Đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong màn đêm tĩnh mịch, vầng trăng cô đơn lao mình xuống mặt hồ phẳng lặng, cây cối xung quanh lặng lẽ, chỉ còn nghe tiếng gió thổi qua lá cây lao xao hòa quyện với tiếng côn trùng rỉ rả từ xa. Không khí mát mẻ và yên bình, như thể thời gian đang ngưng đọng để chờ đợi điều gì đó đặc biệt. Jae-Ha bước vào phòng riêng, nơi mà hắn thường chia sẻ với Ari những giây phút yên bình sau mỗi ngày dài. Đêm nay, căn phòng im lìm, chỉ có tiếng thở nhè nhẹ của gió đêm lùa qua khung cửa sổ.

Hắn nhíu mày, "Lạ thật." Thường thì những lúc thế này, hắn sẽ trở về phòng trong sự chào đón của Ari và căn phòng ngập tràn ánh sáng. Jae-Ha tự nhủ rằng có lẽ Ari đã ra ngoài một lúc, trong lòng lại dấy lên một linh cảm lạ lùng. Hắn bước chậm rãi, từng bước chân nhẹ nhàng như dạo chơi trên thảm cỏ xuân, nhưng trong tâm trí thì đang nổi bão.

Căn phòng bình thường đã tĩnh lặng, nay lại càng thêm u tịch. Jae-Ha quét ánh mắt sắc bén đi khắp nơi, tìm kiếm dấu vết của Ari. Ánh trăng yếu ớt bên ngoài rọi vào qua ô cửa sổ chỉ đủ để hắn nhận ra được những đường nét mờ ảo của đồ đạc trong phòng.

Nỗi lo lắng không ngừng lớn dần trong lòng hắn. Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này, không thấy bóng dáng Ari đâu cả, trái tim hắn như bị tay ai bóp chặt. Bên ngoài, Jae-Ha cố tỏ vẻ trầm tĩnh, nhưng bên trong, từng cơn hoảng loạn như những đợt sóng lớn đang cố nhấn chìm hắn.

Đột nhiên, hắn nhìn thấy từ trong tủ quần áo ở gian phòng ngủ có vài mảnh vải lòi ra một cách bất thường. Trái tim hắn nảy lên một nhịp, linh cảm mách bảo rằng có lẽ Ari đang ở đó. Hắn tiến lại gần, bàn tay nhẹ nhàng mở cửa tủ. Trước mắt hắn, Ari co ro trong góc tủ, khuôn mặt lấm lem nước mắt, cơ thể run rẩy trong đống quần áo.

"Ari, muội làm sao vậy?" Jae-Ha hỏi giọng đầy lo lắng. Hắn quỳ xuống, nhẹ nhàng bế Ari ra khỏi tủ.

Cô không trả lời, chỉ lặng lẽ sụt sùi, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước. Jae-Ha ôm chặt lấy cô, cảm nhận được sự bất an đang bao trùm lấy tâm hồn cô. Đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với việc Ari trốn như thế này, hoàn toàn bối rối chẳng biết phải làm sao, chỉ biết moi hết ruột gan ra để dỗ dành cô.

"Ari, muội làm sao vậy?" Jae-Ha quan tâm hỏi lại. "Có phải muội gặp chuyện gì không?"

Ari khẽ cựa mình, nước mắt lăn dài trên má. "Ta... ta gặp ác mộng..." cô thều thào, giọng nói yếu ớt.

"Không sao, Ari, muội không cần phải sợ. Ta ở đây với muội," Jae-Ha thì thầm trấn an, giọng hắn trầm ấm nhưng lại mùi mẫn như đang hát ru. "Không có gì có thể làm hại muội khi ta ở bên."

Hắn dùng bàn tay ấm áp vuốt nhẹ mái tóc của Ari, như muốn xua tan mọi nỗi sợ hãi. "Muội biết không, Ari, ta đã từng gặp rất nhiều thứ đáng sợ trong cuộc đời. Nhưng khi ta ở bên muội, mọi thứ đó đều trở nên nhỏ bé. Ta sẽ luôn ở đây để bảo vệ muội."

Ari nhìn lên, ánh mắt vẫn còn ngấn nước nhưng đã dần trở nên bình tĩnh hơn. "Thật không, huynh?"

"Thật chứ, Ari. Ta hứa với muội. Mỗi khi muội cảm thấy bất an, hãy tìm đến ta. Ta sẽ luôn ở đây, bên cạnh muội," Jae-Ha nói với tấm lòng tràn đầy quyết tâm và ấm áp.

Ari dựa đầu vào vai hắn, cảm nhận sự ấm áp và an toàn mà Jae-Ha mang lại. "Ta xin lỗi, huynh. Ta không muốn làm phiền huynh..."

"Đừng nói vậy, Ari. Muội không bao giờ làm phiền ta. Muội là người ta yêu thương nhất, và ta sẽ luôn ở bên muội, dù bất cứ chuyện gì xảy ra."

Jae-Ha ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng kéo chiếc chăn mỏng lên phủ kín người Ari. Hắn nhìn cô, ánh mắt đầy sự quan tâm và lo lắng. "Muội có lạnh không?"

Ari lắc đầu, nhưng cơ thể vẫn run lên nhẹ. Jae-Ha hiểu rằng nỗi sợ hãi trong lòng cô còn chưa tan biến. Hắn nhẹ nhàng cởi chiếc áo khoác ngoài, choàng lên người Ari, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể hắn truyền qua lớp vải.

"Ari, muội hãy kể ta nghe về những gì đã xảy ra trong giấc mơ đó," Jae-Ha dịu dàng dò hỏi. "Ta sẽ nghe và giúp muội xua tan mọi nỗi sợ hãi."

Ari nhìn vào mắt Jae-Ha, cảm nhận được sự chân thành trong từng lời hắn nói. Cô hít một hơi thật sâu, rồi từ từ kể lại những hình ảnh kinh hoàng trong giấc mơ. Những gương mặt đáng sợ, những bàn tay thô bạo, tất cả như sống lại trong trí nhớ của cô.

Jae-Ha lắng nghe, không ngắt lời, chỉ khẽ gật đầu như để xác nhận rằng hắn đang lắng nghe từng lời cô nói. Khi Ari kể xong, hắn khẽ thở dài, rồi ôm cô chặt hơn. "Muội biết không, ta sẽ luôn ở đây, bên cạnh muội. Không ai có thể làm hại muội khi ta ở đây."

Ari cảm thấy trong lòng mình ấm áp lạ thường. Những lời nói của Jae-Ha như một liều thuốc an thần, xoa dịu mọi nỗi đau và sợ hãi trong cô. Cô tựa đầu vào ngực hắn, nhắm mắt lại, cảm nhận từng nhịp đập của trái tim hắn, từng hơi thở đều đặn và ấm áp.

Được Jae-Ha nhẹ nhàng vỗ về, những lời nói ân cần của hắn như một liều thuốc an thần, giúp Ari dần chìm vào giấc ngủ yên bình.
Trong đêm tối, căn phòng của Jae-Ha trở thành nơi trú ẩn an toàn nhất cho Ari. Những cơn ác mộng dần tan biến, chỉ còn lại sự ấm áp và tình yêu của Jae-Ha dành cho cô. Trong vòng tay hắn, cô tìm thấy sự bình yên mà cô luôn khao khát. Bên ngoài, ánh trăng vẫn chiếu sáng, nhưng trong lòng hai người, một ánh sáng khác rực rỡ hơn nhiều – ánh sáng của tình yêu và sự bảo vệ vĩnh cửu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro