tan biến.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

có thể những ngày em bên tôi đã trở thành dĩ vãng, khi mà bàn tay em chẳng còn nắm chặt lấy bàn tay tôi, giọng cười không còn trong thanh như thuở đầu. em tan biến vào cõi hư vông vô định của thế giới và ở yên lại một nơi nhất định cho đến cuối cuộc đời sau này.

tôi vẫn ngồi đây, chờ mong một ngày em về. một ngày tôi sẽ được nắm lấy bàn tay em còn hương thơm của chai dưỡng nhè nhẹ phảng phất và biết rằng em sẽ chẳng rời xa tôi khi lời yêu trượt khỏi đôi môi em vô tình. chờ mong đến ngày vũ trụ toả sáng khi có em trở về, mang theo những sắc màu của những vì tinh tú đem trả lại những vì sao đang tối đen như mực nơi bầu trời đêm đen từ rất lâu chưa được nhìn thấy ánh sáng. giống như hoàn lại cho tôi một cuộc đời có ánh sáng là em, có những xúc cảm xưa xa ùa về như cơn gió đầu mùa.

nhưng rồi, tôi nhận ra việc chờ đợi không phải là một lựa chọn tốt cho tình yêu của chúng tôi. em đã nói rất nhiều về việc đừng đợi em thêm một chút nào nữa nhưng tôi vẫn cố chấp giữ lấy bóng hình em trong tâm trí mặc dù hiện thực là em đã tan biến khỏi cuộc đời tôi, nhanh như một cái chớp mắt của cuộc đời.

tình yêu và em, là hai thứ tôi chẳng thể buông bỏ. tôi đã luôn mặc định trong lòng tình cảm của tôi chẳng hề đổi thay và em cũng thế. em cũng vẫn mãi yêu tôi cho đến mai này. nhưng rồi sau cùng vẫn chỉ còn là đổ vỡ. những mảnh ghép của tình yêu và tinh cầu thuỷ tinh lấp lánh là em đã vỡ tan ngay trong tầm mắt tôi đứng nhìn. tôi đứng yên và chẳng thể vãn hồi được việc em rời đi chẳng nói một lời cho nhẹ bẫng lòng.

tôi đã thôi chờ đợi, nhưng tôi vẫn kiếm tìm em.

biết sao được, qua những góc phố nhỏ mà hai chúng tôi từng dan díu nhau đi khắp nẻo đường, tôi có thể nghe thấy tiếng em cười ráo hoảnh và đáy mắt em trong như bầu trời mùa thu, soi lấy tôi trong đó mà tràn ngập tình yêu đã từng rất nồng đậm.

và rồi cuối cùng, ánh mắt chứa những vì sao mà tôi luôn muốn chìm đắm thật lâu đã rơi rớt những ánh sáng và để lại cho em một màu tối tăm như đáy địa ngục.

em ra đi, khi mọi thứ gần như trở về quỹ đạo cũ và đôi mình sắp hàn gắn được những vết thương.

em ra đi, không ngỏ lấy một lời yêu, cũng chẳng chờ đợi tôi đến bên em như những giây phút đầu.

có thể, trong những quãng đường sau, tôi chẳng còn yêu ai nhiều bằng em, không thể sống lại những cảm xúc đong đầy và cao trào khi yêu em.

có thể, trong những quãng đường sau, chỉ còn tôi cố chấp ôm lấy những mảnh vỡ của em, vẫn chờ đến ngày em về, rồi chết đi khi mảnh tình héo quắt và trái tim khô khốc qua thời gian.

<2008>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro