[collect][Twoshot] Mistake

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title: Mistake

Author: Mina

Cast: Jiyeon Hyomin Eunjung IU

Raiting: PG13

Summary: Có những thứ quá quen thuôc con người ta thường không biết chân trong đến khi mất đi rồi mới nhận ra nhưng khi ấy đã quá muộn màng. Con người thì cũng chỉ có một giới hạn mà thôi. Không ai có thể mãi đứng chờ một người luôn gây ra cho mình những vết thương được

p.s: fic nài ko phải của Mèo. nếu mấy bạn mún cover lại thì hỏi au chính á

hẹn gặp mọi người lại vào 29, 30 tết nhá. Mèo chuồn đây bibi

===========================

Chiều buông hoàng hôn đỏ rực, ánh nắng nhàn nhạt chiếu xuống bên ô cửa của một nhà hàng sang trọng hình anh cô gái xinh đẹp nhưng ánh mắt ẩn hiện bao niềm đau, dáng người cô như lọt thỏm giữa không gian rộng lớn dưới ánh đèn của nhà hàng sang trọng. Cô ngồi đó từ rất sớm chỉ im lặng tay nắm chặt chiếc điện thoại tron tay mặc thời gian chầm chậm trôi, ánh mắt cô càng trở lên vô hồn, nó nhuốm đầy sự thất vọng. Quán khách thưa dần đến khi chỉ còn mình cô, đồng hồ điểm 10 giờ nhân viên phục vụ bước lại bàn cô đang ngồi, nhìn chiếc bánh ghi chữ kỉ niệm 2 năm ngày cưới vẫn chưa được thắp nến, rượu và mọi thứ vẫn còn nguyên trên bàn y như lúc mới bày ra trong đáy mắt nhìn cô gái đầy thương cảm. Tự hỏi ngày cưới mà để vợ mình đợi suốt nửa ngày trời mà cũng chưa xuất hiện. Dù không muốn nhưng người phục vụ cũng phải lên tiếng:

- Thưa quý khách thật xin lỗi nhà hàng chúng tôi đã đến giờ đóng cửa.

Hyomin giật mình ngước nhìn người phục vụ rồi mở điện thoại xem giờ, cô cười buồn không ngờ nhanh thế đã 10 giờ rồi, cô không nhớ nổi mình ngồi đây bao lâu nữa chỉ cảm giác lúc này người bắt đầu nhức mỏi. Mím môi rồi nhìn người phục vụ ánh mắt mang chút van nài:

- Có thể cho tôi ngồi chờ thêm nửa tiếng nữa được không?? Nửa tiếng thôi nếu người ta không đến tôi sẽ đi ngay.

Nhìn vào đôi mắt đen láy như bầu trời đêm kia thật khiến người ta không thể chối từ, người phục vụ khẽ mỉm cười:

- Vậy nửa tiếng nữa thôi nhé.

Hyomin gật đầu cảm ơn. Người phục vụ đi rồi cô nhìn chiếc bánh dâu tay trước mặt lòng gợn sóng, một năm về trước cũng tại nơi đây, cũng là chiếc bánh dâu tây nhưng không phải chỉ mình cô ngồi mà còn có Jiyeon cùng cô thổi nến, cùng cô cắt bánh. Vậy mà bây giờ chỉ còn mình cô, Jiyeon đã hứa sẽ cùng cô đón kỷ niệm ngày cưới vào năm sau cũng tại nhà hàng này vậy mà giờ thì sao? Một cuộc gọi cũng không có, cô chỉ nhắn Jiyeon đến đây nhưng cô chờ mãi lại không thấy bóng dáng Jiyeon đâu. Cô tự hỏi Jiyeon có còn nhớ hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của cả hai hay không. Lấy thìa xúc một miếng bánh đưa lên miệng, không hiểu sao cô lại thấy một vị đắng ghẹn trong cổ họng. Hít sâu cô buông thìa, lấy túi xách đứng dậy, bước ra thanh toán không quên cám ơn người phục vụ. Cô không muốn chờ thêm nửa, càng ở đây chính bản thân cô lại đau thêm nửa thôi, hơn nửa lại khiến người phục vụ khó xử, đã muộn rồi quán cũng cần đóng cửa

Bước chân rời khỏi quán ngước nhìn bầu trời giờ đây chỉ là một màu đen thui, gió từng cơn khẽ thổi làm hơi rối tóc của cô. Đưa tay ngạt nhẹ mái tóc bị gió thổi tung trước mặt bước chân cô chầm chậm đi trên lề đường, dưới ánh đèn màu vàng nhạc bóng dáng người con gái cô độc đổ dài trên mặt đường. Gió thổi mỗi lúc một mạnh cuốn theo những chiếc lá rơi đầy ở mặt đất bay lơ lửng giửa khoảng không, dường như trời sắp mưa. Đôi mắt Hyomin vô thức nhìn vào một nhà hàng đêm sang trọng chợt khựng lại qua tấm cửa kính dưới ánh đèn lung linh hình ảnh hai người con gái đang mỉm cười với nhau, họ còn đút cho nhau ăn dưới ánh nến huyền ảo, một khung cánh thật lãng mạn nhìn họ rất giống một đôi tình nhân. Hyomin đưa tay lên tim cảm nhận rõ một cơn đau truyền đến, nụ cười nhàn nhạt nở trên môi, một tay siết chặt lấy quai chiếc túi xách đeo trên vai. Cô đứng đó yên lặng đôi mắt vô hồn nhìn hai người kia, để mặc gió thối làm rối mái tóc. Chẳng biết bao lâu cô mới rời đi, bước chân nặng nề trên con phố vắng người. Cô không phải người quá lãnh cảm, chỉ là bắt đầu chai sạn dần với nỗi đau. Cô không biết đây là lần thứ bao nhiêu mình gặp cảnh kia, mỗi lần thấy cô không giống như nhiều người vợ hung hăng xông vào khi thấy chồng ngoại tình mà chỉ bình lặng đứng yên một chỗ, bởi khi ấy niềm tin trong cô đều sụp đổ, mọi sức lực như không còn, may mắn là cô chưa ngả khụy xuống. Lần đầu chứng kiến cảnh kia cô chỉ biết đứng lặng để mặc nước mắt rơi như chuỗi ngọc trai bị đứt dây thi nhau rơi xuống nền nhà, lần thứ hai cô cũng khóc nhưng không quá lâu, dần dần đến khi không còn nước mắt nữa. Mỗi lần cô đều mang hết đè nén trong lòng cố gắng hi vọng một ngày Jiyeon có thể quay đầu, có thể trở về bên cô nhưng dường như mọi thứ đều vô vọng, cô đang dần cảm thấy mệt mỏi quá rồi, sức chịu đựng của cô sắp cạn rồi. Tại sao lại đối xử với cô như thế? Tại sao lại đi ngoại tình trong chính hôm kỷ niệm ngày cưới của cả hai? Chưa bao giờ Hyomin thấy Jiyeon cười nhiều như thế khi bên cô, ánh mắt Jiyeon nhìn cô gái kia đầy si mê khác hẳn ánh mắt nhìn cô. Cũng phải thôi cô gái kia xinh đẹp diễm lệ như vậy đâu như cô. Vậy nên cô biết trách ai đây? Chỉ biết trách bản thân không thể giữ nổi Jiyeon thôi.

Một vài hạt mưa khẽ rơi cô đưa tay đón những hạt mưa, mưa mỗi lúc một nặng hạt, cả người Hyomin ướt nhẹp, từng cơn gió lạnh lùa vào người nhưng Hyomin chỉ thấy lòng mình lạnh băng. Bước đi trong mưa cô cảm thấy lòng nhẹ hẫng, mong rằng cơn mưa có thể làm dịu đi nỗi đau đang tồn tại trong tim. Bất ngờ cô va phải một người làm cả hai ngã xuống, chiếc ô trên tay người đó rơi ra, một vài đồ người đó đang cầm cũng văng trên mặt đường. Cúi đầu Hyomin khẽ nói :

- Xin lỗi. Thật xin lỗi.

Người kia cũng không vì thế mà tức giận thay vì lo bản thân đang dần bị ướt thì lại vội hỏi Hyomin :

- Cũng do tôi không nhìn đường. Cô có sao không?

Hyomin ngước mắt nhìn người kia, trong giọng nói có chút nghẹn lại :

- Tôi đau lắm.

Eun Jung thoáng thất thần dưới ánh đèn mờ nhạt trong cơn mưa hình ảnh người con gái có đôi mắt đen láy buồn thăm thẳm long lanh nước, mái tóc và cả người ướt nhẹp nhưng không làm vơi đi vẻ đẹp của cô ấy. Bất giác cô thấy tim mình bị lạc mất một nhịp. Bản thân cô không ngờ đến một người vốn thờ ơ lạnh lùng lại rung cảm trước một cô gái mới gặp lần đầu. Lắc nhẹ đầu xua đi ý nghĩ của bản thân, cô nắm nhẹ vai cô gái, giọng nói mang sự lo lắng :

- Cô đau ở đâu? Có cần tôi đưa đi bệnh viện không?

Lắc nhẹ đầu, Hyomin cười nhạt nụ cười chứa bao đau đớn, cô nói như thể nói với chính bản thân mình :

- Tim tôi đau lắm, rất đau. Không bệnh viện nào chữa được đâu nó sắp vỡ tan rồi.

Dù đang mưa nhưng Eun Jung lại cảm nhận rõ từng giọt nước mắt đang rơi trên mặt hòa lẫn nước mưa của Hyomin, lòng có chút đau tự nhiên có ham muốn được ôm cô gái này vào lòng an ủi, được bảo vệ cô gái này. Đưa tay vỗ nhè nhẹ vào vai Hyomin :

- Mưa lớn lắm để tôi đưa cô vào chỗ nào trú mưa đã, Cứ thế này cô sẽ cảm mất.

Eun Jung định vươn tay đỡ Hyomin thì bất ngờ bị Hyomin ôm chặt, tiếng òa khóc nức nở cả người Hyomin run rẩy khóc nấc trên vai cô :

- Tại sao chứ? Tại sao lại đối xử với tôi như thế? Sao lại là ngày hôm nay vậy? Tôi đau lắm, Đau nhiều lắm. Tôi sắp không thể đứng vững rồi.

Cả người giờ đây cũng bị ướt nhẹp giống Hyomin nhưng Eun Jung lại không hề khó chịu, cũng không phàn nàn chỉ để yên Hyomin ôm mình, đưa tay vỗ nhẹ lưng Hyomin như an ủi, vai cô cứ ướt dần bởi những giọt nước mắt hòa với nước mưa. Cô có thể cảm nhận được nỗi đau của Hyomin là rất lớn, từng tiếng nấc của cô ấy nghe quá nghẹn ngào, như thể mọi đau đớn luôn dồn nén muốn cởi bỏ ra hết. Chợt cô gái trong lòng buông cô ra, cô ấy đưa tay quệt nhẹ mắt mình rồi mỉm cưới yếu ớt

- Xin lỗi vì đã làm phiền cô.

Eun Jung chưa kịp lên tiếng thì cô ấy đã đứng dậy rồi chạy nhanh mất hút giữa cơn mưa, đến lúc Eun Jung nhìn lại đã không thấy cô gái ấy đâu nữa. Lòng thấy có điều gì hụt hẫng, lúc này cô chỉ cầu mong cô gái ấy sẽ không sao, cô ming sẽ gặp lại cô ấy.

*********************

Jiyeon mở cửa bước vào nhà chỉ thấy tối om, bước chân đi nhẹ nhàng cô sợ đánh thức Hyomin. Lò mò trong bóng tối đến chỗ công tắc cô bật đèn phòng khách. Ánh đèn sáng chói khiến mắt cô khẽ nheo lại, đưa tay nới lỏng cà vạt rồi đưa một cánh tay lên mũi cảm nhận vẫn còn vương lại mùi nước hoa hàng hiệu của IU. Cô khẽ thở dài cần phải đi tắm tẩy hết mùi này cô sợ Hyomin sẽ phát hiện ra bởi mũi cô ấy rất nhạy cảm, cho tay vào túi lấy điện thoại ra rồi mở nguồn, cả ngày hôm nay cô dành thời gian cho IU nên tắt điện thoại. Khi điện thoại mở lên cô lướt qua xem các cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, đôi mắt chợt dừng lại trước tin nhắn hiện tên vợ ngốc, lướt tay trên màn hình mở hôp thư tin nhắn từ lúc 3 giờ chiều : “ Yeon em đợi Yeon ở nhà hàng Queen. Yeon nhớ đến nhé.”. Đọc xong Jiyeon vội nhìn điện thoại đã gần 2 giờ sáng, lòng bỗng có lỗi vô cùng cô thấy hẹn với Hyomin, chắc cô ấy phải đợi cô lâu lắm, tự nhủ chắc giờ này Hyomin ngủ rồi, cô định đi tắm xong rồi ngủ ngày mai sẽ tìm cách xin lỗi vợ yêu. Cô ấy hẳn giận cô lắm. Bước chân qua phòng khách để vào phòng tắm bất chợt Jiyeon khựng chân quay đầu lại nhìn vào ghế sô pha hình ảnh người con gái nhỏ bé lọt thỏm trong chiếc sô pha, cả người Hyomin co lại, hai tay ôm đầu gối. Nhìn thấy cảnh đó Jiyeon thấy trong lòng đau vô cùng. Cô đang làm gì thế này trong khi đi vui chơi thì bỏ mặc vợ đợi mình trên ghế sô pha cứng nhắc. Đã vậy cô lại đi với người con gái khác lén lút ngoại tình giấu vợ nữa. Từ bao giờ cô lại thay đổi đến vậy, cô từng hứa sẽ chỉ luôn yêu thương bảo vệ Hyomin nhưng giờ đây cô đã phản bội lại lời hứa đó. Biếc trách ai đây? Chỉ biết trách những ham muốn của bản thân cô, từ ngày IU làm thư kí cho cô thì ngay từ lần đầu cô đã bị vẻ đẹp của cô ấy hấp dẫn, ở IU đem cho những thứ mới lạ như một sự cám dỗ không tài nào dứt ra được, sai lầm nối tiếp sai lầm, biết bản thân đang làm việc có lỗi với Hyomin nhưng lại không thể dừng lại. Cô tự hỏi là người mình yêu là IU hay Hyomin. Một người vì yêu cô mà chấp nhận làm kẻ thứ 3, chấp nhận làm người tình. Một người vợ luôn bên cô mọi lúc, đem đến cho cô sự bình yên. IU từng hỏi cô rằng cô có dám vì cô ấy mà bỏ vợ để đến với cô ấy không? Khi ấy chính Jiyeon cũng không trả lời được cô nói mình yêu cô ấy nhưng không thể vì cô ấy mà bỏ người vợ luôn bên cạnh mình được. Trong tâm trí cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ bỏ rơi Hyomin cả. Chưa bao giờ cô nghĩ đến việc ly hôn với Hyomin để cưới IU. Cô biết mình quá tham lam bở không muốn mất cả hai.

Bước chân lại chỗ Hyomin cô khẽ vỗ vai cô ấy :

- Minnie sao em lại ngủ ở ghế thế này.

Nghe tiếng gọi mắt Hyomin khẽ lay động rồi mở ra, cô khẽ ngồi dậy Jiyeon vội đỡ nhưng Hyomin lại gạt tay Jiyeon ra làm Jiyeon khẽ sững người lại nghĩ Hyomin giận cô chuyện hồi chiều không đến chỗ hẹn chứ không nghĩ Hyomin biết chuyện của cô, liền cười đi vòng vào sô pha ôm lấy Hyomin mỉm cười ngọt ngào :

- Vợ yêu đừng giận seobang nha. Hôm nay Yeon họp nên tắt máy không biết em nhắn tin, em đợi Yeon lâu không?

Hyomin im lặng nhìn Jiyeon thật lâu trong lòng mang đầy cay đắng. Họp sao? Có cần nói dối trắng trợn vậy không? Jiyeon xem cô là con ngốc à?

Jiyeon có chút giật mình khi thấy Hyomin im lặng như thế. Chưa bao giờ cô thấy Hyomin như vậy, chợt cô nhận ra đôi mắt Hyomin không còn trong veo, thuần khiết như ngày trước mà nó nhuốm đầy nỗi buồn không đáy. Từ bao giờ mà đôi mắt Hyomin trở nên như thế? Trái tim cô chợt đau nhói. Không những vậy đôi mắt Hyomin lại đỏ hoe. Cô ấy khóc sao? Jiyeon thầm nguyền rủa chính bản thân đã khiến Hyomin trở nên như vậy. Cô ôm lấy Hyomin :

- Em khóc hả? Yeon xin lỗi. Thực sự xin lỗi. Em đừng giận Yeon được không?

Hyomin im lặng rồi đẩy Jiyeon ra :

- Người Yeon có mùi nước hoa lạ em không muốn Yeon lại gần. Yeon đi tắm đi.

Jiyeon thoáng lúng túng rồi đưa tay gãi đầu tránh ánh mắt của Hyomin nhẹ nói :

- À hôm nay co đối tác họ có lọ nước hoa muốn Yeon dùng thử đó mà.

Hyomin mím môi quay đi cô cố gắng không khóc, đúng là lời nói thật có sức sát thương cao.

“Yeon nói dối giỏi lắm”

Mỉm cười nhìn Jiyeon rồi Hyomin đáp hờ hững :

- Vậy sao?

Cứ ngỡ Hyomin tin mình được đà Jiyeon càng nói dối mà không biết bản thân đang tạo thương tổn cho Hyomin :

- Đúng đó em thích nước hoa này không mai Yeon mua cho em.

Ánh mắt Hyomin trở nên u tối hơn, giọng nói nhàn nhạt :

- Không cần tốt nhất đừng mua cho em. Yeon nhớ hôm nay là ngày gì không?

Jiyeon nhìn Hyomin có phần bối rối, cô thật sự không nhớ hôm nay là ngày gì.

Thấy Jiyeon như thế Hyomin cảm nhận tim mình đang dần rạn nứt, khẽ cười nhạt :

- Hôm nay là kỷ niệm 2 năm ngày cưới của chúng ta.

Jiyeon sững người ngỡ ngàng. Tại sao cô lại quên ngày quan trọng nhất này chứ? Chỉ biết ôm chặt Hyomin :

- Minnie à Yeon xin lỗi vì quên mất ngày quan trọng nhất này. Yeon sẽ bù lại cho em sau được không? Yeon xin lỗi.

Mỉm cười yếu ớt, trong đáy mắt dường như không còn sự sống, Hyomin lấy ra một chiếc hộp mở nắp lấy chiếc đồng hồ đặt vào tay Jiyeon :

- Không sao em nhớ là được rồi. Đây là đồng em mua tặng Yeon. Nó sẽ là chiếc đồng hồ luôn nhắc nhở Yeon về thời gian.

Nhìn chiếc đồng hồ trong tay càng làm Jiyeon thấy một cơn đau truyền đến, cô nhận ra nụ cười tỏa nắng của Hyomin đã không còn giờ đây nó chỉ còn là nụ cười gượng ép đầy mệt mỏi. Nắm lấy tay Hyomin nhẹ nhàng nói :

- Đồng hồ rất đẹp cảm ơn em. Yeon xin lỗi vì không có quà gì cho em.

- Không cần với em Yeon là món quà tuyệt nhất rồi. Giờ Yeon đi tắm đi. Em hơi mệt nên về phòng ngủ trước.

Nói xong Hyomin vội bước vào phòng khi cánh cửa đóng lại cô ngay lập tức dựa lưng vào, cả người tụt dần xuống rồi ngồi dưới đất lấy tay bịt miệng ngăn tiếng nấc thoát ra. Từng giọt nước mắt như pha lê rơi xuống ướt đẫm mặt.

“ Yeon em tặng Yeon đồng hồ để nhắc nhở Yeonn cái gì cũng có giới hạn. Em mong Yeon biết trân trọng thời gian khi chúng ta bên nhau. Em chỉ có thể tha thứ cho sự nói dối của Yeon lần này thôi. Có lần sau thì chúng ta phải kết thúc thôi”.

Trong khi đó Jiyeon vẫn ở trong nhà tắm chẳng thể nào ngờ được bản thân cô đã gây thương tổn nghiêm trọng cho người con gái cô yêu.

Một tuần sau mọi thứ có vẻ bình yên hơn. Hôm nay Hyomin muốn dành một ngày nghỉ ngơi, cô nhắn tin cho Jiyeon là buổi trưa sẽ không về nhà. Ở công ty IU lại muốn Jiyeon đưa về nhà chơi, cô muốn đến xem căn nhà Jiyeon thế nào. Trước sự nài nỉ của IU, Jiyeon lại không chối từ được, nghĩ đến việc Hyomin hôm nay đi vắng cô liền đồng ý.

Hyomin mang túi hoa quả mở cửa bước vào nhà, cô muốn ra ngoài nhưng đột ngột trời mưa lớn nên cô đành về nhà, bước chân đến cửa bỗng khựng lại khi thấy một đôi guốc màu đỏ chói mắt ở kệ giày, tim Hyomin bỗng có linh cảm xấu, nắm chặt túi hoa quả Hyomin bước vào nhà, phòng khách vắng người, cô bước chậm chậm đến phòng ngủ, cánh cửa khép hờ, càng đến nơi Hyomin lại nghe thấy tiếng rên, tim Hyomin đập dồn dập hơn, tiến lại gần qua khe cửa cô thấy hai thân thể quấn chặt vào nhau, quần áo vương vãi trên sàn nhà.

Phịch.......

Túi hoa quả rơi xuống, trái cây lăn lóc trên nền nhà, Hyomin đừng bất động gương mặt vô hồn, đôi mắt trống rỗng, cô nghe tiếng tim mình đang vỡ ra từng mảnh. Cô lấy tay bịt miệng xoay người chạy khỏi nhà giữa màn mưa trắng xóa bỏ lại phía sau hai con người kia vẫn quấn lấy nhau. Đau đớn đến tê dại là cảm giác của cô lúc này. Tại sao là ngay trên chiếc giường của hai vợ chồng, tại sao lại ở ngay ngôi nhà mà cả hai chung sống. Cô bỗng thấy ghê tỡm họ.

/ Park Jiyeon chúng ta kết thúc từ đây. Kể từ nay tôi đối với cô chỉ có một chữ hận mà thôi /

Mưa trắng xóa cả con đường, bóng dáng người con gái bé nhỏ cô độc chạy trong mưa. Hyomin cứ chạy, cô chỉ muốn tránh xa khỏi nơi này. Càng xa càng tốt. Đau. Quả là rất đau. Bỗng Hyomin thấy ánh đèn ô tô chói lóa, tiếng còi xe vang lên, đôi mắt cô nheo lại bởi ánh đèn ô tô chiếu vào.

Rầm............

Mưa...................

Nước mắt.........................

Và máu hòa với nhau.

Hyomin thấy mùi tanh nồng của máu xông lên mũi, hàng mi dần khép lại, có tiếng nói của hai người rồi cô chỉ thấy ong ong không nghe thấy gì chỉ cảm nhận tiếng mưa bên tai. Trước khi mất hết ý thức cô cảm nhận được một vòng tay ấm áp ôm gọn lấy mình.

End chap 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro