu nói ậm ừ của Eunjung.

Hiện giờ cả hai đang ngồi xem ti vi, cả căn phòng ngập chìm trong sự im lặng, chỉ có tiếng nói phát ra từ tivi.

Cả hai không nói với ai lời nào sau bữa ăn tối đến tận bây giờ.

Eunjung thì chẳng chịu mở miệng nói lời nào, Hyomin thì cũng chẳng biết phải nói gì, mặc dù cô có rất nhiều chuyện muốn với cô ấy.

Nếu như lúc trước…

Flashback

Hyomin đang gối đầu lên đùi Eunjung, được cô ấy vuốt ve mái tóc nâu bồng bềnh của mình.

- Chồng à, vợ muốn ăn trái cây, chồng đút vợ nha!

Eunjung không nói gì, cúi xuống, hôn nhẹ lên môi Hyomin rồi tinh nghịch nói:

- Cái này là trả công cho việc mà vợ yêu cầu đấy nhé. Một nụ hôn đổi một yêu cầu, ok?

Hyomin vờ đánh nhẹ vào tay Eunjung, bĩu môi:

- Sao chồng khôn quá vậy?

- Tại chồng có một cô vợ quá xinh đẹp nên phải khôn thôi. Chứ khờ khờ để người ta cướp mất sao. Trong trường hợp này cả hai chúng ta đều có lợi, vợ yêu à.

End Flashback

Còn giờ đây, Eunjung và Hyomin đang ngồi ở hai đầu ghế sofa, im lặng.

Hyomin chẳng hề chú ý đến bộ phim đó đang nói gì cả, lâu lâu lại liếc nhìn Eunjung.

Eunjung vẫn cứ chăm chăm, dán mắt vào tivi mà không hay biết gì.

Hyomin đang rất muốn lại ngồi gần với Eunjung, chứ không phải ngồi cách xa nhau như thế này.

Nhưng mỗi khi Hyomin nhích lại gần thì Eunjung lại nhích ra xa.

Hyomin rất muốn được như lúc trước nhưng đã kìm chế lại.

Cô không muốn làm Eunjung khó chịu khi mà giờ đây cô ấy chẳng nhớ cô là ai cả.

Đến khi tắt tivi, Eunjung quay qua nhìn thì Hyomin mới giật mình thoát khỏi những suy nghĩ vẩn vơ.

Eunjung e dè hỏi:

- Tối rồi, bây giờ tôi phải ngủ đâu đây?

Hyomin mỉm cười đáp:

- Tất nhiên là ngủ ở phòng của chúng ta rồi.

- Phòng… phòng của chúng ta hả? Vậy là tôi và cô ngủ chung?

- Đúng rồi, chúng ta là vợ chồng mà, không ngủ chung chẳng lẽ ngủ riêng sao?

- Àh, ừhm…

Hyomin nhìn khuôn mặt căng thẳng của Eunjung thì thoáng buồn.

Chẳng lẽ việc ngủ chung với cô lại đáng sợ đến như thế sao?

Sợ cô ăn thịt Eunjung chắc?

Sau khi thay xong đồ ngủ, cả hai vẫn còn ngồi ì ra trên giường.

Cơn buồn ngủ kéo đến, Eunjung nhanh chóng nói rồi nằm xuống kéo chăn lên đến tận vai:

- Chúc ngủ ngon.

Hyomin thì thầm mà không biết Eunjung có nghe được không:

- Chúc chồng ngủ ngon.

Hyomin buồn bã nằm xuống, nhìn tấm lưng đang quay lại với mình.

Hyomin đã hi vọng sẽ nhận được một nụ hôn chúc ngủ ngon dịu ngọt.

Nhưng chẳng có gì cả, chỉ có một câu nói chúc ngủ ngon đơn giản mà thôi.

Những năm tháng Eunjung hôn mê bất tỉnh, Hyomin đã rất nhớ khoảnh khắc được Eunjung ôm vào lòng, vùi mặt thật sâu vào ngực Eunjung mà ngủ.

Hyomin đã rất nhớ hơi ấm ấy, vòng tay ấy, thật sự rất nhớ.

Và giờ đây, khi Eunjung đã tỉnh lại, cô ấy lại chẳng nhớ ra cô, cô chẳng thể làm bất cứ chuyện gì cho thỏa nỗi mong nhớ Eunjung bao ngày qua cả.

Hyomin chỉ thật sự ngủ ngon khi được nằm trong lòng Eunjung, được Eunjung vuốt nhẹ lưng, ru cô ngủ bằng những bài hát được hát bởi chất giọng ngọt ngào của Eunjung.

Đó đã trở thành thói quen không thể nào bỏ được, và thói quen đó đã khiến cô trằn trọc không ngủ được, khó chịu, bức rức.

Tik tok.

Thời gian chầm chậm trôi, Hyomin lăn qua lăn lại, lăn tới lăn lui, cuối cùng cũng chìm vào một giấc ngủ sâu.

==========

Ánh nắng mặt trời xuyên qua khung cửa sổ, chiếu thẳng vào mặt Eunjung.

Gió lùa vào từ cánh cửa sổ khép hờ, rèm bay phất phới.

Eunjung lười biếng, chậm rãi mở mắt, cảm thấy cả người ê ẩm.

Cô giật mình khi cảm giác được có một vòng tay ôm cô cứng ngắt, bàn tay của ai đó đang lên lên xuống xuống trên lưng cô.

Hơn thế nữa, cái đầu của ai đó đang để trên ngực cô, tóc của ai đó đang ngoáy ngoáy vào lỗ mũi của cô.

Hắt xì.

Không nhịn được nữa, Eunjung hắt hơi làm ai đó mơ màng thức dậy.

Mắt nhắm mắt mở, Hyomin nói một cách ngái ngủ và chồm người lên, hôn nhẹ vào môi Eunjung:

- Chào buổi sáng. Chồng em thức sớm thế!

Eunjung có chút ngỡ ngàng rồi nhanh chóng gỡ tay Hyomin ra, ngồi thẳng dậy, đi vào nhà vệ sinh.

Khuôn mặt Eunjung hơi đỏ lên.

Gì chứ, dù là vợ chồng nhưng cô không nhớ gì hết, tự dưng hôn người ta không thấy ngại mới là lạ đó.

Cho đến khi Eunjung đẩy Hyomin ra thì cô mới thoát khỏi tình trạng ngái ngủ và lấy lại ý thức của việc mình vừa làm.

Gương mặt buồn bã, hụt hẫng của Hyomin nhanh chóng được cất đi, thay vào đó là nụ cười tươi như nắng mai khi thấy Eunjung bước ra từ phòng tắm.

Cô không nên suy nghĩ lung tung, Eunjung do mất trí nhớ nên không quen với việc này là lẽ tất nhiên thôi.

Có lẽ cô đã quên điều đó và nhất thời chưa thích nghi được.

Có lẽ cô chưa quen với việc phải cư xử lịch sự nhã nhặn, giữ ý tứ với Eunjung.

Có lẽ cô nên làm quen với chuyện này, không để nó xảy ra lần nữa trước khi Eunjung hồi phục trí nhớ.

Nhưng việc đó thật sự khó khi những hành động có hầu như đã trở thành thói quen, phản xạ tự nhiên của Hyomin khi ở bên cạnh Eunjung.

Sau buổi ăn sáng đầy ngượng ngùng, Eunjung lên phòng thay đồ chuẩn bị đi làm.

Hyomin cũng đi theo với nhã ý muốn giúp chồng mình một tay nhưng Eunjung đã tế nhị từ chối.

Hyomin nhìn bóng dáng Eunjung khuất sau cánh cửa mà không khỏi tủi thân.

Nếu như lúc trước…

Flashback

Hyomin đang vuốt phẳng áo cho Eunjung, giúp cô ấy chỉnh chu lại quần áo trước khi đi làm.

Eunjung chu mỏ ra chờ đợi một nụ hôn từ cô.

Hyomin đưa tay ra chặn lại cái miệng đang đưa về phía mình:

- Chồng mau đi làm đi, coi chừng trễ giờ đó.

Eunjung vùng vằng không chịu đi, phụng phịu:

- Không hôn không đi làm.

Hyomin thở dài, sao cứ đòi hỏi quá đáng như vậy chứ.

Sáng, trưa, chiều, tối đều đòi hôn cả.

Gương mặt đang mè nheo kia sao mà dễ thương quá, muốn nhéo cái mặt ấy cho thật đã tay ghê í.

Với dự định sẽ hôn một cái nhẹ cho xong, nhưng Eunjung nào dễ dàng buông tha cho cô như thế chứ.

Và kết quả là suýt chút nữa trễ giờ làm, thoát khỏi nụ hôn ngọt ngào, Eunjung miệng cười toe toét như một đứa trẻ.

Tung tăng đi ra khỏi cửa Eunjung không quên ngoái đầu lại mi gió một cái rồi chạy đi.

Hyomin bật cười và lắc đầu chịu thua cái tính trẻ con của chồng mình.

- Chồng babo.

End Flashback

Còn giờ đây, Eunjung không cho cô giúp, lúc đi còn không thèm nói câu nào nữa chứ.

10h.

Hyomin đang chờ một cú điện thoại từ chồng mình.

Nếu như lúc trước, vào giờ nào Eunjung nhất định sẽ gọi điện về cho cô, sau đó là than thở, ca cẩm nào là làm việc mệt quá, nào là nhớ cô quá, bla… bla…

Khi đó Hyomin sẽ dụ dỗ Eunjung bằng phần thưởng của mình.

Chỉ chờ câu nói đó của Hyomin là Eunjung đã cười khoái chí, mục đích của cô mà lị.

Hyomin cũng bật cười khanh khách qua điện thoại.

Cô hiểu tính chồng mình quá mà, tối ngày chỉ tìm cách để cô chiều theo thôi.

Ấy mà cô lại càng ngày càng yêu cái tính nết dở hơi bơi ngửa đó của Eunjung mới chết đó chứ.

Còn giờ đây, chẳng có cuộc gọi hay tin nhắn gì cả.

Hoàn toàn không.

Có phải cô đã quá hoài niệm về quá khứ không?

Nhưng biết làm sao được khi đó là những kỉ niệm ngọt ngào, đáng nhớ nhất của hai người.

Đời sống sinh hoạt vợ chồng bấy lâu nay đâu phải muốn đổi là đổi được.

Đó đã thành thói quen, một việc tất nhiên phải làm cứ như là con người ta không thể nào không ăn, không ngủ vậy.

Người chồng trẻ con của cô phải chăng đã không còn nữa?

Thở dài một cái thật não nề, Hyomin đứng dậy đi dọn dẹp lại phòng để tránh phải nghĩ đến những chuyện linh tinh nữa.

Eunjung đã tỉnh lại đó là một ân huệ lớn đối với Hyomin, cô không nên đòi hỏi quá nhiều.

Tobe continue...

p.s1: trên 5 vote mình up típ ko thì ngâm nha ^^

p.s2: gọi mình là Mèo or Mí nha. mình ko phải au nên đừng gọi là au

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro