Ngoại truyện 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoại truyện. Ngày cầu hôn của Jung Yunho

"Em đi một mình đến trường được chứ" - Hắn hỏi khi đang cùng cậu ở ngoài bãi giữ xe.

"Em có thể bắt xe buýt đến đó, anh đừng lo" - Cậu gật đầu chắc chắn với hắn.

"Ừ, vậy gặp em sau khi kết thúc buổi lễ nhé" - Hắn hôn nhẹ lên trán cậu rồi đi vào xe lái xe đi.

Ngồi trên xe hắn hình dáng vẻ thất vọng của cậu thì mỉm cười rồi lấy điện thoại điện cho Yoochun.

"Nhẫn xong rồi chứ, tao chạy qua lấy nhé"

"..."

"GÌ CƠ? CHƯA XONG LÀ THẾ NÀO?"

"..."

"Được rồi, tao chạy qua ngay"

Hắn sau khi cúp máy thì vội vàng chạy tới cửa hàng đá quý mà Yoochun đặt nhẫn cưới cho hắn và cậu. Vừa tới nơi, hắn vội vàng xuống xe rồi đi vào cửa hàng.

"Yoochun, nhẫn có vấn đề gì sao?" - Hắn vừa nhìn thấy Yoochun đã lên tiếng hỏi.

"Khoảng 1 tiếng nữa sẽ xong, cửa hàng nhầm lẫn hai đơn hàng với nhau" - Yoochun nói.

"Cửa hàng lớn mà làm ăn cẩu thả vậy sao?" - Hắn bực tức lớn giọng nói.

Chủ cửa hàng thấy hắn nổi giận thì vội vàng chạy tới giải thích và mong hắn thứ lỗi cho sai sót này. Hắn bực mình trách mắng chủ tiệm vài câu rồi lôi điện thoại ra vì có tin nhắn đến

"Anh thực sự không đến được à?"

Hắn đọc tin nhắn của cậu rồi nhanh chóng nhắn tin trả lời cậu.

"Xin lỗi, lần này đành phải lừa em rồi" - Hắn nói rồi bấm nút trả lời.

"Tôi đang họp, xin lỗi em nhưng chắc tôi không đến được rồi"

Sau khi gửi tin nhắn cho cậu, hắn vừa nhìn đồng hồ vừa lo lắng đi qua đi lại, lâu lâu lại nhìn nhân viên đang khắc chữ vào hai chiếc nhẫn. Hắn đợi khoảng hơn 1 giờ đồng hồ thì nhẫn được hoàn thành.

Nhận cặp nhẫn từ nhân viên, hắn vội vàng chạy ra xe còn Yoochun thì ở lại giúp hắn thanh toán tiền. Trên đường đi hắn vừa chạy xe vừa nhìn vào đồng hồ, hi vọng mình đến kịp lúc.

Đến trường, hắn cầm lấy hộp nhẫn rồi chạy vội vào trong hội trường bằng cửa sau.

"Vâng bây giờ để tiếp nối chương trình, xin mời sinh viên Kim Jaejoong năm 2 khoa Thanh nhạc lên sân khấu" - Tiếng MC vang lên hắn giật mình nhìn lên sân khấu khi nghe thấy tên cậu. Từ phía dưới, hắn nhìn thấy cậu bước ra từ phía sau cánh gà.

"Vâng, xin chào tất cả các bạn, mình tên là Kim Jaejoong, sinh viên năm 2 khoa thanh nhạc. Bài hát hôm nay mình hát là một món quà mình muốn gửi đến một người cùng trường tiếc rằng anh ấy không thể đến vào ngày hôm nay. Hi vọng các bạn sẽ thích tiết mục của mình"

Cậu vừa dứt lời thì cả hội trường nồng nhiệt vỗ tay, một số sinh viên năm nhất hú hét còn hắn thì vô cùng ngạc nhiên trước lời giới thiệu của cậu.

Khi nhạc bắt đầu nổi lên hắn thấy cậu đưa tay giữ lấy micro, người cậu lắc lư theo điệu nhạc rồi bắt đầu cất tiếng hát.

"Mỗi khi nhìn anh em đều cảm thấy ngại ngùng

Mỗi khi nhìn thấy anh trái tim em trở nên loạn nhịp

Mỗi khi nói chuyện với anh em như biến thành một đứa trẻ thẹn thùng

Mỗi khi nhìn anh em lại cười một cách vô thức

Em cứ hành động như một kẻ ngốc vậy đó

Em nghĩ mình đã yêu rồi

Anh làm em cảm thấy muốn ngừng thở

Em sẽ làm bất cứ điều gì anh muốn

Bởi vì em yêu anh

Yêu anh không cần lý do nào cả"

Ở phía dưới khán đài hắn im lặng lắng nghe từng câu hát của cậu, hắn ngắm nhìn gương mặt hạnh phúc của cậu khi hát.

"Kim Jaejoong, hóa ra đây là lý do em muốn tôi đến" - Hắn mỉm cười hạnh phúc - "Nếu tôi đến muộn một chút có lẽ tôi sẽ hối hận mất"

Hắn theo dõi màn trình diễn của cậu từ đầu đến cuối rồi lui về sau khi cậu đi xuống khán đài và ngồi ở ghế ngoài cùng.

Hắn đứng phía sau quan sát cậu, khi hắn thấy cậu lâu lâu lại nhìn ra ngoài, ánh mắt đượm buồn thì trong lòng có chút áy náy nhưng vì kế hoạch nên đành phải đứng yên một chỗ mà nhìn cậu.

"Buổi lễ kỷ niệm 60 năm thành lập trường đến đây là kết thúc, xin cảm ơn quý vị đại biểu quý giảng viên cùng toàn bộ sinh viên của trường đã có mặt ngày hôm nay."

Lời thầy hiệu trưởng vừa dứt, hắn vội vàng đi lên dãy ghế của cậu rồi men theo dòng sinh viên đi tới chỗ cậu. Khi chuẩn bị đi ngang qua cậu hắn nhìn thấy cậu đang cúi xuống cất gì đó thì vội vàng cầm hộp nhẫn đôi vào chân cậu, nấn ná một chút cho cậu nhìn thấy rồi bước đi thẳng.

"Anh gì ơi, anh làm rớt chiếc hộp này"

Hắn đi được một đoạn, nghe thấy tiếng cậu gọi thì đi thẳng ra giữa sân trường rồi đột ngột đứng lại. Hắn xoay nhẹ đầu để xác nhận cậu nhìn thấy hắn, khóe môi hắn bất chợt mỉm cười.

"JUNG YUNHO, ANH ĐẾN ĐÂY TỪ KHI NÀO HẢ?"

Hắn có chút giật mình khi cậu đột nhiên hét lớn lên. Hắn đoán chắc cậu lại giận rồi nên đành mỉm cười quay đầu lại nhìn cậu.

"Tới kịp để nghe em hát" - Hắn vui vẻ trả lời.

"Anh...anh thật quá đáng"

Hắn nghe cậu nói thế thì trong lòng dấy lên một trận ngọt ngào. Nói thế nào thì hôm nay hắn cũng thật sự hạnh phúc xen lẫn bất ngờ khi cậu công khai hát tặng hắn như thế giữa toàn trường. Hắn biết cậu đã phải gom hết cam đảm như thế nào mà hắn lại đi lừa cậu nên thái độ này của cậu với hắn cũng khá dễ hiểu.

Hắn nhìn thấy cậu khóc thì mỉm cười đi tới nhưng cậu lại lập tức cúi mặt xuống đất không thèm nhìn hắn.

"Rõ ràng là tôi đôi nó vào chân em, không phải tôi làm rớt" - Hắn giả vờ không quan tâm đến câu cậu nói, bước tới cạnh cậu, cầm lấy chiếc hộp ở trong tay của cậu rồi mở ra sau đó quỳ một chân xuống đất trong sự reo hò của toàn thể sinh viên có mặt ở đó.

Hắn thấy cậu có chút ngạc nhiên nhìn hắn thì cúi đầu nhẹ nhàng mở hộp ra, nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trong hộp một hồi lâu. Hắn thề rằng ngay lúc này trái tim hắn như có một tảng đá đè nặng lên ngực. Hắn hít một hơi thật sâu rồi đưa chiếc nhẫn lên trước mặt cậu rồi bắt đầu nói.

"Kim Jaejoong, mỗi khi nhìn thấy em tôi luôn cảm thấy như muốn ngừng thở"

"..."

"Tôi sẽ làm bất cứ điều gì em muốn"

"..."

"Bởi vì tôi yêu em"

"..."

"Yêu em không cần lý do nào cả"

"..."

"Em đồng ý lấy anh chứ"

Hắn nói xong thì im lặng chờ đợi câu trả lời của cậu, tay hắn có chút run rẩy. Hắn thấy cậu hồi lâu không nói gì thì có chút lo sợ rằng có khi nào cậu vì chuyện hắn lừa mà từ chối hắn hay không. Hắn như ngừng thở quan sát từng cử chỉ của cậu.

"ĐỒNG Ý ĐI, ĐỒNG Ý ĐI" - Những sinh viên đứng xung quanh cậu và hắn đang reo rò như tiếp thêm động lực cho hắn.

Bất chợt hắn thấy cậu lấy tay lau bớt nước mắt rồi từ từ lên tiếng

"Jung Yunho, em đồng ý" - Cậu trả lời, khóe môi nở một nụ cười rạng rỡ

Tiếng nói của cậu vừa dứt thì các sinh viên lại kịch liệt reo hò, hắn thở phào nhẹ nhõm rồi nhanh chóng lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp rồi đeo nó vào tay cậu sau đó từ từ đứng dậy. Hắn nhìn chiếc nhẫn vừa vặn với tay cậu thì có cảm giác tự hào xen lẫn hạnh phúc.

"HÔN ĐI! HÔN ĐI! HÔN ĐI!"

Tiếng các sinh viên reo lên lần nữa, hắn nhìn thấy cậu đứng bên cạnh xua tay thì ngay lập tức ôm lấy cậu rồi đặt lên môi cậu một nụ hôn.

Hai bàn tay của hắn và cậu nắm chặt vào nhau, hai chiếc nhẫn tựa vào nhau cùng với ánh mặt trời tạo thành một cảnh sắc vô cùng tuyệt đẹp.

"Kim Jaejoong, tình yêu của chúng ta bắt đầu từ lời nói dối trong tuyệt vọng của em"

"Dĩ nhiên rồi, bởi vì tình yêu ngay từ lúc bắt đầu đã là sự lừa dối trái tim mình"

"Lừa dối? Tại sao?"

"Tại vì em bắt nó chứa thêm hình dáng của anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro