4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Dì dượng có cho đi không?

Lan Anh gật đầu:

- Em nói đi với anh là ba cho đi liền.

Tối đó, Lan Anh dẫn tôi đi coi phim ở rạp Long Vân. Rạp gần nhà nên hai anh em đi bộ. Tới nơi, ngó lên bảng quảng cáo mới hay rạp đang chiếu phim "Thằng khờ ra tỉnh"!

Tôi liếc Lan Anh, nghi nó chơi xỏ tôi. Nhưng nó cũng ngơ ngơ ngác ngác, chứng tỏ nó cũng bị bất ngờ.

Lan Anh khều tôi:

- Giờ sao anh?

- Sao là sao?

- Thôi, hai anh em mình đi ăn kem đi. Phim này dở ẹc à...

Tôi nổi máu tự ái:

- Dở cũng coi! Chẳng lẽ mình sợ "nó"?

Thế là hai anh em bước vào rạp.

Phim chiếu cảnh một anh nhà quê ra tỉnh mua máy cày, có bao nhiêu tiền bị bọn lưu manh cuỗm sạch. Không một đồng bạc lận lưng, anh ta phải đi lang thang nhặt từng mẩu bánh mì...

Tôi ngồi coi, giật mình thon thót, tưởng người ta nói mình. Phim hài, Lan Anh cố làm mặt tỉnh nhưng không được. Nó cười khúc khích làm tôi muốn điên tiết. Nhưng tôi không trách nó được.

Ra khỏi rạp, tôi nhăn mặt:

- Anh giống hệt cái anh nhà quê kia!

- Không giống đâu! - Lan Anh phản đối.

Tôi nhún vai:

- Em đừng là bộ! Anh thấy giống y chang!

- Em đã bảo không giống mà! Em nói thật đó!

Tôi thấy mừng mừng:

- Em nói thật hả?

- Ừ.

- Vậy em nói thật nữa đi! Tại sao không giống?

- Nói thật hả?

- Ừ, nói thật!

- Tại vì anh khờ hơn anh nhà quê kia nhiều!

Nói xong, Lan Anh cười hích hích. Còn tôi, tôi giận tím người, không phải giận nó mà giận mình. Nó đã nói "không giống" thế là được rồi, còn ép nó "nói thật" nữa chi không biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#con#nho