Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1.

Santa đang trong bếp nghe thấy tiếng cửa chính đóng mở, "Em về rồi à, cơm nước vừa xong, rửa tay rồi qua ăn cơm nào."

"Ừ." Người đang thay giày trước cửa ra vào đáp lại và ngay lập tức trả lời, "Em sẽ đi tắm trước khi ăn." Không để Santa kịp trả lời đã bước vào phòng tắm.

Santa trầm mặc múc canh từ trong nồi ra bát, suy nghĩ rất nhiều.

Người kia không mất nhiều thời gian để tắm, rất nhanh đã thay xong bộ quần áo ở nhà, vừa sấy tóc vừa đi ra.

"Để anh sấy tóc cho em." Santa chủ động đề cập.

"Không sao đâu." Đối phương đã ngồi xuống bàn ăn, "Chờ lúc nữa đồ ăn sẽ nguội mất."

"Được rồi." Santa đáp lại, đứng dậy đưa bát đũa tới trước mặt đối phương. "Hôm nay anh làm món em thích..." Santa ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt. Anh không có hút thuốc lá và anh biết đối phương cũng không hút.

"Sao vậy?" Thấy anh mới nói được nửa lời, khiến đối phướng nhận ra có chút kỳ quái.

"Không có gì đâu." Santa mỉm cười, đặt bát xuống, ngồi trở lại chỗ của mình, "Ăn thôi."

Người ngồi đối diện với anh là Lưu Vũ, sinh viên cùng trường đại học với anh, và cũng là người vợ đã bí mật kết hôn hơn một năm của Santa.

Họ gặp nhau vào ngày Lưu Vũ lần đầu tới trường đại học báo danh. Vừa mới thành niên được mấy ngày Lưu Vũ bị bạn học mới lừa gạt đi quán bar trải nghiệm thế giới người trưởng thành. Bị ép uống đến mơ hồ choáng váng Lưu Vũ có ý định về sớm, ai ngờ cái đầu nhỏ lảo đảo say nhào vào lồng ngực của Uno Santa vừa đến cửa quán bar.

Bé con trên người không chỉ có nồng nặc mùi rượu mà còn có chút ngọt ngào của pheromone.

Tuy rằng miệng nói không sao nhưng ngay cả đứng vững cũng không nổi.

Một omega say rượu đến mơ mơ hồ hồ lại gần đến kỳ phát tình thật sự là quá nguy hiểm, Uno Santa không phủ nhận chính mình cũng có khả năng là mối nguy hiểm. Dù sao anh đã yêu bé con này ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Anh chào nhóm bạn, miệng nói là đưa người trở về trường học trước, sau đó liền đưa Lưu Vũ đi luôn không quay lại.

Khi đứng ở quầy lễ tân của khách sạn để thuê phòng, anh vẫn nghĩ rằng nếu bé con này thật sự không muốn thì anh sẽ không ra tay.

Nhưng thực tế thì, kỳ phát tình của omega thật sự đã đến, đâu còn nói được là không muốn nữa... củi khô cháy bốc lửa rồi.

Tuy nhiên, Santa vẫn giữ được chút tỉnh táo cuối cùng, chỉ đánh dấu tạm thời bé con.

Sáng ngày hôm sau, omega hoàn toàn tỉnh táo lại, bất kể là do rượu hay do kỳ phát tình thì vẫn bị áp chế bởi vết đánh dấu tạm thời.

Đối mặt với tên alpha mà bản thân còn không biết tên, cậu giả vờ bày ra bộ dáng rất bình tĩnh nói, "Không sao đâu, đã làm phiền anh rồi, đừng để ý nữa."

Đối phương rõ ràng không có ý định truy cứu hành vi có dấu hiệu phạm tội rõ ràng của mình, điều này lại không làm Santa hài lòng. Anh đề nghị chịu trách nhiệm, và biện pháp chịu trách nhiệm chính là kết hôn.

Omega trẻ tuổi vừa bị đánh dấu còn chưa kịp quen cuộc sống nơi đây, đã bị thuyết phục bởi một số lý do nghe có vẻ thuyết phục mà thực ra chẳng có ý nghĩa gì. Santa cảm thấy bản thân quả thực rất giống đang dụ dỗ lừa gạt trẻ con.

Khi vẫn còn trong tình trạng tỉnh tỉnh mê mê, omega chỉ đưa ra một yêu cầu, tạm thời không muốn cho người khác biết. Cậu không biết nên nói thế nào với bạn học và ba mẹ.

Santa đã đồng ý, vì vậy cả hai hoàn thành một cuộc hôn nhân chớp nhoáng mà chỉ đôi bên mới biết.

Ngay cả những người bạn đến quán bar với Santa đêm đó cũng cho rằng anh và cậu trải qua tình một đêm.

Sau khi nhận được giấy đăng ký kết hôn, Lưu Vũ kiếm cớ để được học ngoại trú rồi cùng Santa thuê một căn phòng ngoài khuôn viên trường. Ngoài ra, cả hai không hề có mối liên hệ nào với nhau trong trường.

Do đây là cuộc hôn nhân bí mật, mặc dù Santa đã trải qua nhiều kỳ phát tình cùng Lưu Vũ nhưng vẫn luôn chỉ đánh dấu tạm thời cậu mà thôi.

Vết cắn gần nhất cũng đã qua một thời gian rồi, khí tức alpha để lại trên người omega gần như biến mất. Sau khi dùng thuốc ức chế, khí tức của anh trên người cậu đều bị làm mất sạch sẽ, chỉ còn lại mùi thuốc lá mà thuốc ức chế không có tác dụng tẩy trừ.

Sau khi về nhà, cậu cố tình đi tắm rửa là để che giấu, biết thế nhưng Santa nhất quyết không vạch trần cậu.

Trước khi đi ngủ, Santa vòng tay ôm bé con trong ổ chăn từ phía sau kéo vào ngực mình, dụi dụi má vào gáy cậu thật trìu mến, hai tay cũng không an phận mà sờ loạn trên khắp người cậu, "Bé yêu, kỳ phát tình của em sắp tới rồi đúng không?"

Lưu Vũ kịp thời đè xuống đôi tay đang làm loạn trên người mình, "Nhanh thôi, nhưng tuần sau em có một kỳ thực tập rất quan trọng, em muốn trì hoãn càng lâu càng tốt."

"À, được." Mặc dù có chút thất vọng nhưng Santa nhanh chóng ổn định, an phận lặng lẽ ôm đối phương. Không lâu sau liền nghe được tiếng ngáy nhỏ nhỏ từ người trong ngực mình.

Nhưng Santa không ngủ được, anh hồi tưởng lại cuộc hôn nhân có phần hoang đường cùng với Lưu Vũ này.

Bắt đầu từ một tai nạn ở quán bar, trực tiếp bỏ qua các bước ABCD để kết hôn. Không có theo đuổi, không có hẹn hò yêu đương hay thậm chí là lời hứa hẹn nghiêm túc. Nghĩ kỹ lại, dường như không có gì khác giữa hai người ngoài việc ăn và ngủ cùng nhau, thậm chí tiền thuê phòng trọ, tiền sinh hoạt chủ yếu do ba mẹ hai bên chu cấp, lấy đâu ra tiền cưới xin? Chẳng qua là hai đứa trẻ không hiểu chuyện đang chơi trò gia đình mà thôi.

2.

Santa không biết mình đã ngủ say từ lúc nào, nhưng khi tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ còn Lưu Vũ cũng không thấy bóng dáng đâu.

Trong khoảng thời gian này, các khóa học và nhiều việc khác nhau khiến Lưu Vũ thực sự rất bận rộn, mỗi ngày đi sớm về tối đã thành thói quen. Trong khi đó Santa ngoại trừ việc nghe các bài thuyết trình của các công ty khác nhau và nộp hồ sơ sơ yếu lý lịch thì mỗi ngày không phải làm gì cả.

Anh nhận được một tin nhắn từ Lưu Vũ khi đang cùng các bạn học tham gia dự thính một hội nghị tuyên truyền.

"Cần chuẩn bị tài liệu cho kỳ thực tập, tối nay không về nhà ngủ."

Santa trả lời một cách khô khan: "Ra vậy."

Sau hội nghị, anh đi uống rượu với các bạn cùng lớp, những người không lâu sau sẽ mỗi người đi con đường riêng của mình, sau đó đơn giản là ngủ trong ký túc xá một đêm, còn bị trêu chọc là từ năm ba đã không ở đây thế mà gần tốt nghiệp lại quay về.

Uống không ít, khi tỉnh lại cũng không tính là muộn.

Santa thức dậy với cơn đau đầu khủng khiếp. Trong phòng chỉ có người bạn cùng phòng bị dị ứng với rượu là vẫn còn thức cạnh máy tính của mình.

"Tỉnh sớm vậy, không giống mày tí nào."

Santa day day trán không trả lời, một lúc sau mới hỏi: "Mày có biết năm hai trường mình đang thực tập ở đâu không?" Anh đột nhiên rất nhớ Lưu Vũ.

"Sinh viên năm hai? Mày chơi cùng tụi năm hai từ khi nào vậy?" Bạn cùng phòng ngạc nhiên vì câu hỏi đột ngột của anh.

"Ừm-" Santa trả lời sau một hồi suy nghĩ, "Tao đang thích một em khóa dưới, muốn theo đuổi em ấy." Đó không tính là một lời nói dối.

Bạn cùng phòng một bên giúp anh hỏi một bên nói, "Không phải tao ngăn mày cua mấy em khóa dưới nhưng.... sắp tốt nghiệp rồi, nghĩ lại bây giờ theo đuổi cũng hơi muộn đấy."

Muộn ư? Không biết tại sao điều này lại khiến Santa chợt nhớ ra một trong những lý do đưa ra khi anh dụ dỗ Lưu Vũ, "Thuốc ức chế hình người có thể sử dụng lâu dài, tiện lợi và rẻ tiền trong thời gian học đại học."

Bạn cùng phòng đang suy nghĩ thì nhận được hồi âm, "Hội sinh viên nói rằng không có sắp xếp thực tập cho năm thứ hai, hơn nữa kỳ thực tập chỉ bắt đầu sau năm thứ ba. Không phải bọn mình hồi đó cũng vậy sao? Đừng nói là mày bị người ta lừa rồi nhá?"

Santa chỉ nghe thấy đầu mình oanh một tiếng, dường như có một ngọn lửa bùng cháy, mọi tế bào não đều nóng như lửa than, nổ tanh tách. Anh nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, nhưng một giây trước khi bắt đầu cuộc gọi, tự trấn áp lại chính mình. Rồi nói cái gì? Chất vấn sao? Hỏi em ấy đang ở đâu? Em ấy đã đi đâu vào đêm qua?

Anh thực sự sợ, sợ nghe thấy câu trả lời mà anh không muốn nghe, anh chợt nhớ lại giấc mơ đêm qua mà anh cố hết sức để quên đi.

Hình ảnh rất bình dị thường ngày, anh đang nấu ăn và Lưu Vũ đứng bên cạnh giúp đỡ.

"Lưu Vũ." Anh nói với giọng điệu hết sức thận trọng, "Em dạo này ở bên ngoài, có phải hay không..." Anh không có nói hết câu còn lại, chỉ muốn nhắc nhở đối phương một chút.

"Ồ, anh phát hiện ra rồi à." Vẻ mặt Lưu Vũ bình tĩnh lạ thường, thậm chí có phần lãnh đạm, "Vậy thì ly hôn đi."

Santa toàn thân đổ mồ hôi lạnh, đây chắc chắn không phải kết quả mà anh mong muốn. Ngay từ đầu anh là kẻ đã dụ dỗ người ta, dùng bất cứ thủ đoạn nào để giữ người ta lại bên mình, điều này thật thấp hèn và đáng khinh.

Vì vậy, anh ta thập phần sợ hãi mở wechat ra hỏi: "Tối nay em có về không?" Sau đó liền gửi thêm một nhãn dán hình cún bự đáng thương biểu lộ anh nhớ em.

Ngay sau đó điện thoại truyền đến tin nhắn trả lời, "Em sẽ về nhà sau ca học tối nay."

Santa ngay lập tức trấn an trước câu trả lời này, tựa hồ việc mới phát hiện mình bị lừa dối không đáng nhắc tới.

Anh cố tình từ chối hội đàm tuyển dụng của 500 công ty hàng đầu đã hứa đi nghe với các bạn cùng lớp của mình trước đó, định đi đón Lưu Vũ tan ca học tối. Mặc dù họ chưa bao giờ hẹn hò trong khuôn viên trường, nhưng lịch học của Lưu Vũ anh đều được biết.

Santa đến trước cửa lớp học nửa tiếng trước khi giờ tan học kết thúc, có hàng trăm người đang ngồi trong lớp say mê nghe giảng về thần thoại Hy Lạp. Trong phòng học không có đèn, chỉ có ánh sáng hắt ra từ máy chiếu. Santa không có cách nào để tìm thấy Lưu Vũ.

Santa không vội, anh chỉ đứng dựa vào bức tường đối diện với cửa lớp để chắc chắn rằng mình có thể phát hiện ra Lưu Vũ càng sớm càng tốt.

Không biết Lưu Vũ sau khi nhìn thấy anh ta có tức giận không, rõ ràng là cậu yêu cầu không được tiết lộ mối quan hệ của hai người.

Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, rất đông học sinh đổ ra khỏi lớp, Santa đã tập trung quan sát rất kỹ và không tìm thấy ai giống Lưu Vũ. Khi dòng người thưa dần, không thấy ai ra về, anh bước vào cửa lớp nhìn quanh.

Trong phòng học bật đèn, cũng không có mấy người, thoạt nhìn cũng không thấy Lưu Vũ. Santa túm lấy một người bạn học chuẩn bị đi ra ngoài hỏi, "Lưu Vũ đâu?"

Bạn học sững sờ một lúc, sau đó thấp giọng nói nhỏ: "Hai tuần nay Lưu Vũ không tham gia một lớp buổi tối nào. Chúng tôi đều nghi ngờ không biết cậu ấy có phải đang yêu đương hay không, lúc nào cũng rất cao hứng chạy ra ngoài, nhưng cậu ấy cái gì cũng không nói." Bạn học nói xong còn làm động tác chớ có lên tiếng để Santa giữ bí mật.

Đúng là bí mật cần giấu kín. Và chính Santa là người mà bí mật này cần giấu nhất.

Đã hai tuần liên tiếp trôi qua nhưng hai tuần nay Lưu Vũ không hề có biểu hiện gì bất thường, luôn đều đặn về nhà sau ca học buổi tối, dù có hẹn gặp ở ngoài trường cũng không để lộ khuyết điểm nào. Hào hứng hừng hực? Đúng là có vài lần cậu trở về sau lớp học buổi tối với tâm trạng vui vẻ, nhưng Santa cũng vui lây với cậu và không hề nghĩ đến những thứ khác.

Trên đường về nhà, Santa bước rất nhanh, nhưng anh vẫn cố gắng hết sức bình tĩnh, không muốn nổi giận với Lưu Vũ, càng không muốn to tiếng. Nếu Lưu Vũ không muốn anh biết, anh có thể giả vờ như không biết bất cứ điều gì.

Không sao đâu, không có gì cả, chỉ là một vài lời nói dối nhỏ thôi. Giữa vợ và chồng nên có không gian riêng tư đúng không?

Note: Mọi người vote với cmt nhiều nhiều để tôi có động lực không nhây bản dịch nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro