Tonight

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Itakyo

Translator : Ace

Original link: https://itsakyo.wordpress.com/2016/06/27/tonight/

HAVE PERMISSION

DO NOT RE-UP

Tối nay nhé ❤

Tin nhắn chỉ gồm một từ và một biểu tượng cảm xúc hiện lên trên màn hình của cô và đó là tất cả những gì để khiến cô bật dậy khỏi ghế. "Tạm biệt mọi người!"

"Chị định đi đâu vậy?", Những người bạn nhìn chằm chằm vào cô với sự ngạc nhiên khi cô kéo khóa ba lô và khoác nó lên vai.

"Er, trường hợp khẩn cấp. Nó rất gấp. "

"Có nghiêm trọng không?" Một người bạn của cô đứng lên, với chìa khóa xe trong tay. "Cần đi nhờ không?"

Chết tiệt. Mình hoàn toàn quên rằng mình đã đi nhờ đến đây. "Được thôi."

"Được rồi, em sẽ cho chị quá giang. Đằng nào thì em cũng định về sớm. Tạm biệt mọi người, "Dean nói, vẫy chào mọi người trong khi bước lại gần cô.

"Tạm biệt", bạn bè của cô đồng thanh nói rồi tiếp tục trò chuyện như hai người họ không bao giờ tồn tại. Cô mỉm cười với họ. Họ là những người bạn tốt nhất của cô và cô yêu họ, nhưng ngay bây giờ, có một nơi mà cô rất cần phải đến.

"Đi nào."

Cô mỉm cười với Dean và đi theo anh ấy. Họ ngồi vào trong xe và bắt đầu di chuyển.

"Đến đâu đây?"

Cô đưa cho anh ấy địa chỉ của một nơi cách nơi cô cần đến không xa lắm.

"Tại sao chị lại vội vàng đi đến đó?"

"Đó là một chuyện cá nhân, chị không muốn nói."

"Nếu chị cần giúp đỡ, hãy cho em biết."

"Chị sẽ làm thế." Cô mỉm cười với anh ấy để đảm bảo và cố gắng không quá bồn chồn.

=

Mười phút sau, Dean đỗ xe lại bên dọc đường. "Chúng ta đến nơi rồi."

"Cảm ơn, Dean."

"Không vấn đề gì. Tạm biệt, Tiff. "

Cô tặng anh một nụ cười nữa trước khi bước xuống xe một cách bình tĩnh nhất có thể. Cô đứng bên đường và vẫy chào khi anh lái xe đi. Sau khi cô đảm bảo rằng anh không thể nhìn thấy cô nữa thì cô liền chạy đi nhanh như gió. Usain Bolt sẽ phải chịu thua trước cô nếu cô thi chạy với anh ta trong cuộc đua chạy nước rút 100 mét như thế này. Nhưng cô không có thời gian để đi dạo nếu cô muốn trở nên sẵn sàng. Thang máy bỗng nhiên trở nên quá chậm đối với cô và các tầng như mất cả thế kỷ để đi lên. Cô lo lắng nhìn chằm chằm vào đèn, đếm dần đến tầng hai mươi bảy.

Cuối cùng! Cánh cửa cũng mở và cô phóng nhanh về phía căn hộ, Phòng 38, ở cuối hành lang. Cái hồi mà cô đi chọn một căn hộ mới, căn hộ ở góc có vẻ như là một ý tưởng tốt vì nó là rộng rãi hơn, nhưng ngay bây giờ, cách tám cánh cửa là quá xa vời. Gần như tắt thở khi cô đến cánh cửa cuối cùng, cô lóng ngóng với cái mật mã rồi nguyền rủa. Cô thành công trong lần thử thứ hai và chạy nhanh về phòng của mình.

Đầm ngủ, check. Tóc rối, check. Mắt khói, check. Má hồng, check. Mùi hương cô ấy thích, check.

"Paniya, tớ về rồi!"

Cô trượt vào dưới tấm chăn trên giường cảm thấy gần như quá muộn.

"Pani?"

Đôi mắt nhắm chặt, cô không di chuyển một sợi tóc. Hơi thở ấm áp chạm vào mặt cô, nhưng cô vẫn không di chuyển. Một đôi môi chạm nhẹ vào trán cô rồi rời đi. Bất kỳ thời điểm nào bây giờ. . ... cô sẽ "thức dậy" và ngạc nhiê-

Cái chăn bị ném đi, và một ai đó nhảy lên người cô, cưỡi lên cô với một tiếng cười khúc khích. "Tớ biết tỏng rồi, Paniya. Tớ biết cậu đang đợi tớ. Trò chơi kết thúc rồi! "

Cô mở mắt ra và nhìn lên cô gái đang ngồi trên eo mình. "Tớ không biết cậu đang nói về cái gì."

Tiếng cười khúc khích đó là kiểu cười yêu thích của nàng, bao trùm lên trong không khí. "Tớ biết cậu đã đọc tin nhắn rồi."

"Tin nhắn nào?"

"Cậu đúng là một diễn viên tệ."

"Kim Taenggu."

"Ah, được rồi, được rồi. Cậu là một diễn viên tuyệt vời. Tớ yêu cậu nhất."

Cô cười khúc khích và ngồi dậy, ôm lấy người cô yêu thích nhất trong thế giới rộng lớn này. "Tớ yêu cậu nhiều hơn."

"Wow, tớ là một cô gái may mắn."

Cô cười và nhéo má cô ấy. "Chúc mừng, boo."

"Vì điều gì?"

"Vì may mắn có được tớ."

"Ôi chúa ơi."

"Kim Taenggu."

"Đúng đúng. Vâng, tớ là cô gái may mắn nhất trong vũ trụ "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro