Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng la hét, tiếng còi hụ của cảnh sát và của cả xe cấp cứu trộn lẫn vào nhau tạo nên một khung cảnh hỗn loạn hơn bao giờ hết.

Sau 15 phút hỗn loạn, hắn đầu đầy máu được các bác sĩ đưa ra từ chiếc xe rồi đặt lên băng ca chạy thẳng về bệnh viện. Tiếng còi hụ xe cứu thương trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.

Khi xe cứu thương vừa tới bệnh viện thì cửa xe cứu thương ngay lập tức được mở ra, các y tá vội vàng đẩy hắn vào phòng cấp cứu vì tình trạng chấn thương rất nặng.

Yoochun đang ở quán bar nhận được điện thoại từ một nhân viên y tế từ máy điện thoại của hắn thì vội vàng lái xe đến bệnh viện. Yoochun nhanh chóng làm thủ tục nhập viện cho hắn khi tới bệnh viện rồi theo hướng dẫn của y tá đi lên phòng cấp cứu. Một lần nữa chiếc điện thoại của hắn lại được giao cho Yoochun.

Yoochun nắm chặt chiếc điện thoại của hắn bị đập vỡ màn hình trong tay nhìn y tá vội vã chạy ra chạy vào liên tục, cánh cửa phòng cấp cứu không được đóng kín quá 30 phút.

Yoochun nhìn chiếc điện thoại của hắn rồi chầm chậm bấm vào nhật ký điện thoại. Nhìn thấy danh sách cuộc gọi đi, Yoochun thấy trừ cuộc gọi gần đây do nhân viên y tế gọi cho Yoochun, còn lại toàn là gọi cho Kim Jaejoong. Yoochun nhận ra rằng cuộc gọi cuối cùng hắn gọi cho cậu trùng với khoảng thời gian mà hắn gặp tai nạn giao thông thì khẽ thở dài

"Khi thấy mày cố gắng như vậy tao tưởng rằng mày sẽ nhận được tình yêu và thoát khỏi bóng đen quá khứ sau một khoảng thời gian dài như thế, nhưng cuối cùng thì tại đâm thêm một nhát vào vết thương của mày" - Yoochun bật cười chua xót cho thằng bạn chí cốt của mình.

"Đáng ra mày không nên biết tình yêu là gì" - Yoochun lắc đầu tự trách bản thân rồi ngồi yên lặng trước cửa phòng cấp cứu cầu nguyện cho mạng sống của hắn.

So với vẻ ngoài lạnh lẽo của hành lang cấp cứu thì bên trong phòng cấp cứu bây giờ lại cực kỳ căng thẳng. Các y tá liên tục thay các bịch máu mới để bác sĩ làm phẫu thuật cho hắn. Nhịp tim của hắn càng ngày càng giảm dần và không hề có xu hướng tăng trở lại.

Đột nhiên biểu đồ nhịp tim của hắn có sự rung động mạnh. Các bác sĩ căng thẳng nhìn biểu đồ nhịp tim của hắn. Một giọt nước mắt rơi từ khóe mắt của hắn.

"CHUẨN BỊ KÍCH ĐIỆN" - Một bác sĩ yêu cầu y tá chuẩn bị máy kích nhịp tim khi nhịp tim của hắn trên màn hình chỉ còn một đường thẳng.

"LẦN 1" - Bác sĩ lớn tiếng rồi kích điện cho hắn.

"Vẫn chưa được thưa bác sĩ" - Một y tá nam theo dõi biểu đồ nhịp tim thông báo.

"CHUẨN BỊ KÍCH ĐIỆN LẦN 2" - Bác sĩ yêu cầu lần nữa

"Vẫn chưa ạ" - Ý tá đó lên tiếng lần nữa.

"LẦN 3" - Bác sĩ lại tiếp tục làm thêm một lần nữa, không khí phòng bệnh trở nên căng thẳng, ngột ngạt hơn bao giờ hêt.

Y tá quan sát biểu đồ nhịp tim căng thẳng, mồ hôi chảy đầy mặt hồi hộp quan sát biểu đồ của nhịp tim. Các y bác sĩ trong căn phòng dường như nín thở chờ đợi vào phép màu.

"Lên rôi, LÊN LẠI RỒI, NHỊP TIM TĂNG RÔI" - Một y tá vui mừng hét lên khi thấy nhịp tim của hắn tăng lên và trở lại bình thường.

"Sống rồi, vậy là sống rồi" - Vị bác sĩ già chịu trách nhiệm phẫu thuật chính cho hắn mỉm cười thở phào nhẹ nhõm.

Một lát sau, hắn được các y tá đấy ra trên băng ca rồi được đưa thẳng tới phòng bệnh đặc biệt. Yoochun ngồi phía ngoài nhìn thấy hắn được đẩy ra từ phòng cấp cứu thì vội đứng dậy rồi đi cùng với y tá lên phòng bệnh đặc biệt vì hắn vẫn phải dùng máy thở.

Yoochun cùng bác sĩ đứng ngoài nhìn các y tá lắp đặt máy thở và bình truyền cho hắn một lát rồi Yoochun quay sang hỏi tình hình của hắn.

"Yunho có làm sao không bác sĩ" - Yoochun lo lắng hỏi bác sĩ.

"Cậu Jung hiện tại đã qua cơn nguy kịch. Bây giờ chúng tôi cần theo dõi thêm để xem có còn biến chứng nào không. Nhưng có thể nói bây giờ đã ổn rồi" - Bác sĩ nhìn vào hồ sơ phẫu thuật của hắn một chút rồi nói.

"Vậy bây giờ tôi có thể vào thăm được không?" - Yoochun nhìn hắn nằm trong giường bệnh rồi quay sang hỏi bác sĩ.

"Được, cậu Park có thể vào thăm nhưng một lần chỉ được phép vào một người thôi" - Bác sĩ nói rồi rời đi.

"Dù sao cũng đâu có ai vào thăm cậu ta" - Yoochun thở dài mở cửa bước vào phòng bệnh của hắn.

Yoochun kéo chiếc ghế đến gần giường của hắn rồi ngồi xuống. Nhìn thấy gương mặt xanh xao không chút sức sống của hắn thì Yoochun không khỏi thở dài.

"Đến cả tao chỉ là người ngoài mà còn cảm thấy đau lòng thì hai người phải bi thương đến mức nào" - Yoochun nhìn người nằm trên giường hồi lâu rồi nói.

"..."

"Cũng mệt mỏi rồi, mày nghỉ ngơi đi" - Yoochun nói, đắp cái chắn lên cho hắn rồi ra nằm ngủ ở ghế sôfa.

.................................

Sáng hôm sau cậu dậy sớm hơn thường lệ, đánh răng rửa mặt rồi lại chuẩn bị đi đến công trường. Khi cậu vừa bước ra khỏi cửa nhà thì thấy có một dáng người đang ngồi phía ngoài cửa. Cậu có chút ngạc nhiên, ngước đầu nhìn xem thử là ai. Chợt người đó quay đầu lại, nhìn thấy cậu thì vui mừng nói

"Jaejoong, cuối cùng cũng gặp được cậu rồi" - Junki nhìn thấy cậu thì vui mừng ôm chầm lấy cậu.

"Jun...Junki à, sao cậu biết mình ở đây" - Cậu sau một thoáng bất ngờ cũng lên tiếng.

"Là ông chủ đưa cho mình địa chỉ của cậu" - Junki nói, giả vờ trách móc cậu.

"Ông chủ sao?" - Cậu ngạc nhiên hỏi lại.

"Ừ, cậu đang định đi làm ở công trường đấy hả" - Junki nhìn cậu một chút rồi nói - "Hôm nay xin nghỉ đi, tớ có chuyện muốn nói với cậu"

Junki nói xong thì liền kéo cậu vào nhà mà không đợi cậu đồng ý. Còn cậu thì nghĩ lâu ngày gặp Junki nên cũng lấy điện thoại ra điện cho quản lý xin nghỉ làm một ngày.

"Cậu dạo này làm việc thế nào rồi Junki, vẫn tốt cả chứ" - Cậu rót một ly nước cho Junki rồi ngồi xuống bên cạnh giường.

"Bỏ qua chuyện đó đi, nói chuyện của cậu đã" - Junki đặt ly nước xuống bàn rồi nghiêm nghị nhìn cậu.

"Chuyện của tớ? Chuyện gì?" - Cậu nghe Junki nói đến chuyện của mình thì có phần khó hiểu.

"Mình biết chuyện rồi. Chuyện của cậu và ngài Jung" - Junki nói, Junki nhìn thấy cậu bối rối thì lên tiếng - "Tối qua ông chủ đã kể sơ cho tớ một số chuyện và yêu cầu tớ đến đây gặp cậu"

Cậu nghe Junki nói thì chỉ cúi đầu im lặng, hai tay đan vào nhau. Cả hai im lặng một lúc lâu.

"Cậu thấy mình đáng khinh bỉ lắm đúng không?" - Sau một hồi im lặng, cậu chậm rãi lên tiếng.

"Jae à" - Junki cầm lấy hai tay cậu, vuốt ve một chút rồi nói.

"Thật ra mình rất ngưỡng mộ cậu"- Junki từ từ nói, cậu ngạc nhiên đưa ánh mắt lên nhìn Junki.

"..."

"Cậu có thể kiên cường như thế này sau bao nhiêu chuyện như thế sao lại không đáng ngưỡng mộ cơ chứ" - Junki mỉm cười nói.

"..."

"Nhưng cậu nên trở về thôi" - Junki ngước lên rồi nhìn thẳng vào mắt cậu.

"..."

"Cậu cũng đã mệt mỏi rồi" - Junki nói.

"..."

"..."

"..."

"Còn ngài Jung cũng đang hôn mê ở bệnh viện" - Junki nhìn cậu ánh mắt có tia buồn bã.

Cậu nghe lời Junki vừa nói thì chợt sững người, chầm chầm ngước lên nhìn Junki như không tin nổi vào tai mình. Cậu chờ đợi một câu phủ định từ Junki nhưng thứ cậu nhận được chỉ là ánh mắt buồn bã của Junki đang nhìn mình. Trái tim cậu chợt có một cái gì đó đang sụp đổ.

_________________________________________

Vì mình đoán có nhiều người hỏi nên mình trả lời trước luôn lỡ như cúp điện mình lại không thể trả lời bình luận của các bạn. Nếu các bạn thắc mắc ở đây đã là ngọt hay chưa thì mình chỉ có thể xin trả lời là chưa. Cảm ơn các bạn đã đọc đến lúc này. ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro