Chương 23: Oan gia ngõ hẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Aaaaa......

Sắp điên rồi! Sắp điên thật rồi!

Tiêu Hà Hà, sao cô lại nghĩ về người đàn ông đó chứ? Không phải đã nói xem anh ta là kẻ điên sao?

Nhưng đôi môi của cô, dường như cảm giác nóng bỏng đó vẫn còn. Trái tim cô rối bời! Thật sự rối bời và ngổn ngang.

Đầu óc cô cũng đang kêu oong oong.

Giống như đang nằm mơ, một cơn ác mộng. Mong là sau khi cô nói cô đã có bạn trai rồi, anh ta sẽ không đến quấy rối cô nữa.

"Hà Hà? Hà Hà? Hoàn hồn lại đi!" Mig nhìn bộ dạng đờ đẫn của cô, nhất thời cảm thấy khó thích nghi. "Em đó...có phải đến thời kỳ động dục rồi không?"

Nghe thấy giọng nữ quen thuộc, Tiêu Hà Hà ngay lập tức hoàn hồn lại, cả khuôn mặt xinh đẹp đột đỏ au khiến người ta càng nghi ngờ hơn: "Ách....aiizz!"

"Đúng là có biến rồi!" Mig quả quyết.

"Dì Mig ơi, có biến gì vậy?" Trên khuôn mặt tròn trĩnh của Thịnh Thịnh đầy vẻ tò mò.

"Em vào phòng vệ sinh một chút, em quay lại ngay." Tiêu Hà Hà nói xong liền đứng phắt dậy, đi về phía phòng vệ sinh.

"Chúc mừng khai trương nha!" Ở đằng xa, Tăng Ly nhìn thấy Mễ Kiệt giọng oang oang rồi huýt sáo.

Tần Trọng Hàn vẫn lạnh lùng lãnh khốc, nhưng nhìn thấy Mễ Kiệt thì vẫn mở miệng. "Chúc mừng!"

"Cám ơn, không ngờ hai cậu lại đến ủng hộ thật!" Mễ Kiệt nói xong câu này liền nhìn thấy Ngô Tân Tuyên đang tiến về phía bên này, ánh mắt liền thay đổi.

"Sao hả? Không chào đón tôi à?" Ngô Tân Tuyên chớp chớp mắt, tỏ vẻ nghịch ngợm.

"Đâu...đâu có! Tôi chỉ không ngờ là cô cũng sẽ đến!" Nụ cười của Mễ Kiệt có hơi thẹn thùng.

Tần Trọng Hàn và Tăng Ly nhìn nhau, trong mắt phát ra tia sáng mà chỉ có họ mới hiểu.

"Hai người hàn huyên đi, chúng tôi lên lầu trước!" Tăng Ly nói rồi liền đi lên.

Mễ Kiệt vội vã quay người, kêu nhân viên sắp xếp bàn cho họ. Khi nhìn thấy Tần Trọng Hàn, anh ta đột nhiên khựng lại, nhớ ra điều gì đó rồi lên tiếng. "Hàn à, có phải con trai của cậu cũng đến đây không?"

"Ngữ Điền?" Tần Trọng Hàn nhíu mày "Đâu có!"

"Vừa rồi tôi nhìn thấy một cậu bé giống cậu lắm đó, đặc biệt là đôi mắt!" Mễ Kiệt nói: "Tôi còn tưởng là con trai cậu nữa chứ! Thì ra không phải à!"

"Này, mắt của Ngữ Điền không giống Hàn đâu à. Ngữ Điền giống mẹ nhiều hơn!" Tăng Ly suy nghĩ một lát "Hàn à, mẹ của Ngữ Điền rốt cuộc là ai vậy? Cậu định khi nào mới cho chúng tôi biết?"

"Tôi vào phòng vệ sinh một chút!" Tần Trọng Hàn lườm anh ta một cái, không thèm quay đầu lại, toàn thân phát ra một trận hàn khí, đi về phía phòng vệ sinh.

Mễ Kiệt liếc nhìn Tăng Ly: "Sao tự nhiên cậu lại hỏi chuyện đó?"

"Được rồi, hai người tiếp tục chuyện của hai người đi! Tôi đi đây!" Tăng Ly quẹt quẹt mũi rồi bước vào phòng ăn.

Tiêu Hà Hà nhanh chóng sửa soạn lại khuôn mặt của mình rồi ra khỏi phòng vệ sinh, cô cúi đầu đi về phía trước.

Tần Trọng Hàn đúng lúc cũng đi về phía bên này, đột nhiên, anh nhìn thấy gì đó, ánh mắt híp lại. Sao cô ấy lại xuất hiện ở đây, đúng là không thể buông tha mà!

Tần Trọng Hàn sải bước đi tới trước mặt cô rồi dừng lại.

Tiêu Hà Hà đang cúi đầu bỗng nhìn thấy một đôi giày da bóng loáng đập vào mắt, liền ngẩng đầu nhìn lên, trợn to mắt: "Tổng...tổng giám đốc!"

Giây tiếp theo, anh ta giữ chặt eo cô, kéo cô vào trong vòng tay ấm áp của mình.

"Tổng giám đốc..." Cùng lúc với tiếng kêu thất thanh, anh đã cúi đầu khom người, tư thế như có ý định hôn lên môi cô.

Nhưng trong khoảnh khắc sát đến gần thì đột nhiên dừng lại. Ở khoảng cách rất gần này, cô có thể ngửi thấy mùi thuốc lá trên cơ thể anh, đầu óc hơi choáng váng.

"Chúng ta đúng là có duyên thật! Tiêu Hà Hà!" Anh mỉm cười mị hoặc: "Vậy bạn trai của em đâu rồi? Là người nào? Giới thiệu cho tổng giám đốc đây làm quen với!"

Đồng tử của Tiêu Hà Hà ngay lập tức phình to ra, nuốt nước bọt: "Tổng giám đốc, bạn trai...bạn trai của tôi đang ở bên ngoài, anh mau buông tôi ra, nếu không tôi sẽ la lên đó!"

"La gì?" Anh hừ lạnh một tiếng, rồi ôm cô trực tiếp kéo thẳng vào trong nhà vệ sinh nữ.

Sao người đàn ông biến thái này lại có mặt ở đây? Còn nữa, tại sao anh ta lại vào nhà vệ sinh nữ chứ? Lần trước chính anh ta đã cưỡng hôn cô trong nhà vệ sinh nam cơ mà.

"La đi! Em cứ la đi!" Anh lạnh giọng nói, ép sát người cô vào cánh cửa.

Cái nhìn đó, lạnh đến mức khiến người ta phải rùng mình.

"..." Tiêu Hà Hà đã như hóa đá.

Ánh mắt sắc bén của anh đang nhìn chằm chằm vào cô. Cảm giác chiếm thế thượng phong đó làm cô khó thở. Đó là...sức đàn áp chỉ có bậc vương giả mới có....

"Anh biến thái quá! Đây là nhà vệ sinh nữ!" Cuối cùng cô cũng tìm thấy đầu lưỡi của mình.

"Chia tay với bạn trai của em! Bây giờ! Ngay lập tức!" Ánh mắt của anh nhìn cô chăm chú, đáng sợ như muốn nuốt chửng cô vào bụng.

"Anh...anh có bị bệnh không?" Tiêu Hà Hà hoàn toàn sửng sốt, cảm thấy rất bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của anh ta, những lời nói với cô lại càng bất ngờ hơn. Đừng nói rằng cô không có bạn trai, dù cô có, anh ta cũng không nên lệnh cho cô như vậy chứ?

Sao anh ta lại ở đây? Anh ta đến đây làm gì? Anh ta muốn gì?

Tần Trọng Hàn không nổi giận mà còn bật cười, cười một cách rất lạ.

Im lặng không nói gì thêm, liếc nhìn Tiêu Hà Hà với vẻ hiên ngang và thích thú. Thấy vẻ mặt hoảng sợ của cô, tâm trạng của anh đột nhiên vui đến kỳ lạ.

"Tổng giám đốc, anh mau thả tôi ra ngoài, sao anh có thể làm vậy?"

"Tôi thế nào?" Tần Trọng Hàn nở một nụ cười, hai tay càng siết mạnh hơn, khóa chặt cô trong lòng mình, không cho cô nhúc nhích.

Cúi đầu xuống, dường như muốn chiến hữu cô. Anh chính là thích nhìn thấy bộ dạng căng thẳng và khẩn trương này của cô, có vẻ như cảm giác này rất thú vị!

Cơ thể Tiêu Hà Hà ngửa ra sau theo bản năng, trong mắt lóe lên một chút khó chịu: "Anh đừng làm bậy! Bạn trai tôi sẽ giết anh đó, anh buông tôi ra!"

"Vậy em mau gọi anh ta đi! Kêu anh ta đến nhà vệ sinh nữ giết tôi đi!" Tần Trọng Hàn nở nụ cười tà mị.

Tiêu Hà Hà ủy khuất nhắm chặt hai mắt lại, nhưng lòng kiêu ngạo trong xương tủy lại bắt đầu vênh váo: "Anh...anh... sao anh lại bỉ ổi đến như vậy? Anh là tổng giám đốc mà!"

Anh đã phá vỡ ấn tượng của cô về anh. Sao anh ta có thể ra tay với thư kí của mình như vậy? Cô không phải là loại người tùy tiện đâu!

"Chia tay với bạn trai của em!" Anh tiếp tục nói.

"Không!"

"Có chia tay không?" Anh ta siết chặt eo cô hơn, bàn tay kia không yên vị mà bắt đầu di chuyển khắp cơ thể cô, khiến cô lập tức hét lên.

"Có! Chia tay là được phải không?"

Ừm, thấy cô như vậy, hiện tại đã đạt được mục đích, người đẹp đang ở trong lòng lòng, nhưng, thứ anh ta muốn không phải chỉ là một nụ hôn....

Trong lòng Tiêu Hà Hà thì liên tục chửi rủa: Tổng tài biến thái! Tổng tài biến thái!

Tần Trọng Hàn đột nhiên ngừng động tác, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang rối rắm của cô, thích thú hả hê: "Được rồi, bây giờ đi ra ngoài, nói với anh chàng đang chờ em trong phòng ăn rằng, em muốn chia tay!"

"..." Tiêu Hà Hà nghe anh nói vậy liền gật đầu ngay lập tức: "Được! Anh buông tôi ra đã!"

Cuối cùng Tần Trọng Hàn cũng nới lỏng đôi tay đang giam cầm cô, nâng bàn tay cô lên, hơi cúi người xuống, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên mu bàn tay cô.

Giờ phút này, anh đã trở lại là một quý ông lịch lãm.

Tiêu Hà Hà vừa có lại tự do liền chạy trốn khỏi nhà vệ sinh. Nhưng cô không quay lại phòng ăn mà trực tiếp đi xuống cầu thang.

Khi Tần Trọng Hàn đi ra đã không thấy bóng dáng của Tiêu Hà Hà đâu nữa. "Cô gái chết tiệt này! Thật là muốn tránh anh đến cùng!"

"Mig à, tự nhiên em được gọi đến công ty tăng ca, chị với Thịnh Thịnh ăn đi, em đi trước!" Tiêu Hà Hà vừa chạy vừa gọi điện thoại.

"Hàn! Qua đây ngồi nè!" Tăng Ly thấy Tần Trọng Hàn đi đến, lập tức lên tiếng gọi.

Chỗ họ ngồi được xếp ngay cạnh bàn của Mig và Tiêu Hà Hà. Thịnh Thịnh đang ăn bỗng nhìn thấy bên kia có một ông chú đang đi đến, ngay lập tức nhíu mày, đôi mắt đen cứ chớp chớp, vô cùng phấn khởi.

Tần Trọng Hàn quét mắt quanh nhà hàng để tìm kiếm bóng dáng của Tiêu Hà Hà, nhưng lại không thấy đâu, người phụ nữ này trốn đi đâu rồi?

Đặt điện thoại xuống, Mig nói: "Thịnh Thịnh, ăn nhanh đi! Mẹ con phải đến công ty tăng ca rồi, chỉ còn lại chúng ta thôi."

"Chú chim bự!" Thịnh Thịnh nhảy xuống ghế rồi chạy đến trước mặt Tần Trọng Hàn.

Tự nhiên ở đâu xuất hiện một bóng người nhỏ bé, khiến mọi người đều giật mình sửng sốt.

Tăng Ly đưa mắt nhìn qua, thấy một đứa bé đang chặn Tần Trọng Hàn lại, bất giác phải chăm chú nhìn.

"Chú chim bự ơi, sao chú cũng ở đây?" Thịnh Thịnh nhìn thấy Tần Trọng Hàn thì lập tức tươi cười rạng rỡ, cảm thấy vô cùng thân thiết.

Tần Trọng Hàn cúi đầu xuống, nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đó, khóe môi không kìm được phải nhếch lên, khiến anh thoạt nhìn không còn vẻ lãnh khốc nữa. "Còn con? Sao con cũng ở đây?"

"Chú chim bự?" Tăng Ly suýt chút nữa sặc cà phê: "Chim bự là gì vậy?"

Thịnh Thịnh quay đầu lại nhìn Tăng Ly. Chú đẹp quá! " Chú xinh đẹp ơi, chim bự tức là nhỏ đó, đi tiểu ít đó mà! Ngay cả điều này mà chú cũng không biết, chú ngốc quá!"

"Ha ha ha..." Tiếng cười ra rả đột nhiên vang lên, Tăng Ly phun cả cà phê ra ngoài: "Xin lỗi! Xin lỗi nha! Tôi thực sự không cố tình đâu!"

"Tăng Ly, cậu lịch sự chút đi!" Ngô Tân Tuyên suýt chút nữa bị anh ta phun cà phê trúng, có điều khuôn mặt xinh đẹp cũng không nhịn được phải bật cười, liếc trộm Tần Trọng Hàn cùng đứa nhỏ kia..

Trời ạ, đứa nhỏ này thật là đáng yêu. Lời nói trẻ con không cần phải kiêng dè chính là trường hợp bây giờ đây này. Ngô Tân Tuyên nhìn Thịnh Thịnh, sau một trận cười đã đời thì đột nhiên lặng lẽ rời đôi mắt đẹp đi.

Chỉ thấy Tần trọng Hàn cúi đầu nhìn cậu bé trước mặt, ánh mắt phức tạp và biến đổi.

"Thịnh Thịnh, con đang làm gì vậy!" Nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi, Mig lập tức chạy đến xin lỗi, kéo Thịnh Thịnh về chỗ. Cô không ngờ thằng nhóc này lại bắn ra những lời làm cho mọi người phải kinh ngạc như vậy. "Tiên sinh, thực xin lỗi, con nít không hiểu chuyện!"

"Chú ơi, mấy cái bao chú mua đã xài hết chưa?" Giọng nói ngây thơ lảng vảng bên tai họ, cao chót vót, nhưng lại rất du dương.

Khuôn mặt căng cứng của Tần Trọng Hàn đã thay đổi. Đứa nhỏ này đúng là không làm cho người khác kinh ngạc thì không chịu thôi mà!

"Bao?Bao gì?" Tăng Ly nhất thời nghe không hiểu.

"Không được nói nữa!" Tần Trọng Hàn ngăn lại.

Ai ngờ Thịnh Thịnh hoàn toàn phớt lờ, ngược lại còn lớn tiếng nói với Tăng Ly: "Chú xinh đẹp ơi, chú đúng là ngốc quá! Bộ chú chưa dùng bao bao giờ sao? Chính là thứ dùng khi đi cua gái đó! Bạn Đào Cát Cát lớp con nói, nếu không dùng bao, sẽ có em trai được sinh ra đó!

"Trời ạ!" Mig đỏ bừng mặt: "Tiên sinh, thực xin lỗi, thực xin lỗi ngài!"

"Chú ơi, chú đã mua rất nhiều bao, bộ chú không muốn có em bé à?" Lại bắn thêm một câu.

Chỉ thấy Tần Trọng Hàn híp mắt lại, bước về phía trước, bồng Thịnh Thịnh lên: "Tiểu tử, hình tượng rực rỡ của chú đã bị con phá hủy hết rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro