Chương 15: Đến góp vui

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đi ăn chung đi!" Ngô Tân Tuyên không hiểu sao mình lại có cảm tình với Tiêu Hà Hà: "Tôi mời cô."

"Vậy có tiện không?" Tiêu Hà Hà cũng không ngờ rằng nhà thiết kế hàng đầu của AVL lại mời mình ăn cơm.

"Sao lại không tiện? Chẳng lẽ cô không đói à?" Ngô Tân Tuyên nhướng cặp lông mày mảnh được tỉa gọn gàng đẹp mắt, nhìn vào Tiêu Hà Hà: "Hay là cô không muốn đi ăn với tôi?"

"Dạ làm gì có. Vậy em cám ơn chị." Tiêu Hà Hà không khách sáo nữa.

Ngô Tân Tuyên là người mà cô luôn rất ngững mộ, chị ấy có rất nhiều mẫu thiết kế kinh điển, Tiêu Hà Hà cũng không ngờ rằng Ngô Tân Tuyên lại là người bình dị dễ gần đến vậy.

"Hôm đó khi cô nói mẫu thiết kế của tôi có khiếm khuyết, tôi thực sự khá bất ngờ!"

"Xin lỗi chị, em chỉ là nói nói đại thôi."

"Nhưng đó thực sự là mẫu thiết kế có khiếm khuyết mà." Ngô Tân Tuyên không hề giấu diếm: "Bộ trang phục đó đã bị rách chỉ trước khi lên sàn diễn, tôi đã dùng kim băng để khâu lại cho người mẫu."

"Sao tự nhiên lại bị rách chỉ được?" Tiêu Hà Hà có chút ngờ vực, thảo nào cô nhìn bộ trang phục đó phần eo có vẻ không được ôm cho lắm, hoàn toàn không giống với các thiết kế của Ngô Tân Tuyên trước đó.

"Cạnh tranh." Ngô Tân Tuyên chỉ nói hai từ, nhưng Tiêu Hà Hà vừa nghe liền hiểu ra ngay.

Hai người vừa trò chuyện vừa bước ra khỏi văn phòng của Ngô Tân Tuyên.

"Hàn! Tôi và Hà Hà đi là được rồi, anh là tổng giám đốc của chúng tôi, sao cũng theo đến góp vui vậy?" Giọng nói của Tăng Ly vang lên từ phía bên kia hành lang.

Tiêu Hà Hà kinh ngạc, nhìn về phía bên kia, ở đó ngay lập trở nên ồn ào.

Sự xuất hiện của Tần Trọng Hàn quả nhiên đã gây ra náo động .

Đặc biệt khi là anh ta xuất hiện ở hành lang cùng lúc với Tăng Ly, sự náo động càng gay gắt hơn.

Nhiều nhân viên của AVL đều ngó đầu ra khỏi khu vực làm việc để được nhìn thấy vị đại tổng tài lớn của Tần thị, chỉ cần nhìn thấy gương mặt điển trai lạnh lùng hoàn hảo của anh ta thôi cũng đủ có cảm giác ngây ngất.

Một bộ vest phẳng phiu, vẫn không có một nếp nhăn. Đôi giày da bóng loáng như gương, một đôi mắt diều hâu hút hồn, đầy vẻ mê hoặc.

Còn xung quanh anh ta, dường như có một luồng khí mãnh liệt trời sinh. Đi qua hành lang, ngay lập tức làm cho các nhân việc nữ trong khu vực văn phòng đắm chìm trong vẻ quyến rũ chết người đó, cũng làm cho các nhân viên nam ở đó phải khâm phục sức đàn áp băng lãnh của anh.

Tổng thể, toàn thân anh toát ra cái loại mị lực độc đáo khiến cho người ta sợ hãi nhưng lại say mê...

Tăng Ly lúc nào cũng nở nụ cười tươi trên mặt, trông rất bình dị dễ gần, nhưng Tần Trọng Hàn lại giống như một khối băng, hai người đứng chung một chỗ, giống như một bó đuốc và một tảng băng vậy, nhưng lại vô cùng hài hòa. Tần Trọng Hàn vừa đến thì ngay cả tổng giám đốc AVL cũng đích thân ra tiếp đón.

Loại thượng hạng trong đàn ông, không thể nghi ngờ gì, hai người đàn ông này đúng là cực phẩm nam nhân!

Tiêu Hà Hà méo miệng, bước một bước lớn lùi về phía sau đám đông, đầu cúi thấp đến mức không thể thấp hơn, rụt cổ thành một con đà điểu nhỏ.

Theo trực giác của cô, cảm thấy có gì đó vô cùng nguy hiểm sắp ập tới... Bởi vì, dường như cô cảm nhận được một ánh mắt đáng sợ đang quét qua đám đông, bắn về phía cô.

Ngô Tân Tuyên liếc nhìn Tiêu Hà Hà: "Hà Hà, chúng ta đi qua bên kia!"

" Dạ." Lập tức trả lời, Tiêu Hà Hà đi theo Ngô Tân Tuyên xuống từ một cầu thang ở đầu bên kia của hành lang.

"Hình như cô rất sợ tổng giám đốc của cô." Trên thang lầu, Ngô Tân Tuyên mỉm cười và nói.

"Ách....Không có." Tiêu Hà Hà hơi kinh ngạc.

Ngô Tân Tuyên nở nụ cười với vẻ thích thú: "Tổng tài Tần, ngoài việc trăng hoa một chút, thì năng lực làm việc là số một đó."

Rất trăng hoa thì có! Cô đã nhìn thấy anh ta hai lần rồi, ít nhất đã hôn hai người phụ nữ khác nhau. Tiêu Hà Hà suy nghĩ một hồi, hay đừng nhiều chuyện thì hơn, công việc của cô không được nhiều chuyện.

Ngô Tân Tuyên nhìn Tiêu Hà Hà đang trầm mặc: "Đến một quán Tứ Xuyên ở gần công ty chúng tôi ăn ha? Cô sẽ không chê quán nhỏ chứ?"

Tiêu Hà Hà ngạc nhiên, nhà thiết kế Ngô Thiết Kế mà lại đến nơi nhỏ bé đó sao, cô cứ tưởng rằng những người như cô ấy phải đến nhà hàng Tây chứ. "Không đâu, em rất thích món ăn Tứ Xuyên."

"Vậy thì tốt quá!" Ngô Tân Tuyên vui vẻ nói: "Đi thôi!"

Hai người sóng vai đi ra khỏi tòa nhà, nhưng ở trước cổng đột nhiên lại xảy ra một đợt rối loạn khác.

Hai người cùng lúc quay đầu lại, nhìn thấy Tăng Ly và Tần Trọng Hàn đang đi ra, hai thân ảnh cao lớn vô cùng thu hút.

"Hà Hà, cô làm gì đi nhanh quá vậy?" Tăng Ly hỏi lớn.

Tiêu Hà Hà rụt cổ quay đầu lại, bọn họ đã đi tới trước mặt hai người, Tiêu Hà Hà chào hỏi với vẻ thận trọng: "Tổng giám đốc, giám đốc Tăng."

Tần Trọng Hàn liếc nhìn Ngô Tân Tuyên, khẽ gật đầu, có vẻ thờ ơ, xem như đã chào hỏi xong.

"Tôi và Hà Hà định đi ăn món Tứ Xuyên, chắc là tổng tài Tần và giám đốc Tăng sẽ không thích đến những nơi đó cho nên tôi không có vinh hạnh mời được hai người rồi." Ngô Tân Tuyên tao nhã mở miệng: "Hà Hà, đi thôi!"

"Uhm." Tiêu Hà Hà mừng thầm trong lòng, nhanh chóng quay người bước đi.

"Không mời chúng tôi? Vậy sao mà được?" Tăng Ly lẩm bẩm, lén liếc nhìn Tần Trọng Hàn bên cạnh một chút, rồi hét lên với hai người phụ nữ đang đi về phía bên kia: "Tôi rất thích những quán nhỏ, các món ăn ở đó thường rất ngon! Món ăn Tứ Xuyên lại càng ngon! Tuyên cục cưng à, tôi cũng đi nữa. Chờ tôi với..."

Ngô Tân Tuyên quay đầu với vẻ mặt kỳ lạ, Tiêu Hà Hà trợn tròn mắt, giám đốc Tăng đúng là thích góp vui mà.

"Hàn! Cậu cũng đi luôn đi, ăn chung cho vui, dù gì bây giờ cũng đến ăn rồi."

Cứ tưởng rằng Tần Trọng Hàn sẽ không đi, ai ngờ anh ta lại gật đầu: "Có gì mà không được?"

Khiến cả Ngô Tân Tuyên và Tiêu Hà Hà đều ngơ ngác, Tần Trọng Hàn và Tăng Ly đã dẫn đầu đi vào con hẻm nhỏ nằm cạnh AVL.

"Trời ơi! Đây có phải là Tần Trọng Hàn mà tôi quen không?" Ngô Tân Tuyên kinh ngạc nói.

"Chị Ngô, chị có quen với tổng giám đốc của chúng tôi hả?" Tiêu Hà Hà hỏi với vẻ thắc mắc.

"Ừ! Tính ra tôi quen biết cậu ấy đã được mười năm rồi đó."

"Hả!"

"Hả cái gì mà hả? Cậu ấy là hậu bối của tôi!"

"Hậu bối?" Tiêu Hà Hà ngạc nhiên, có vẻ như Ngô Tân Tuyên và Tần Trọng Hàn bằng tuổi mà, chắc tổng tài cũng phải ba mươi rồi chứ.

"Nghi ngờ sao? Nhìn tôi thì không già lắm, nhưng tôi đã 32 tuổi rồi." Ngô Tân Tuyên thở dài: "Thời gian làm cho con người ta già đi mà."

"Không, chị Ngô, chị không già chút nào cả!" Tiêu Hà Hà lắc đầu.

"Cô đừng căng thẳng quá như vậy, cứ thoải mái là được rồi!" Ngô Tân Tuyên quay sang nhìn cô.

"Dạ! Chị Ngô."

"Hai người mau lên đi! Tuyên cục cưng ơi, có phải chị không muốn mời hay không?" Tăng Ly hét lên ở phía trước.

"Chúng ta mau đi thôi! Chàng hề đó đang hối rồi kìa." Ý Ngô Tân Tuyên nói đến Tăng Ly.

"Vậy chắc chị cũng quen biết giám đốc Tăng nhiều năm rồi phải không?"

"Bọn họ đều là hậu bối của tôi." Ngô Tân Tuyên lắc đầu bật cười: "Chỉ là không nghĩ tới việc tính tình họ sẽ thay đổi, qua mười năm thì bọn họ thật sự đã trưởng thành hơn rất nhiều!"

Tiêu Hà Hà cố gắng tiêu hóa lời nói của Ngô Tân Tuyên, tính tình thay đổi? Không phải nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời sao?

Nhìn thấy hai người đàn ông tuấn tú mặc âu phục đang đi tới, bà chủ nhà hàng thiếu chút nữa rớt tròng mắt xuống.

"Này! Bà chủ, cho chúng ta một gian phòng nhỏ." Tăng Ly vừa vào cửa liền nói với bà chủ.

"Thật xin lỗi quý khách, quán chúng tôi không có phòng." Bà chủ quán bối rối trả lời, bà trước giờ đều không nghĩ sẽ có những người mang thân phận cao quý lại tới tiệm nhỏ này ăn cơm.

Ngô Tân Tuyên vừa lúc tiến tới.

"A! Cô Ngô, hôm nay cô lại tới sao."

"Vẫn như cũ." Ngô Tân Tuyên mỉm cười, nói với bà chủ: "Ba vị này là bạn của tôi, hôm nay họ muốn tới thưởng thức tài nghệ của dì đó!"

Nói rồi, Ngô Tân Tuyên lập tức đi đến một vị trí gần cửa sổ, tuy quán cơm này không có phòng nhưng từng bàn ăn đều được ngăn cách rõ ràng theo phong cách cổ xưa, cũng coi như là một gian phòng mở.

"Hai người có vẻ không thích hợp với những nơi như thế này?" Ngô Tân Tuyên đã sắp xếp Hà Hà ngồi ở bên trong, liếc nhìn hai người đàn ông kia rồi nói.

"Không sao, vẫn ăn được." Tần Trọng Hàn cũng đi vào bên trong ngồi đối diện với Tiêu Hà Hà.

Tiêu Hà Hà vừa ngẩng đầu đã chạm ngay ánh mắt thâm sâu của anh, trong lòng chợt có chút lo lắng nhưng lại cố tỏ ra bình tĩnh đón nhận cái nhìn đấy, dường như không có một tí khiếp sợ nào.

Đôi mắt to tròn trong suốt không hề ngần ngại mà nhìn thẳng vào đáy mắt thâm thúy của Tần Trọng Hàn: "Tổng giám đốc, món Tứ Xuyên rất cay."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro