Chương 3: Mất em trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cùng lúc đó...

"Alo! Tiêu Tiêu hả? Em thấy khó chịu chỗ nào?" Tiêu Hà Hà lo lắng hỏi.

Ở đầu dây bên kia vang lên một giọng nói xa lạ: "Cô Tiêu, tôi là bác sĩ điều trị của Tiêu Tiêu. Thành thật xin lỗi, em trai của cô đã qua đời rồi! Chiều nay, vì cậu bé không tìm được cô, lo lắng quá nên đã ngất đi, sau đó không tỉnh lại nữa. Co Tiêu, cô biết những người bị bệnh tim không thể chịu được kích động, chúng tôi cũng rất xin lỗi!".

"Bác...sĩ..đang nói gì vậy?" Tiêu Hà Hà nhét 5 ngón tay vào miệng, cơ thể không ngừng run lên bần bật, nước mắt rơi lã chã, "Không... không thể nào, Tiêu Tiêu sẽ không chết đâu, không đâu..."

Người đàn ông ngạc nhiên quay người lại, nhìn vào tấm lưng trần thon thả nhưng đang run rẩy của Tiêu Hà Hà, trong lòng anh ta cũng hơi sững sờ, có người chết sao?

Anh ta bước tới và ngồi xuống đối diện với cô, nhìn thấy khóe miệng cô đang chảy máu, bốn ngón tay trong miệng dường như đã bị cắn đứt. Anh ta hơi cau mày lại, khuôn mặt nhỏ nhắn này, nhìn đâu cũng thấy nước mắt không ngừng rơi xuống, trông vô cùng đáng thương.

"Tôi sẽ tới đó liền, tôi tới đó liền!" Tiêu Hà Hà bất thình lình ném điện thoại xuống và đứng dậy, nhưng vì chỗ ở giữa hai chân quá đau nên suýt nữa đã bị ngã.

Người đàn ông thấy vậy liền giơ tay ra đỡ lấy cô "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Tiêu Hà Hà không ngẩng đầu lên, nước mắt như vậy mà chảy ra không ngừng. Tiêu Tiêu chết rồi, cô không còn gì nữa cả, người thân duy nhất cũng không còn, không được, tuyệt đối không, cô phải đi tìm Tiêu Tiêu. "Tôi muốn ra ngoài, tôi muốn ra ngoài, tôi không cần tiền, hợp đồng của chúng ta bị xóa bỏ, tôi không cần tiền nữa". 

"Cô chắc chứ?" Người đàn ông cau mày.

Tiêu Hà Hà giãy giụa thoát khỏi anh ta, cầm lấy quần áo của mình rồi mặc vào. Mặc kệ ánh mắt của người đàn ông sau lưng kinh ngạc thế nào, cô đeo ba lô lên , chỉ lấy đồ đạc của mình rồi rời đi.  

Người đàn ông tóm chặt lấy cô: "Buổi tối ở đây không có xe xuống núi đâu, đã xảy ra chuyện gì?"

Nước mắt của Tiêu Hà Hà xoay tròn trong hốc mắt: "Tôi...tôi muốn xuống núi!"

Người đàn ông trong phút chốc không biết nên nói gì, đôi mắt sâu thẳm híp lại: "Để tôi đưa cô xuống núi".

Trên đường đi...

Nước mắt của Tiêu Hà Hà không ngừng tuôn ra, tiếng nấc thi nhau khẽ kêu lên, còn người đàn ông đang lái xe bên cạnh cũng im lặng không nói gì, bầu không khí trong xe trở nên yên tĩnh quá mức khiến con người ta cảm thấy có chút ngột ngạt. 

Mãi đến khi đã chở cô tới bệnh viện. "Nếu cô không muốn làm nữa, tôi cũng không ép! Một nửa chi phí xem như là tiền đền bù cho đêm đầu tiên của cô!"

Tiêu Hà Hà hơi khựng người lại, cuối cùng vẫn ra khỏi xe mà không nói gì.

Nhìn bóng cô chạy như bay vào trong bệnh viện, khớp của những ngón tay mảnh khảnh đang cầm vô-lăng trở nên trắng bệch, bực bội cởi mặt nạ xuống, lộ ra một khuôn mặt điển trai như Phan An, nhưng đôi chân mày vẫn nhíu chặt lại, một vẻ u sầu nhuốm lên trong mắt...

Khi Tiêu Hà Hà đến được phòng bệnh, các y tá vừa dùng tấm ga giường màu trắng phủ lên người Tiêu Tiêu. 

"Em trai của tôi đâu? Em trai của tôi đâu rồi?" Cô thấy ai cũng hỏi như một người điên.

"Cô Tiêu, tôi xin lỗi, đã không còn cách nào khác!" Bác sĩ điều trị chính day dứt và nói xin lỗi Tiêu Hà Hà. Tuy bệnh nhân chết là một chuyện rất bình thường, anh ta là bác sĩ nên không còn lạ lẫm gì nữa, nhưng đứa bé này chỉ mới 15 tuổi, chết quả thực rất đáng tiếc. 

Trên giướng bệnh, nhìn vào cơ thể ốm yếu được tấm ga giường bao phủ, Tiêu Hà Hà hét lên một tiếng chói tai: "Không...."

"Cô Tiêu, xin nén bi thương!" Các bác sĩ và y tá đều khuyên cô với vẻ mặt đồng cảm.

Chỉ hét lên một tiếng, cô run rẩy kéo tấm ga giường ra, nhìn thấy khuôn mặt xám xịt và đôi môi xanh xao của Tiêu Tiêu, nước mắt cơ hồ không ngừng tuôn rơi.

Dường như trong khoảnh khắc xé ruột, xé gan nhất đó, cô mơ hồ cũng chỉ biết bật khóc, cố hết sức không cho mình gây ra bất kỳ tiếng động nào, như thể chỉ dốc sức gào thét tận đáy lòng mình mà hi vọng rằng cậu bé sẽ quay về bên cạnh cô: "Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu ơi..."

Hai tháng sau,...

Nén bi thương cùng mọi sự hỗn loạn, Tiêu Hà Hà cuối cùng cũng chấp nhận sự thật người em trai xấu số của cô đã ra đi. Và chính vào lúc đó, cô phát hiện ra mình đã có thai.

Mới chỉ một đêm, cô đã trúng chiêu rồi!

Kinh ngạc, đờ đần, buồn phiền, rồi lại ngạc nhiên mừng rỡ. Đây sẽ là người thân duy nhất của cô trên đời này, một sinh mạng mới đang được hình thành trong con người cô.

Ra khỏi cánh cửa khoa phụ sản, Tiêu Hà Hà cầm phiếu xét nghiệm trên tay rồi nhìn số thứ tự trên đó, lộ ra một nụ cười hiếm có trong vòng hơn 1 tháng nay.

Nghĩ đến người thuê đó, anh ta quả thực không đến tìm cô!

Nếu để anh ta biết được chuyện này, cô không biết sẽ thế nào. Nghĩ đến đây, Tiêu Hà Hà bắt đầu hoảng loạn. Không được, cô phải bỏ trốn, lập tức trốn đến một nơi mà không ai quen biết cô.

Bước nhanh về phía trước, trong hành lang, Tiêu Hà Hà hớt ha hớt hải đụng thẳng vào bầu ngực rộng lớn của một người: "Ôi! Tôi xin lỗi!"

Ngước lên nhìn theo bản năng, nhìn thấy một thân hình cao lớn, bộ đồ vest màu đen bao phủ quanh cơ thể rắn chắc của anh ta. Cơ thể cường tráng, đối lập với khuôn mặt mang chút tiều tụy nhưng toát lên một nghị lực kèm theo vẻ lạnh lùng như tuyết mùa đông. Đôi mắt đen sâu thẳm như ngôi sao rơi xuống trên bầu trời, lấp lánh rực rỡ nhưng dường như ẩn chứa vẻ u sầu. Cái mũi thẳng như tác phẩm điêu khắc thời Hy Lạp cổ đại. Đôi môi mỏng với các góc cạnh rõ ràng đang nhếch lên không hề có chút tình cảm.

"Anh gì ơi, xin lỗi anh!" Tiêu Hà Hà lại xin lỗi lần nưa, tự nhiên cảm thấy người này quen quen, nhưng không thể nhớ ra đã từng gặp ở đâu. 

Người đàn ông đó chỉ cúi đầu, khi nhìn thấy Tiêu Hà Hà, anh ta hơi ngạc nhiên rồi gật đầu:" Không có gì!"

Giọng nói trầm và lạnh lùng như băng, tự nhiên Tiêu Hà Hà giật mình, khẽ cúi chào rồi quay người rời đi. 

Người đàn ông đó không ngăn cô lại mà chỉ quay đầu nhìn bóng dáng gầy gò đang hoảng hốt rời đi, ánh mắt sâu thẳm và khó đoán.

Đang định quay người rời đi, vô tình đầu hơi cúi xuống khiến anh ta nhìn thấy một tờ kết quả xét nghiệm ở dưới đất. Nhặt nó lên, trên đó viết tên Tiêu Hà Hà, kết quả là dấu cộng, ghi chú rõ ràng là đã có thai, đôi mắt của người đàn ông nheo lại, rồi một lần nữa quay đầu nhìn cô gái đang rời đi, ánh mắt nguy hiểm như con báo ẩn mình nhìn thấy con mồi, chính xác đến đáng sợ....

"Trọng Hàn, sao anh lại đến đây? Không phải em nói anh không cần tới rồi hay sao?" Đột nhiên, giọng của một cô gái ngọt ngào vang lên. Tần Trọng Hàn nhanh chóng nhét tờ kết quả vào trong túi áo, đôi mắt lập tức hướng về nơi có giọng nói đó, mỉm cười một cách dịu dàng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro