Chương 16: Sở thích chung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           

"Vậy sao?" Tần Trọng Hàn thích thú nhìn cô, rồi đột nhiên nhếch đôi môi mỏng lên mà không để lại chút cảm xúc nào .

Trên khuôn mặt điển trai và ngầu đời đó rõ ràng không có bất kỳ biểu cảm gì, nhưng lại có một cảm giác vui vẻ sảng khoái: "Tôi thích ăn cay một chút!"

Khi nói những lời này, anh ta nhìn vào Tiêu Hà Hà, không biết món ăn mà anh ta nói có ý gì khác không!

Sau đó anh lấy bật lửa ra, là một cái bật lửa màu bạc rất đẹp, thoạt nhìn là biết nó rất đáng giá. Châm một điếu thuốc, phun một làn khói về phía Tiêu Hà Hà một cách tao nhã.

"Khụ khụ..." Bị sặc khói thuốc, Tiêu Hà Hà nhếch môi, cứ tưởng anh ta sẽ lịch sự đi ra ngoài, xem là không rồi.

"Đại tổng tài Tần, muốn hút thuốc thì ra bên ngoài!" Ngô Tân Tuyên cau mày nói: "Đây là nơi công cộng, làm ơn chú ý, còn có hai cô gái, chúng tôi không muốn hít phải khói thuốc lá bị động của cậu!"

"Tuyên cục cưng à, hay chị cũng hút một điếu đi, vậy thì mọi người sẽ thay nhau hít khói thuốc bị động, không ai phải chịu thiệt cả!" Tăng Ly cười đùa nói, sau đó cũng lấy ra một điếu thuốc, nói rồi châm lên.

"Ra ngoài hút!" Ngô Tân Tuyên giạt phăng điếu thuốc ra khỏi tay Tăng Ly rồi ném nó lên bàn.

"Tuyên! Chị không công bằng!" Tăng Ly kêu to." Sao chị không giật thuốc của Hàn đi?"

"Tự tắt hay để tôi làm?" Ngô Tân Tuyên nhìn Tần Trọng Hàn hỏi.

Tần Trọng Hàn hút thêm một hơi: "Tôi thích tự làm hơn!"

Vừa nói, anh ta đã dập tắt điếu thuốc chỉ mới hút vài hơi thật.

"Làm vậy không công bằng!" Tăng Ly tiếp tục hét lên.

Ngô Tân Tuyên liếc nhìn Tăng Ly với vẻ chán ghét: "Không công bằng thì cậu đừng đi ăn, đâu ai kéo cậu tới!"

"Ngô Tân Tuyên!" Tăng Ly nghiến răng hừ lạnh một tiếng. Sao người phụ nữ này lúc nào cũng bắt nạt anh ta? Có bản lãnh thì đi bắt nạt Tần Trọng Hàn đi chứ!

"Hà Hà, cô muốn ăn gì? Cứ gọi tự nhiên!" Ngô Tân Tuyên không buồn để ý tới anh ta, mỉm cười hỏi Tiêu Hà Hà.

"Tiết canh vịt!" Tiêu Hà Hà cười gọi một cái. (Bên đấy gọi là "lông máu vượng" thì phải)

"Ôi mẹ ơi! Không ngờ cô lại gọi món đó, mới tí tuổi đầu mà đã khát máu vậy rồi!" Tăng Ly lại hét lên. "Hàn à! Tôi nhớ hình như anh cũng thích món đó thì phải! Không ngờ anh với Hà Hà lại có chung sở thích ha!"

Tần Trọng Hàn nhếch môi nhưng không nói gì, khuôn mặt đẹp trai băng lãnh, đôi mắt như lửa, khóa chặt cả người Tiêu Hà Hà vào trong tầm mắt.

Tiêu Hà Hà há miệng, có chút lúng túng nhìn về người đàn ông trước mắt, thật không ngờ người đàn ông này cũng thích ăn tiết canh vịt.

"Tuyên à, tôi gọi cho chị món cá hấp ha! Tôi nhớ hình như chị thích món đó!" Tăng Ly không để ý cái nhìn hung dữ như muốn giết người của Ngô Tân Tuyên, sảng khoái cười một tiếng, mở miệng với vẻ nghiêm túc. "Đến đây ăn làm tôi nhớ lại thời đi học, Tuyên cục cưng à, không ngờ chị lại lưu luyến đến vậy!"

"Chuyện này có liên quan gì đến việc lưu luyến?" Ngô Tân Tuyên ngớ ra, nở nụ cười trêu chọc, ánh mắt suồng sã quan sát Tăng Ly một lượt tứ đầu tới chân." Tôi nhớ khi đó cậu ăn cay quá nên khóc luôn mà!"

"Họ Ngô kia, chị được lắm!" Tăng Ly vừa nghe Ngô Tân Tuyên nói lại chuyện xấu hổ của mình, ngay lập tức thay đổi sắc mặt: "Ai khóc chứ? Hà Hà, cô đừng nghe chị ta nói bậy, anh trai tôi đây lúc nào cũng anh dũng bất khả chiến bại, chỉ là ớt thôi mà, anh đây không sợ!"

Ngô Tân Tuyên bật cười ha hả, kéo áo của Tiêu Hà Hà đang ngây người ra, thấp giọng nói: "Hà Hà, Tăng Ly là hoa tâm đại củ cải, ngàn vạn lần đừng để bị cặp mắt đào hoa của cậu ta mê hoặc. Nếu thật sự muốn chọn một trong hai, tôi đề nghị cô chọn Tần Trọng Hàn!"

"Lén nói xấu gì tôi đó? Đừng có ở trước mặt Hà Hà làm xấu mặt tôi chứ, làm ơn chừa cho tôi chút hình tượng đi". Tăng Ly đưa mắt nhìn về phía Ngô Tân Tuyên đang đầy ý cười mỉa trên sự đau khổ của anh ta. "Sao tự nhiên tôi nhận ra người phụ nữ này gian xảo vậy trời?"

"Mới biết hả? Tiếc là quá muộn rồi." Ngô Tân Tuyên vẫn cười, bắt đầu rót trà.

Tăng Ly bực bội nhìn chằm chằm Ngô Tân Tuyên bằng ánh mắt rực lửa: "Họ Ngô kia, chị đúng là đáng ghét!

"A...! Thức ăn đến rồi!" Tiêu Hà Hà mở miệng, đánh lạc đề câu chuyện, rồi quay sang nhìn Tần Trọng Hàn nãy giờ vẫn không lên tiếng.

Tuy khuôn mặt của Tần Trọng Hàn nhìn rất hoàn hảo, vẻ điển trai đó làm cho người khác cảm thấy không tệ, nhưng hễ nghĩ đến chuyện anh ta đã cưỡng hôn mình cùng hành động mờ ám ngay trong nhà vệ sinh nam, còn không cho phép mình từ chức, Tiêu Hà Hà liền nổi giận, cảm giác như các tế bào trên cơ thể đều đang run rẩy.

"Món tiết canh vịt mà hai người thích đây! Máu nè! Một tô lớn toàn máu đó! Mau ăn đi!" Tăng Ly hét lên với Tần Trọng Hàn và Tiêu Hà Hà.

Tần Trọng Hàn thong thả cầm muỗng lên, hơi cau mày lại rồi tiếp đó múc một ít vào cái chén đặt ở trước mặt mình, sau đó từ từ nếm thử một miếng, cử chỉ vô cùng ưu nhã.

Ăn một bữa cơm thôi mà cũng như một quý ông vậy, tại sao khi làm việc lại không lịch sự, tao nhã như quý ông cho tôi nhờ? Tiêu Hà Hà nhìn vào món ăn ưa thích của mình, nhưng lại không hề động đũa!

Chẳng mấy chốc, các món ăn đã được lên đầy đủ.

Tăng Ly cũng chần chừ không động đũa, nhưng miệng lại nói: "Hà Hà, sao cô không ăn đi?"

"À..Tôi vẫn chưa đói lắm!" Tiêu Hà Hà chỉ là không muốn ăn chung món này cùng Tần Trọng Hàn mà thôi. Nghe nói vậy, trong đôi mắt nghiêm nghị của Tần Trọng Hàn thoáng qua một ánh nhìn hài hước."Vậy sao? Không biết bụng ai đang kêu vậy ta!"

Vừa dứt lời, đột nhiên, bụng của ai đó phát ra tiếng kêu "ục ục" vô cùng bất nhã.

Tăng Ly và Ngô Tân Tuyên lập tức nhìn về hướng phát ra tiếng kêu, họ đều rất ngạc nhiên.

Mặt của Tiêu Hà Hà bỗng đỏ bừng lên, đáng rất xấu hổ.

"Ăn đi! Đừng khách sáo!" Ngô Tân Tuyên mỉm cười. "Sao phải bạc đãi bản thân như vậy chứ? Đừng học theo Tăng Ly, cậu ấy sợ ăn ớt mà!"

Ngước lên nhìn Tần Trọng Hàn, cả người Tiêu Hà Hà bất giác co rúm lại.

"Ai sợ ăn ớt hả?Dạo này tôi bị nóng trong người nên không dám ăn quá nhiều thôi. Bà chủ, cho một đĩa trứng chiên!" Tăng Ly nói rồi hô to.

"Ra vẻ!" Tần Trọng Hàn thốt ra hai từ, rồi tiếp tục ăn món tiết canh vịt của anh ta.

"Ách!" Tiêu Hà Hà nhíu chặt mày lại, mặc kệ anh ta nói gì, cô cầm đũa lên và bắt đầu ăn. Buồn cười, tiết canh vịt là món yêu thích nhất của cô, dựa vào cái gì lại để cho anh ta một mình nuốt trọn?

Nhất cổ tác khí*, Tiêu Hà Hà lấy muỗng múc vài miếng cho vào cái chén trước mặt rồi bắt đầu ăn, không hề khách sáo một chút nào, như thể đang vô cùng giận dỗi ai đó.

* NHẤT CỔ TÁC KHÍ: một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái ("Tả Truyện" Trang Công thập niên: "phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt". Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)

Thấy bộ dáng lúc này của Hà Hà, Tăng Ly không nhịn được phải bật cười. Còn bên cạnh anh ta, mặt mũi như vua chúa của Tần Trọng Hàn thì bắt đầu u ám lại .

Nhất là khi nhận được ánh mắt khiêu khích kia của Tiêu Hà Hà, chân mày anh ta càng nhíu chặt hơn, ánh mắt sắc bén bắn về phía Tăng Ly đang cười rúc rích kia.

Tăng Ly bỗng im bặt. Lúc này bà chủ mang đĩa trứng chiên lên. Tăng Ly vừa nhìn thấy đĩa trứng chiên cái lập tức cau mày, xụ mặt xuống, còn Tần Trọng Hàn và Ngô Tân Tuyên đều bật cười...

"Trời ơi, có còn cho người ta sống không vậy!" Tăng Ly hét lên,làm những người khác đang ngồi ăn trong quán đều quay sang nhìn họ.

"Có chuyện gì vậy?" Tiêu Hà Hà nãy giờ chỉ tập trung ăn, mơ hồ nhìn Ngô Tân Tuyên đang cười, lấy làm lạ hỏi.

Vừa quay đầu lại thấy khóe môi Tần Trọng Hàn cũng nhếch lên, lại càng thêm khó hiểu.

"Không có gì, ăn đi." Ngô Tân Tuyên nhịn cười và nói.

Tần Trọng Hàn ngay lập tức khôi phục lại vẻ mặt lạnh như băng, Tiêu Hà Hà lại nhìn về phía Ngô Tân Tuyên với vẻ đầy hoài nghi, rồi lại nhìn sang Tần Trọng Hàn.

Cảm nhận được nghi hoặc trong mắt cô, Tần Trọng Hàn nhíu mày, cô ấy nhìn vậy là có ý gì?

"Giám đốc Tăng, anh không sao chứ?" Tiêu Hà Hà quan tâm hỏi.

"Hì hì! Không có gì! Tôi vẫn ổn!" Tăng Ly vừa nhìn thấy Hà Hà quan tâm đến mình, ngay lập tức có chút xấu hổ.

"Vậy tại sao anh không ăn đi?"

"Vì trong trứng cũng có ớt!" Ngô Tân Tuyên tiện trả lời luôn.

"Chị im đi!" Tăng Ly liếc xéo. "Họ Ngô kia, thảo nào đến bây giờ vẫn chưa ai rước chị, chị xấu bụng quá mà"

Sắc mặt của Ngô Tân Tuyên lập tức thay đổi nhưng không nói gì, chỉ tiếp tục cười khúc khích. " Phải, tôi xấu bụng vậy đó!"

Tăng Ly mếu máo: "Được rồi, hôm nay, vì không muốn  để cho Hà Hà xem thường, anh đây sẽ liều bằng mọi giá!"

Nói rồi, cầm đũa lên và bắt đầu ăn trứng!

Tiêu Hà Hà ngây người trợn to mắt, cũng có thứ khiến cho giám đốc Tăng sợ ư?

"Khụ khụ... Cay chết tôi rồi!" Tăng Ly chỉ mới ăn một miếng đã ho sặc sụa.

"A! Không ăn được thì đừng ăn nữa!" Tiêu Hà Hà thấy anh ta như vậy, lập tức đứng lên rót một ly nước và đưa tới. "Uống chút nước đi!"

"Vẫn là Hà Hà tốt bụng!" Tăng Ly nhận lấy ly nước và uống một ngụm lớn.

Tần Trọng Hàn thấy cô quan tâm Tăng Ly như vậy, trong lòng tự nhiên cảm thấy hơi khó chịu.

"Uống thêm chút nữa đi! Nước lạnh giúp bớt cay!" Tiêu Hà Hà nói.

"Ừm! Đỡ hơn rồi, đỡ hơn rồi!" Tăng Ly lắc đầu, cả mặt đỏ ửng vì cay, có điều tiếng hét của anh ta đột ngột như sét đánh, làm vô số ánh mắt thăm dò đổ dồn về phía bên này.

Tiêu Hà Hà thấy anh ta không thể ăn cay liền lập tức đi ra ngoài nhờ bà chủ muốn một phần thức ăn không bỏ ớt. "Giám đốc Tăng, bà chủ nói sẽ nấu cho anh một phần không có ớt, anh có thể yên tâm rồi!"

"Cám ơn cô!" Tăng Ly vô cùng cảm kích nhìn Tiêu Hà Hà.

Khi vừa quay lại bàn ăn, ngón tay thon dài mảnh khảnh của Tần Trọng Hàn cầm cái ly lên lắc lắc, nhấp một ngụm rất thanh lịch. "Rót trà!"

"Cái gì?" Tiêu Hà Hà biết lời này là nói với cô.

"Rót trà!" Tần Trọng Hàn một lần nữa thốt ra hai từ đó.

Hít một hơi thật sâu, gương mặt Tiêu Hà Hà lập tức không còn chút biểu cảm nào."Dạ!"

Rồi đi đến trước mặt Tần Trọng Hàn, rót trà cho anh ta. Vì hơi bực bội, nên lúc rót trà đã sơ ý làm ướt cái bật lửa mà anh ta đang để trên bàn.

"Chết tiệt!" Tần Trọng Hàn đột nhiên hét lớn, đẩy Tiêu Hà Hà ra một cái thật mạnh.

"A....!" Bị kinh sợ nên hai tay Tiêu Hà Hà run rẩy, bình trà lập tức rơi thẳng xuống cái bật lửa.

Tần Trọng Hàn vội vàng hất bình trà ra chộp lại cái bật lửa, nước trà nóng bắn lên tay anh, nhưng mà anh căn bản không để ý chỉ chăm chăm bảo vệ cái bật lửa, rồi bỗng dùng âu phục đắt giá trên người lau chùi, cho đến khi khô ráo hẳn, vội vàng mở ra nhưng không lên lửa nữa.

"Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi, tổng giám đốc! Tôi thật không cố ý. Tay...tay ngài có sao không?" Tiêu Hà Hà lo lắng, sốt ruột hỏi.

"Chết tiệt! Ai bảo cô vô ý như vậy!" Ánh mắt Tần Trọng Hàn sục sôi như muốn phun lửa, hét lớn rồi đứng lên, khóa khuôn mặt nhỏ nhắn đang sợ tái nhợt của Tiêu Hà Hà lại.

Gương mặt tuấn mỹ mê hồn giờ đang được bao trùm bởi sự giận dữ, khiến mọi người quanh không dám phát ra bất kỳ âm thanh gì. Ngay cả hô hấp cũng phải dè dặt.

Tiêu Hà Hà ngạc nhiên, có chút ủy khuất, bị anh hét như vậy làm hốc mắt cô cũng đỏ lên.

"Hàn! Cậu làm Hà Hà sợ!" Tăng Ly cũng vô cùng sững sốt, lập tức lên tiếng.

Tiêu Hà Hà mặt đầy kinh ngạc nhận ra trên khuôn mặt Tần Trọng Hàn hiện đầy vẻ chán ghét, lúc này anh tựa như một ác ma. Tay anh bị nước trà nóng đỏ rộp lên cũng không quan tâm đến, anh chỉ xem cái bật lửa kia như bảo bảo, như sinh mạng của mình vậy.

Mắt cô mờ dần, ngập trong nước, há miệng một cái nhưng lại không nói ra một chữ, môi bị cắn nát đau đến mức không chịu nổi, cô thật không phải cố ý, bất quá cô có thể biết cảm nhận của anh, cái bật lửa kia nhất định rất quan trọng đối với anh.

Tần Trọng Hàn ánh mắt lạnh lùng như đao nhọn, thanh âm trầm thấp giống như là muốn thức tỉnh sự sợ hãi của cô, lạnh như băng vang lên, vô cùng nguy hiểm: "Cô thật rất đáng chết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro