Chương 22: Tưởng ai cũng mê mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất cả mọi người đều sững sờ, không biết Tiêu Hà Hà sẽ nói gì.

Còn cô, khi nhìn vào vẻ mặt của mọi người, cũng không biết nên mở miệng như thế nào. Rồi lại nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của An Tây, cô không nói, cũng không muốn nói ngay trước mặt mọi. "Không sao rồi!"

Hai mắt của Tần Trọng Hàn híp lại, xoay người đi vào văn phòng.

Trên mặt của An Tây vẫn còn nguyên vẻ nhợt nhạt như tờ giấy đó.

....

Khi nhân viên của phòng giám sát đến đưa đĩa phim, Tiêu Hà Hà lập tức đi pha hai ly cà phê rồi đưa đến văn phòng của tổng tài, đặt cái khay lên bàn.

"Tổng giám đốc!" tầm mắt Tiêu Hà Hà dừng lại ở chỗ cái đĩa: "Cái đĩa này có thể nào đem hủy không?"

Quả nhiên, vừa nêu ra vấn đề, ánh mắt của Tăng Ly và Tần Trọng Hàn đều bị cô thu hút.

"Thư ký Tiêu, ý cô là sao?" Tần Trọng Hàn nhướng mày.

Tiêu Hà Hà quyết định không vòng vo nữa: "Tôi hiểu ý của tổng giám đốc, nhưng không cần thiết phải làm vậy. Tổng giám đốc, xin hãy để cho công ty bớt đi một chút khói lửa, đôi khi nhân nhượng cho yên chuyện chẳng phải tốt hơn sao?"

Tần Trọng Hàn và Tằng Ly cũng đều có chút bất ngờ.

"Hà Hà, tổng giám đốc đang xử phạt nhân viên không tốt của công ty, cô đừng tham gia vào!" Tăng Ly không hiểu nổi Hà Hà là người dễ bị bắt nạt hay là ngu ngốc nữa.

"Giám đốc Tăng, những chuyện khác thì tôi không quan tâm, tôi chỉ không muốn vì tôi mà làm mích lòng bất kỳ đồng nghiệp nào!" Một bà mẹ đơn thân như cô, phải kiếm sống nuôi con, lúc nào cũng thận trọng dè dặt như bước trên băng mỏng, từ trước tới nay chưa bao giờ đắc tội với ai, làm người phải tích đức, cô luôn quan niệm như vậy.

"Thư ký Tiêu, sao cô biết tôi lấy cái đĩa này là vì cô?" Tần Trọng Hàn nâng đôi mắt bình thản lên, chậm rãi hỏi.

"A...cái này!" Tiêu Hà Hà có chút sửng sốt, mặt đỏ lên.

"Thư ký Tiêu hình như tưởng ai cũng mê mình thì phải!" Tần Trọng Hàn cười khẩy.

"Chẳng lẽ không phải là vì Hà Hà à?" Tăng Ly thắc mắc hỏi.

Tiêu Hà Hà nhất thời chưa phản ứng kịp. chẳng lẽ không phải? Cô tưởng bở rồi sao? Trời ạ! Mặt cô đỏ bừng lên: "Tôi xin lỗi, tôi cứ tưởng..."

"Ra ngoài!" Lạnh lùng thốt ra hai từ, tầm nhìn của Tần Trọng Hàn vẫn không rời khỏi khuôn mặt khúm núm sợ sệt và ngượng ngùng của Tiêu Hà Hà.

Trợn mắt nhìn anh, cô nhận ra rằng chắc có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều, sao tổng giám đốc có thể vì một thư ký như cô mà đối với người phụ nữ của mình như vậy được.

Nhìn anh, cô lại không bắt được trong mắt anh chút cảm xúc nào, người đàn ông này quá nguy hiểm, đôi mắt sâu thẳm đến độ làm cho người khác bất giác đắm chìm trong nó lúc nào không hay.

Nhưng...sao cô cứ cảm thấy có gì đó không đúng vậy chứ?

Từ từ xoay người, Tiêu Hà Hà đi ra ngoài, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ.

"Hàn! Thực sự không ngờ được đó!" Tăng Ly mỉm cười gian xảo như một con cáo:"Cậu đúng là có dã tâm nha, lại vì một cô thư ký cỏn con mà làm to chuyện".

"Cậu rất rãnh rỗi!" Giọng điệu quyết đoán, lộ ra một chút thiếu kiên nhẫn, và cả vẻ lúng túng sau khi bị nhìn thấu.

—————

"Hàn! Không phải như anh nghĩ đâu!" An Tây sợ hãi hét lên, trên mặt còn vẻ kinh ngạc như không dám tin. Cô ta không ngờ được rằng Tần Trọng Hàn thực sự lại vì Tiêu Hà Hà mà sa thải mình, ngay cả tình nhân cũng không được làm tiếp.

Nhìn vào sắc mặt nhăn nhó của An Tây, một lần nữa rút tay về, châm một điếu thuốc, Tần Trọng Hàn trầm giọng nói: "Kết thúc rồi! Và cô biết rõ lý do tại sao! Phụ nữ thích giở trò sau lưng, tôi ghét nhất!"

"Hàn! Em sai rồi! Em sẽ không dám nữa đâu!" Nước mắt của An Tây chảy xuống như mưa, rơi lã chã kế bên chân Tần Trọng Hàn. "Hàn, em thật sự sai rồi!"

"Cô biết phải làm gì rồi chứ? Rời khỏi thành phố này, tôi không muốn thấy cô ở đây nữa!" Lạnh lùng đưa ra một tờ chi phiếu: "Đây là thứ cô đáng có được!"

"Hàn......"

"Ra ngoài! Ngay lập tức!" Giọng nói lạnh lùng đến mức không thể lạnh hơn, Tần Trọng Hàn hất tay cô ta ra.

An Tây biết rõ không còn cơ hội xoay chuyển nữa, những giọt lệ trong mắt cứ quay cuồng, nhìn về phía Tần Trọng Hàn với vẻ mặt u ám, đôi tay run rẩy từ từ cuộn thành nắm đấm: "Vì Tiêu Hà Hà?"

"Ra ngoài!" Quát lạnh một tiếng.

Cuối cùng An Tây cũng thu dọn xong đồ đạc. Lúc cô ta rời đi, Tiêu Hà Hà được Tần Trọng Hàn phân công đến phòng Kế toán lấy hoá đơn. Khi cô trở lại, An Tây đã đi rồi.

"Hà Hà, An Tây bị sa thải rồi, chị có biết không?" Hướng Tịnh nhiều chuyện hỏi.

"Hả?" Cô ngây người ra. "Em đang nói gì vậy?"

"Chị không biết hả? Tổng giám đốc đã sa thải chị ta rồi, An Tây đã đi rồi!"

Thật sự là vì mình sao?

Tiêu Hà Hà lập tức đi vào văn phòng của Tần Trọng Hàn. "Tổng giám đốc, thư ký An..."

"Tay cô sao rồi?" Tần Trọng Hàn vòng qua bàn làm việc rồi từ từ đi tới, cầm tay cô lên một cách tự nhiên, rồi kiểm tra kỹ một lượt, xác định cô đã bôi thuốc rồi mới chịu buông ra.

Tiêu Hà Hà bị choáng ngợp trước hành động dịu dàng của anh ta, thiếu chút nữa quên mất những gì mình muốn hỏi: "Tổng.....tổng giám đốc, tại sao lại sa thải thư ký An vậy?"

"Vì cô!" Câu trả lời nằm ngoài tưởng tượng. Sau đó, điều làm cô ngạc nhiên hơn, anh ta đã hôn nhẹ lên trán cô, và trong khoảnh khắc cô vẫn đang ngây người ra đó, cô đã nằm gọn trong vòng tay anh rồi.

"Không!" Cô hoảng hốt kêu lên nhưng nhanh chóng đã bị môi và lưỡi của anh chiếm lấy, bá đạo và kiên trì, lạnh lùng và vô tình, chiếm chọn hết cả ngọt ngào và mềm mại trong cô!

Điều này có vẻ như là một lời tuyên bố.

Có vẻ như đang tuyên bố với cô rằng cô là người phụ nữ của anh vậy.

Sống lưng của Tiêu Hà Hà khẽ run lên.

Giống như ở buổi tiệc kỷ niệm, trong nhà vệ sinh nam, cảnh tượng bị cưỡng hôn đó lại in sâu vào tâm trí. Toàn thân cô run rẩy, cố giãy giụa nhưng không thể thoát khỏi sự kìm hãm của anh. Cô đã bị anh ta hôn rất đau, rất đau! Không thể chịu nổi nữa, cô há miệng cắn môi anh ta, mùi máu tanh tràn đầy trong miệng, nhưng anh vẫn không có ý định buông cô ra, ngược lại còn làm nồng nàn hơn nụ hôn này...

Cơn cợt nhả đến đột ngột này, giống như đang khẳng định điều gì đó.

"Từ hôm nay trở đi, em là của tôi!" Rốt cuộc anh cũng buông cô ra, bá đạo mở miệng, nhưng trong giọng nói lại đầy nghiêm túc và kiên định.

"Không!" Cô lắc đầu, trợn to mắt. Người đàn ông này thật đáng sợ.

"Bốp" một tiếng, cô giơ tay đánh anh ta. Anh không né tránh, một cái tát trúng ngay vào mặt. Cô sững sờ.

Hừ lạnh một tiếng, đôi mắt lanh như băng của Tần Trọng Hàn khóa chặt đôi mắt khiếp sợ của cô. Nhưng a h ta chỉ liếm máu ở khóe miệng rồi nhếch môi, trong tròng mắt lóe lên một tia tàn khốc, sau đó lại quay về lạnh lùng như đã chết.

"Em là người phụ nữ đầu tiên dám đánh tôi, nhưng tôi cho em vinh dự này!" Giọng anh vẫn ngang ngược nhưng dịu dàng.

Cô ngơ ngác nhìn anh, tim bắt đầu đập nhanh. Cô sợ người đàn ông này, bởi vì anh ta đã dấy lên trong lòng cô một con sóng dữ dội.

"Em ngoan đi, đừng chọc giận tôi!" Vẻ đe dọa ngông cuồng kiêu ngạo của anh ta làm đôi mắt đang kinh ngạc của cô phủ thêm một tầng mê muội.

"Anh điên rồi!" Cô sợ đến mức quên luôn mục đích đến tìm anh, nhanh như bay chạy ra ngoài.

"Hà Hà, môi chị bị sao vậy?" Hướng Tịnh thấy cô hốt hoảng chạy ra khỏi văn phòng của tổng tài, nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc, "Này! Sưng rồi kìa! Chắc không phải tổng giám đốc đã hôn chị đó chứ?"

"Nói lung tung gì vậy!" Tiêu Hà Hà nhất thời sống lưng cứng đờ.

Cố gắng nở nụ cười, nhưng phát hiện ngay cả khóe môi cũng cong cứng lên. Cô chạy nhanh vào phòng vệ sinh. Đứng cạnh tấm gương, đưa bàn tay run rẩy lên vuốt ve đôi môi vừa bị hôn của mình, vẫn còn đang râm ran cháy bỏng.

Rốt cuộc anh ta có ý gì?

Lời tuyên bố ngang ngược như vậy, rốt cuộc anh ta muốn làm gì?

Khi bước ra khỏi phòng vệ sinh, cô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh trên mặt.

Sau đó, Tần Trọng Hàn cũng không rời khỏi phòng làm việc của mình.

Khi sắp hết giờ làm, Tiêu Hà Hà nhận được điện thoại của Mig, cuối cùng cô gái đó đã chán Singapore và chịu quay về rồi. "Haizz! Hà Hà, tối nay chúng ta đi ăn mừng, đưa con trai chúng ta đi ăn món Tây ha, chị mời em!"

"Có chuyện gì vui hả chị?" khóe miệng Tiêu Hà Hà cũng được ăn lây một nụ cười mỉm, trong phút chốc đã quên mất chuyện mình bị Tần Trọng Hàn xâm phạm: "Nghe giọng chị đang rất vui thì phải?"

"Ừ, chút nữa gặp nhau rồi nói! À phải rồi, chị sẽ lái xe đến đón Thịnh Thịnh trước, sau đó đến công ty đón em, sáu giờ, đừng quên đó!" Mig căn dặn.

"Dạ! Chút nữa gặp!" Tiêu Hà Hà gác máy.

"Hà Hà, bạn trai của chị hả?" Hướng Tịnh lại bắt đầu nhiều chuyện.

"À..!" Tiêu Hà Hà định phủ nhận, nhưng khi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tần Trọng Hàn, giật thót tim rồi tự nhiên gật đầu.

"Hà Hà, chị có bạn trai rồi hả?" Hướng Tịnh hét lên.

Tiêu Hà Hà liếc nhìn Tần Trọng Hàn. "Ừ, đúng vậy! Chút nữa anh ấy sẽ đến đón chị!"

Cô nói vậy là muốn gián tiếp cho Tần Trọng Hàn biết, để anh ta đừng quấy rối mình nữa, cô đã có bạn trai rồi!

Ánh mắt Tần Trọng Hàn nhất thời trở nên dữ tợn, bước nhanh về phía văn phòng của Tăng Ly.

Tiêu Hà Hà thở phào, lần này chắc ổn rồi, tổng giám đốc sẽ không làm những việc khó hiểu đó nữa.

Sau khi hết giờ làm, Tiêu Hà Hà đón thang máy đi xuống dưới, các đồng nghiệp đang cười nói vừa nhìn thấy cô thì lập tức nín thinh. Sau đó cô ra khỏi thang máy, cứ cảm thấy sau lưng có vô số ánh mắt dõi theo mình.

Ra khỏi đại sảnh, cô nhìn thấy xe của Mig từ đằng xa.

Còn bên trong đại sảnh, thang máy riêng của tổng tài cũng được mở ra.

Tiêu Hà Hà chạy nhanh về phía xe của Mig, Mig đang lái một chiếc SUV, một chiếc xe thật là chỉ phù hợp cho đàn ông. Một cậu bé bước xuống và chạy như bay về phía Tiêu Hà Hà. "Mẹ ơi, con đến đón mẹ đây!"

"Chạy chậm thôi con!" Tiêu Hà Hà vội ôm lấy cậu bé: "Con trai, chúng ta mau đi thôi!"

Tần Trọng Hàn bước ra khỏi tòa nhà, tầm mắt vô tình quét qua, liền nhìn thấy ai đó đang bồng một đứa bé ngồi vào trong xe.

"Tiêu Hà Hà?!" Tần Trọng Hàn sững người ra. Đứa bé đó.....?

Tiêu Hà Hà vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Tần Trọng Hàn đang đứng ở cửa tòa nhà, bất thình lình, tim cô giật thon thót, rồi cô lại thấy anh ta đang sải bước về phía này...

"Mig, mau chạy đi!" Tiêu Hà Hà nhét con vào trong xe, rồi mình cũng nhanh chóng ngồi vào.

"Có chuyện gì vậy? Sao nhìn em giống như gặp ma vậy?" Mig nghe cô hối như vậy liền lập tức nổ máy xe.

Ánh mắt Tần Trọng Hàn nheo lại, che đi tia sáng nguy hiểm, cô thật có bạn trai rồi? Có thật sao?

"Mẹ, mẹ có đại thái lang* sao?" Thịnh Thịnh không hiểu hướng phía sau xe nhìn lại.

* Đại thái lang nhân vật trong phim hoạt hình của TQ.

Tiêu Hà Hà giải thích: "Không có gì. Mọi người đừng lo quá."

"Anh tớ mới khai trương nhà hàng, chúng ta dĩ nhiên phải đến thưởng thức một chút rồi!" Mig cười nói.

"Anh, bạn em tên Tiêu Hà Hà, đây là Tiêu Thừa, con nuôi của em. Bọn em đến ủng hộ anh đó!" Mig vừa xuống xe liền dắt tay Thịnh Thịnh đến trước mặt Mễ Kiệt giới thiệu.

Tiêu Hà Hà đưa một bó hoa: "Anh Mễ, chúc mừng khai trương!"

Tiêu Hà Hà không phải lần đầu gặp Mễ Kiệt, chỉ là hôm nay anh ta mặc đồ tây giày da trông rất tuấn tú khác xa so với trước đây.

"Hà Hà, nhiều năm không gặp!" Mễ Kiệt niềm nở chào hỏi, nhìn thấy Mig dắt trong tay một đứa trẻ, nhất thời có chút kinh ngạc. "Azz...! Đứa nhỏ này nhìn rất quen!"

"Anh! Em sắp chết đói rồi, nhanh lên một chút được không!" Mig cắt ngang.

"Từ hôm nay trở đi, em là của tôi..." Bên tai bỗng vang lên lời tuyên cáo đầy bá đạo kia, suy nghĩ của Tiêu Hà Hà trong nháy mắt bay đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro