Chương 14: Tiếng khóc trong phòng vệ sinh nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Trọng Hàn chợt thức tỉnh, hai mắt mờ đi trong chốc lát, dục vọng cũng vơi dần, quay về vẻ sâu thẳm lạnh lùng như trước. Anh nhìn Tiêu Hà Hà, lạnh giọng: "Cô là hạng phụ nữ nào vậy? Ái mộ hư vinh? Ngây thơ trong sáng?"

Tiêu Hà Hà nghe được giọng điệu nguy hiểm của anh ta, nhìn vào khuôn mặt hoàn mỹ như được chạm trổ đó, hai con ngươi sâu thẳm kia dường như mang theo ma lực làm cho người khác không tự chủ được mà bị hút vào trong đó từ lúc nào không hay.

"Anh buông ra!" Cô đã bị anh ta lợi dụng một cách khó hiểu như vậy.

"Hàn, anh đâu rồi?" Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gọi của một cô gái.

Tiêu Hà Hà bắt đầu run rẩy. Nếu lại bị người khác phát hiện, hoặc bị An Tây phát hiện ra cô có gì đó với tổng giám đốc, cô thực sự không còn mặt mũi gì nữa.

"Tổng giám đốc, tôi muốn từ chức." Tiêu Hà Hà lạnh lùng nói.

Cô không phải loại phụ nữ tùy tiện, trước giờ cô chưa từng đụng đến ai, nhưng anh ta quả thực đã ức hiếp người quá đáng.

Tần Trọng Hàn không nói lời nào, mở cửa đi ra ngoài.

Trong nhà vệ sinh nam chỉ còn lại một mình Tiêu Hà Hà, đột nhiên cô thấy tủi thân muốn khóc, muốn khóc thật lớn.

Tại sao lại ức hiếp cô như vậy?

Ông trời ức hiếp cô, cô sai rồi, cô không nên đi làm người đẻ mướn, hại cốt nhục ruột thịt phải chia li, đến nay vẫn chưa thể tìm thấy con ruột của mình.

Hốc mắt đỏ lên, Tiêu Hà Hà ngồi xuống trên bệ bồn cầu rồi khóc thật lớn.

"Ai đang khóc trong đó vậy?" Một giọng nam nghiêm nghị bất thình lình truyền đến, Tiêu Hà Hà sợ tới mức nhất thời không dám lên tiếng.

"Ai ở trong đó?" Lại cất tiếng hỏi, nhưng lần này giọng nói đã có chút mất kiên nhẫn.

"Chủ tịch, chắc là cô gái nào đó đi vào nhầm phòng vệ sinh! Hay là ngài quay lại buổi tiệc đi, thiếu gia đã đến đó rồi." Lại một giọng nam khác.

Tiêu Hà Hà hoảng sợ không dám nhúch nhích. Tiêu rồi tiêu rồi, sao cô lại quên đây là phòng vệ sinh nam chứ?

Đến khi Tiêu Hà Hà quay trở lại bữa tiệc, đang chuẩn bị rời đi, Tăng Ly đã đi khỏi trước đó đã quay trở lại, nhìn thấy Tiêu Hà Hà đang cúi đầu vội vã đi ra ngoài, anh ta suýt không nhận ra cô: "Ơ! Hà Hà, người đẹp, cô xinh quá!"

Tiêu Hà Hà giật mình ngước lên nhìn, hai mắt rưng rưng nhìn về phía Tăng Ly. Ngay thời khắc đó, anh ta ngớ người ra, bất giác cười lớn: "Là cô thật hả? Hà Hà, người đẹp, tự nhiên trên trời rơi xuống một nàng tiên xinh đẹp vậy ta? Sao cô khóc?"

Đối mặt với Tăng Ly thích nói đùa, Tiêu Hà Hà bất lực cười khổ, chỉ nhìn lướt qua Tăng Ly một cái: "Xin lỗi giám đốc Tăng, tôi phải đi đây"

"Này..." Tăng Ly thấy khó hiểu.

Nhìn theo bóng lưng rời đi vội vã mà không hiểu gì, rồi quay đầu lại tìm kiếm bóng dáng Tần Trọng Hàn, phát hiện anh ta đang đứng giữa một đám phụ nữ, miệng còn đang cười rất tươi.

Ngày thứ hai.

Tiêu Hà Hà cầm đơn xin từ chức đến tìm thư kí Cao.

"Thư kí Cao, đây là đơn xin từ chức của tôi."

"Cô muốn từ chức?" Thư kí Cao rất ngạc nhiên: "Hà Hà, vào được Tần thị là chuyện không dễ dàng, trong hơn hai mươi người chỉ chọn cô và Hướng Tịnh, cô nghĩ cũng biết mức độ cạnh tranh khốc liệt thế nào rồi."

"Dạ em biết. Thư kí Cao, cám ơn chị, em chỉ muốn từ chức."

"Chuyện này thì tôi không thể quyết định được." Thư kí Cao nghĩ đến việc Tiêu Hà Hà đã được tổng tài tuyển vào, cô ấy vẫn nên đi hỏi ý tổng tài thì hơn.

Đúng lúc này, Tần Trọng Hàn vừa từ trong thang máy đi tới, thư kí Cao lập tức nói: "Tổng giám đốc, thư ký Tiêu muốn từ chức."

Tiêu Hà Hà nhìn thấy Tần Trọng Hàn, nhìn vào đôi môi mỏng của anh ta, nghĩ đến tự nhiên bị hôn tối qua, gương mặt cô lại nóng ran lên, bất giác cúi đầu xuống. Nhưng nghĩ lại mình đâu có làm gì sai, tại sao phải chột dạ? Ngước mặt lên không chịu khuất phục, nhìn lại anh ta.

Ánh mắt sắc bén như chim ưng của Tần Trọng Hàn quét qua, dừng lại trên khuôn mặt trắng trẻo của Tiêu Hà Hà, không nói gì, đi thẳng về phía phòng làm việc.

Thư kí Cao không biết phải làm sao: "Hà Hà, cô tự vào nói với tổng giám đốc đi!"

"Em..." Tiêu Hà Hà không hiểu, tại sao việc cô từ chức lại khó khăn đến như vậy?

Không cam tâm, Tiêu Hà Hà đi theo đến trước cửa văn phòng, gõ vài tiếng.

"Vào đi!" giọng nói lạnh lùng như lớp băng vạn năm.

Hít sâu! Đừng lo lắng, sắp sửa không cần làm nữa rồi. Cô không sợ liền đẩy cửa đi vào, nhưng tim cô vẫn vô cùng căng thẳng.

Tần Trọng Hàn đã ngồi sau bàn làm việc, tầm mắt không có nhìn lên, vẫn đang chăm chú xem văn kiện trong tay.

"Tổng giám đốc, tôi muốn từ chức."

"Lí do?" Trong con ngươi đen nhánh của Tần Trọng Hàn hiện lên một tia nhìn sắc bén.

Ánh mắt lạnh băng như sương tuyết ngày đông, vắng lặng như tờ. Trên khuôn mặt rắn rỏi ngoài vẻ lạnh lùng ra, dường như mang theo một chút cảm xúc không giải thích được: "Vì tối qua tôi đã hôn cô?"

"A....! Tổng giám đốc, tôi không thích hợp với công việc này." Cô đến để làm việc chứ không phải để bị quấy rối.

Trong ánh mắt Tần Trọng Hàn hiện lên một ánh nhìn cân nhắc: "Dự án hợp tác với AVL đã bắt đầu, cô muốn tôi bàn giao lại cho ai? Thư kí Tiêu, từ chức cũng được, nhưng trước tiên cô phải đền bù thiệt hại cho công ty đã. Ba mươi triệu! Đưa ra đây rồi lập tức biến đi!"

"Hả!" Tiêu Hà Hà thiếu chút nữa hét lên: "Công ty thì có tổn thất gì chứ?"

"Đã một tuần rồi, thư kí Tiêu, cô buộc tôi đột ngột thay người, cô có biết thời gian một tuần sẽ có bao nhiêu cơ hội không? Trang phục mùa đông được tung ra thị trường sớm một ngày thì lợi nhuận trên cả trăm triệu, cô đã làm chậm trễ một tuần, tôi kêu cô bồi thường ba mươi triệu, xem như khách sáo lắm rồi."

"Anh không nói lý lẽ." Tiêu Hà Hà giận dữ.

"Thương trường chỉ nói đến quy tắc và lợi nhuận."

"Tôi không có tiền." Cô đi đâu mà tìm ba mươi triệu, ba mươi ngàn cũng không có.

"Vậy tôi từ chối yêu cầu từ chức của cô, lập tức ra ngoài làm việc." Tần Trọng Hàn lạnh giọng nói.

Trên gương mặt lạnh lẽo xẹt qua một ý nghĩ sâu xa, trong ánh mắt cũng lóe sáng.

Bộ dáng của anh làm cho Tiêu Hà Hà hiểu rõ người đàn ông trước mắt này là cố ý, anh ta biết cô không có tiền: "Anh cố ý."

Nắm đấm của cô siết chặt bên người, cô rất tức giận.

Tần Trọng Hàn im lặng không nói gì, rồi bất thình lình đứng lên.

Tiêu Hà Hà sợ đến nỗi co người lại.

Khóe môi của anh lập tức nhếch lên, ánh mắt phức tạp và khó đoán: "Cô sợ tôi?"

"Tôi đi làm việc đây." Cô quay ngoắt người lại, bây giờ không từ chức được, cô sẽ làm xong vụ hợp tác này rồi từ chức sau.

Tiêu Hà Hà mặt mày ủ rũ đi ra khỏi phòng tổng tài.

"Hà Hà? Tổng giám đốc nói sao?" Thư kí Cao hiếm khi nhiều chuyện.

"Thư kí Cao, có phải người nào từ chức cũng phải trả cho công ty ba mươi triệu không?" Cô đang nghi ngờ không biết có phải Tần thị dựa vào cách lừa gạt này mới phát đạt như vậy không, đúng thật là đáng ghét.

"Hả...!'" Thư kí Cao kinh ngạc: "Sao cô nói vậy? Chẳng lẽ tổng giám đốc yêu cầu cô đền bù ba mươi triệu?"

"Xem như em chưa hỏi gì." Cô không muốn nhiều chuyện, buồn bực ngồi xuống vị trí của mình.

Thư kí Cao chớp chớp mắt, lần đầu tiên nghe được tin này, cũng là lần đầu tiên nghe thấy tổng giám đốc không cho cấp dưới thôi việc. Không lẽ tổng giám đốc và thư kí Tiêu thật sự có mối quan hệ đặc biệt nào đó?

"Buổi sáng tốt lành." Hướng Tịnh đã đến: "Chào! Hà Hà! Hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao không thấy chị đâu cả?"

"Chị có gì đâu, tối qua chị ở đó mà" Cô nói dối.

"Không đúng, Hà Hà, cục cưng à, hình như cô đã rời khỏi đó từ sớm." Một giọng nam đột nhiên xen vào, pha lẫn chút ý giễu cợt.

"Cục cưng?" Thư kí Cao và Hướng Tịnh đều líu lưỡi.

"Đúng vậy! Chị Cao cục cưng, Hướng Tịnh cục cưng, mọi ngươi đều khỏe chứ?" Tăng Ly nhìn ba người phụ nữ với vẻ hăm hở, ai cũng kêu bằng "cục cưng mà không thấy ngại miệng.

Thư kí Cao và Hướng Tịnh nhìn nhau, công lực nói đùa của Tăng Ly còn giỏi hơn Đông Phương Bất Bại.

Tiêu Hà Hà nhìn thấy Tằng Ly làm trò, uể oải liếc nhìn anh ta một cái, không nói gì.

"Sao vậy? Bệnh rồi hả?" Tăng Ly vừa nhìn thấy bộ dạng Tiêu Hà Hà, vội hỏi với giọng quan tâm.

"Làm việc thôi!" Tiêu Hà Hà lắc đầu thất vọng.

"Nhưng nhìn cô có vẻ không được ổn cho lắm!" Tăng Ly hơi nghi hoặc: "Rốt cuộc có chuyện gì?"

"Không có gì. Tôi đi pha cà phê." Tiêu Hà Hà mếu máo, bị người ta lợi dụng, muốn từ chức, nhưng người đó lại đòi cô bồi thường, còn cô bị cưỡng hôn thì nên tìm ai đòi bồi thường đây?

Nghĩ đến việc sau này vẫn phải đến Tần thị làm, ngay cả nụ cười gượng gạo trên mặt của Tiêu Hà Hà cũng ỉu xìu theo.

"Cho tôi một ly luôn." Tăng Ly thấy cô không muốn nói, lại chuyển tầm nhìn sang hai phụ nữ còn lại.

Thư kí Cao lắc đầu, Hướng Tịnh nhún vai, họ đều không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Vậy tôi vào phòng tổng tài đây. Các cục cưng, tạm biệt!" Tăng Ly bước về phía phòng tổng tài với vẻ phóng khoáng.

Tiêu Hà Hà mang cà phê sáng đến trước phòng tổng tài, gõ cửa rồi đi vào, Tần Trọng Hàn và Tăng Ly đang ngồi trên ghế sofa.

"Tổng giám đốc, cà phê! Giám đốc Tăng cà phê." Nói một cách máy móc, Tiêu Hà Hà định đi ra liền nhưng lại bị Tăng Ly gọi vào.

"Hà Hà, hôm nay cô sao vậy? Nhìn cô hơi lạ đó."

Lúc hỏi Tăng Ly có liếc nhìn Tần Trọng Hàn, trong mắt anh ta không có chút gợn sóng nào.

"Không có gì." Tiêu Hà Hà cười cười: "Tôi ra ngoài làm việc đây!"

"Thư kí Tiêu, hôm nay cô đến AVL một chuyến đi, tranh thủ nhắc nhở chuyện hợp tác, tôi hi vọng sẽ nhận được một kế hoạch có hiệu quả thiết thực." Khi Tiêu Hà Hà mau chóng muốn rời đi thì Tần Trọng Hàn lại lên tiếng.

"Dạ!" Tiêu Hà Hà gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng lại chửi thầm, người đàn ông này đúng là gian xảo hơn cáo.

"Đúng lúc tôi cũng định đi, Hà Hà, tôi chở cô đi." Tăng Ly nhấp ngụm cà phê liền đứng dậy.

Tần Trọng Hàn liếc nhìn anh ta một cái, Tăng Ly bị cái nhìn lạnh lẽo làm cho giật mình , nhưng vẫn tiếp tục nói với vẻ không sợ chết: "Hàn à, anh trừng tôi như vậy là có ý gì?"

Tiêu Hà Hà ôm xấp tài liệu trong tay, nhớ lại bộ dạng cãi cọ giữa Tăng Ly và Tần Trọng Hàn vừa rồi, cô không nhịn được phải phì cười. Người như Tần Trọng Hàn thì đối với những anh chàng cà rởn như Tằng Ly, cũng chỉ có thể bó tay mà thôi.

Tăng Ly lái xe qua, hạ kiếng xe xuống, nghiêng đầu thì nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt, thần sắc ngẩn ngơ và bộ dạng đang ngây cả ra của cô.

"Hà Hà. Lên xe đi!"

"Làm phiền anh rồi, giám đốc Tăng." Tiêu Hà Hà mỉm cười, ngoan ngoãn lên xe, nhưng là ngồi ghế sau.

"Trời ạ! Cô ngồi bên cạnh tôi thì chết sao?"

"Tôi là cảm thấy ngồi ở đây sẽ tốt hơn." Tiêu Hà Hà cười cười.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trong kính chiếu hậu, Tăng Ly trợn tròn con mắt: "Được. Vì người đẹp, thiên hạ đệ nhất đẹp trai như tôi sẽ làm tài xế lần này"

Tiêu Hà Hà không để ý lời Tăng Ly nói mà vô thức nhìn ra ngoài cửa kính, thẫn thờ ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.

Tăng Ly hiểu ý nên cũng không nói thêm gì.

Văn phòng AVL.

Tiêu Hà Hà cùng Ngô Tân Tuyên sau khi bàn xong công việc, Ngô Tân Tuyên bất giác lướt nhìn Tiêu Hà Hà đang toàn thân vận một bộ đồ công sở, nhưng đều là trang phục cũ đã hơi lỗi mốt.

"Cô Ngô, cô còn có chuyện gì sao?"

"Hà Hà, có thể gọi cô như vậy sao?"

"À...! Đương nhiên!" Tiêu Hà Hà mỉm cười nhẹ nhàng.

"Cô bao nhiêu tuổi?" Ngô Tân Tuyên đoán rằng bất quá cô cũng khoảng hai mấy tuổi tuổi.

"Hai mươi ba tuổi." Tiêu Hà Hà chưa bao giờ cho việc tuổi tác là bí mật.

"Đời người phụ nữ quan trọng nhất là ở hai độ tuổi."

"Ý cô là?"

"Đó là ở độ tuổi mười bảy và hai mươi ba!" Ngô Tân Tuyên nheo mắt: "Cô chính là đang ở cái độ tuổi quan trọng thứ hai..."

"Hừm.....!!" Tiêu Hà Hà ngây người.

Mười bảy tuổi!

Tuổi mười bảy tuổi đối với cô mà nói, là một năm u ám,là cái hố sâu nhất trong lòng cô, năm đó cô đã mất đi quá nhiều thứ...    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro