Lục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

---Chap IV---

Meow! Meow! Vui lên nào!
Nyan! Nyan! Lạc quan lên nào!

Tôi thật sự nghĩ đó là những gì Miu muốn nói với tôi.

Tôi luôn bị mọi thứ tồi tệ nhất đeo bám. Cảm giác buồn bã bao lấy xung quanh tôi một mảng dày thật ngộp ngạt. Màu bi quan ấy sẽ dần chi mắt tôi. Liệu tôi còn nhìn được những điều tốt đẹp?

Đó là lúc Miu xuất hiện- một con mèo đen với đôi mắt xanh lá thật lung linh. Tôi vẫn không hiểu vì sao nó lại tên Miu nhưng nó thật đẹp. Bộ lông đen mượt, đôi mắt thật sâu, lạnh lùng vô cảm. Tôi nghĩ có thêm bạn mới như mình rồi.

Tôi nhận ra thực chất không phải như vậy. Tui nó giống tôi thật, nhưng quanh nó lại là ánh hào quanh. Một thứ gì đó tạo ra điểm đặc biệt giữa tôi và nó. Miu hay bị thương do hay đánh nhau với những con mèo khác, nên việc nó phải băng bó là thường xuyên. Thế mà nó vẫn có thể hồi phục nhanh chóng.

Sự lạc quan!

Tôi nghĩ sẽ có nhiều người bảo tôi đó là bản năng của mèo. Nhưng riêng tôi thì đó là sự khác biệt giữa tôi và Miu. Tôi tự nghĩ: Mình không bằng một con mèo ư! Tôi đã bắt đầu sống cởi mở hơn và cười nhiều hơn. Tôi như thấy được rằng trong đôi mắt màu ngọc lục bảo của Miu muốn bảo với tôi hãy tiếp tục sống, tiếp tục cười lên để cho ta thấy được sự lạc quan của bản thân.

Cho dù... Cho dù...Lúc tôi giết cả nhà tôi, giết các bác sĩ và trốn khỏi trại tâm thần thì tôi vẫn nở nụ cười thật tươi và đứng đây kể cho các bạn nghe.

Nè! Bạn thấy thế nào nếu trên khuôn mặt bạn cũng cười như tôi.

Hãy cho tôi thấy sự lạc quan của bạn đi! Nyan!

---End Chap---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro