Chương 31: Sau khi tạo hình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Trọng Hàn thuận tay vòng qua cái eo thon thả của cô, rất thích cảm giác được ôm vào lòng như vậy.

"Cũng không cao lắm." Anh cúi đầu kiểm tra gót giày của cô."Mới ba bốn phân, vậy mà cao à?"

"Không được, tổng giám đốc, tôi không biết đi giày cao gót." Tiêu Hà Hà nghĩ mang giày cũng là một phần của công việc, cô thật sự không biết nói gì: "Tôi đổi đế bằng đi."

"Thưa cô, bộ lễ phục này phải phối hợp với giày cao gót." Nhà tạo mẫu tiến đến và nói: "Cô mặc bộ lễ phục này thật sự rất đẹp, rất xinh. "

Mặt Tiêu Hà Hà đỏ lên: "Nhưng tôi thật sự không đi được."

"Tôi đỡ em." Khóe môi của Tần Trọng Hàn cong lên một nụ cười kỳ lạ: "Vậy tối nay em đành phải chịu thiệt dựa vào tôi rồi."

"Bỏ tay anh ra." Tiêu Hà Hà không nhịn được nghiến răng.

Trời đất ơi! Sao lại chọn một bộ lễ phục lộ vai như vậy chứ? Còn hai tay anh ta lại vòng qua eo cô một cách thong dong nữa chứ.

Anh nhún vai, nghe lời lấy hai tay ra: "Em chắc không cần tôi đỡ chứ?"

"Tôi tự đi được." Tiêu Hà Hà cắn răng nói.

Cô sẽ không cho anh cơ hội lợi dụng cô đâu.

Trên vai chẳng có dây áo nên cứ cảm thấy lành lạnh, cô lo không biết cái váy này có bị tuột xuống không nữa, cô chẳng mặc gì bên trong cả, nếu bị tuột xuống, cô thật không biết giấu mặt mũi đi đâu.

Tiêu Hà Hà vừa đi được một bước liền lảo đảo.

Tần Trọng Hàn đứng ở một bên hỏi lại lần nữa: "Chắc chắn không cho tôi đỡ em?"

"Không cần." Cô tiếp tục di chuyển: "Đi thôi."

Tần Trọng Hàn và Tăng Ly đều dẫn theo bạn gái của mình xuất hiện tại bữa tiệc gây náo động không nhỏ, nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị và doanh nhân của Hàn Quốc đều rối rít tới chào hỏi thuận tiện tạo mối quan hệ.

Khi nhìn thấy cô gái bên cạnh anh ta, không hẹn mà gặp, ai ai cũng lộ ra ánh mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ.

Bên cạnh Tăng Ly cũng có một cô gái, cả người mặc bộ lễ phục màu tím nhỏ. Tiêu Hà Hà không quen cô gái đó, nhưng từ khí chất nhìn lên, rất giống với Tăng Ly, rất đẹp.

Tiêu Hà Hà giống như một nàng tiên rới xuống trần gian, toát lên khí chất thanh lịch và thuần khiết, nụ cười e lệ, tựa như một đóa hoa cúc dại ngượng ngùng.

Vừa nhìn thấy nhiều người như vậy, cô nhất thời cảm thấy không thoải mái. Cô không có thói quen trở thành tiêu điểm của nhiều người, cả người cô như sắp bị ánh mắt của mọi người thiêu đốt, nụ cười trên môi cũng dần dần trở nên cứng ngắc.

Khẽ kéo tay áo của Tần Trọng Hàn, nói nhỏ: "Tổng giám đốc, phải bao lâu mới có thể đi khỏi đây?"

Nghe thấy những câu tâng bốc lẫn bàn bạc làm ăn của anh ta cùng các thương nhân Hàn Quốc, cô càng nghe càng thấy đầu óc quay cuồng.

Tần Trọng Hàn liếc nhìn cô, cùng lúc đó ghé sát người qua nói nhỏ: "Điệu nhảy mở màn hôm nay sẽ do chúng ta nhảy, không phải em chưa đến mà đã muốn đi đó chứ?"

Nhảy mở màn? Tiêu Hà Hà cảm thấy chân mình bắt đầu mềm nhũn ra.

Cô không biết khiêu vũ! Lần này mất mặt rồi.

"Sao vậy?" Thấy sắc mặt cô đột nhiên cứng ngắc, Tần Trọng Hàn lại gần hỏi.

"Tôi không biết nhảy!" Cô nắm chặt cánh tay anh, gấp đến độ hai má đỏ ửng: "Làm thế nào bây giờ?"

Nghe vậy, anh nhếch mày, có chút kinh ngạc. Anh sững người một lúc liền sau đó khôi phục lại dáng vẻ bình thường, nở nụ cười mê người: "Không sao, có tôi ở đây, em cứ nhảy theo tôi là được."

"Tổng giám đốc, tôi căn bản không biết nhảy, anh tự nhảy một mình. Tôi đi đây." Cô đâu phải là nhân vật gì quan trọng, hà cớ gì bắt cô tham dự loại dạ tiệc này?

"Em nghĩ em chạy thoát được thật à?" Tần Trọng Hàn thổi vào tai Tiêu Hà Hà: "Em thật ngây thơ, mau nhảy đi. Âm nhạc bắt đầu mở rồi đó."

"Tôi sẽ bị anh hại chết." E rằng tối nay sẽ là lần mất mặt nhất trong cuộc đời cô. Xã hội thượng lưu quả nhiên không phải là chỗ cho người như cô.

Tất cả mọi người đều hướng mắt về phía Tần Trọng Hàn và Tiêu Hà Hà, nhất là cô gái đi cùng Tăng Ly, nhìn thấy Tần Trọng Hàn ghé sát vào tai Tiêu Hà Hà trò chuyện, lập tức hất tay Tăng Ly ra: "Anh Ly, cô gái đó là bạn gái của anh Hàn hả?"

"Cái này, e rằng em phải tự hỏi cô ấy rồi." Tăng Ly thừa nước đục thả câu, nhưng anh cũng không rõ cô có phải là bạn gái của tổng giám đốc hay không, bởi vì Tần Trọng Hàn cũng không đề cập đến.

Xem ra anh ta rất chiều bạn gái mà, khao khát nơi khóe mắt đầu môi có muốn giấu cũng không giấu được, thì thầm bên tai bạn gái với vẻ thân mật, không biết là đang nói gì mà làm cho Tiêu Hà Hà lúc này mặt đỏ ửng.

Khi âm nhạc vang lên, hoàng tử và công chúa trong mắt mọi người từ từ bước vào sàn nhảy, bắt đầu khiêu vũ nhẹ nhàng trong tiếng nhạc du dương.

Tiêu Hà Hà vừa căng thẳng vừa bực bội, cảm thấy mình giống như một con rối trong tay của Tần Trọng Hàn, bị anh ta kéo tới kéo lui, hoàn toàn không tự chủ được: "Thả lỏng một chút, cơ thể em cứng quá."

"Tôi căn bản không biết nhảy." Cô nói nhỏ, căng thẳng không bước được.

"Đừng căng thẳng." Anh còn nói.

Cô muốn lắm chứ, nhưng là dưới bao nhiêu cặp mắt đổ dồn vào, không căng thẳng mới lạ: "Đi theo bước chân của tôi."

"A! Tôi xin lỗi." Tiêu Hà Hà chỉ cảm thấy mình đã đạp phải chân anh: "Tổng giám đốc, anh tha cho tôi đi."

"Tiếp tục." Anh không hề để ý chút nào.

"Được rồi, do anh nói đó nha." Có đạp chết anh ta cũng không phải trách nhiệm của cô, ai bảo anh ta cứ ép cô nhảy.

Lại đạp lên chân anh ta rồi, thế nào ngày mai chân anh ta cũng sưng lên.

Bài nhạc chỉ ngắn ngủi vài phút nhưng lại khiến cô cảm thấy giống như trải qua biển rộng sông dài vậy. Khi âm nhạc kết thúc, trái tim cứ treo lơ lửng trên không của cô mới trở về vị trí cũ.

"Trời ạ. Đây vốn dĩ không phải là chuyện mà con người phải chịu." Cô không biết mình đã đạp lên chân Tần Trọng Hàn bao nhiêu lần, dù sao chính cô cũng đếm xuể.

"Tần tiên sinh, tôi có thể mượn bạn gái của anh nhảy một bài không?" Một người đàn ông Hàn Quốc bước đến, nói bằng tiếng Hoa vụng về.

Tiêu Hà Hà thiếu chút nữa bị lời yêu cầu này dọa cho sợ muốn chết.

"Xin lỗi, Bùi tổng, hôm nay cô ấy không được khỏe, bị tôi lôi đến đây đã là rất miễn cưỡng rồi, tôi không hy vọng cô ấy quá mệt mỏi." Tần Trọng Hàn khách sáo từ chối.

"Thật tiếc, bạn gái của ngài rất đẹp." Bùi tổng cười nói.

"Cám ơn. Bùi tổng quá khen." Khéo léo từ chối người đến mời khiêu vũ, Tần Trọng Hàn ôm lấy Tiêu Hà Hà đi đến ngồi trên ghế sa lon.

"Chào! Chúng tôi đến rồi đây." Tăng Ly kéo tay cô gái đi cùng đến: "Hà Hà, giới thiệu với cô, đây là em gái của tôi, Tăng Dương Dương."

Tiêu Hà Hà hơi kinh ngạc: "Hóa ra là em gái của giám đốc Tăng, không trách tôi cảm thấy có chút giống anh. Xin chào, Tăng tiểu thư, tôi là Tiêu Hà Hà."

Khách sáo đưa tay ra, Tiêu Hà Hà đối với cô gái trước mắt cảm giác rất thân thiết.

Tăng Dương Dương đột nhiên cười nói: "Chị Hà Hà, nhìn chị giống như người nhà của chúng tôi quá. "

"Ách." Tiêu Hà Hà không ngờ tới Tăng Dương Dương lại nói chuyện hóm hỉnh như vậy: "Thật sao?"

"Anh Ly, anh nhìn đi, mũi của chị Hà Hà rất giống với mũi anh mà." Tăng Dương Dương chỉ vào mũi của Tiêu Hà Hà và nói với Tăng Ly: "Anh nhìn xem, mũi của chị Hà Hà giống y mũi anh vậy, trên chóp mũi còn có một nốt ruồi son nhỏ nữa."

"Ơ! Thật kìa." Tăng Ly cười nói: "Đúng vậy, đúng vậy, Dương Dương nói đúng thật, sao dạo này có nhiều người có mũi giống tôi quá." Tăng Ly mở miệng cười, trong đôi mắt đào hoa lóe lên một tia sáng: "Đáng tiếc ba đối với mẹ tình sâu nghĩa nặng, nếu không tôi còn tưởng Hà Hà là con riêng bên ngoài của ba và dì nữa đó."

Tiêu Hà Hà cũng cười phá lên, lắc đầu một cái, làm gì có chuyện đó được? Làm ơn đi, ba cô họ Tiêu mà trời.

Tần Trọng Hàn cũng trợn mắt một cái: "Dương Dương, em còn bất thường hơn cả anh của em."

Tăng Dương Dương nghe Tần Trọng Hàn nói vậy liền bĩu môi, sau khi chào hỏi Tiêu Hà Hà xong liền đi tới bên cạnh Tần Trọng Hàn, khoác tay anh ta, cười híp mắt hỏi: "Anh Hàn, anh nói xem, chị Hà Hà có phải hay không là bạn gái anh?"

Câu hỏi của Tăng Dương Dương khiến ba người đều ngẩn ra, khuôn mặt Tiêu Hà Hà trong nháy mắt liền đỏ bừng, nhanh chóng giải thích: "Tăng tiểu thư, cô hiểu lầm tôi, tôi chẳng qua chỉ là thư ký của tổng giám đốc."

Sự thanh minh vội vã của Tiêu Hà Hà khiến cho Tần Trọng Hàn tỏ vẻ không vui.

Tăng Ly bắt gặp sắc mặt của anh ta, nhất thời sững sốt một chút, cười chọc ghẹo: "Dương Dương, em thật lắm chuyện, không thấy chị Hà Hà của em bị chọc đến mức khốn khổ rồi sao?"

"Tôi đi vệ sinh." Tiêu Hà Hà đứng lên, không muốn bị làm phiền bởi trò đùa này.

Vậy mà lại trượt chân, thiếu chút nữa ngã nhào.

"Cẩn thận." Tăng Ly lập tức đỡ lấy eo cô: "Hà Hà, cẩn thận một chút."

" Giám đốc Tăng, cám ơn anh." Quay đầu lại nói cám ơn, đối mặt với ánh mắt của Tăng Ly, anh ta đang tươi cười rạng rỡ, còn cố tình đá lông nheo một cái. Bốn mắt nhìn nhau ở khoảng cách gần như vậy, trong mắt Tăng Ly đột nhiên lóe lên một tia sáng phức tạp, tối nay Hà Hà đẹp đến mức làm cho người ta nghẹt thở.

Tăng Dương Dương thấy được chút tia sáng thoáng qua trong mắt Tăng Ly, cô hơi lặng người, sóng mắt di chuyển, bàn tay nhỏ bé cũng không tránh khỏi nắm thành nắm đấm.

Anh Ly động lòng rồi sao?

"Hà Hà, mang giày cao gót đúng là làm khó cô rồi." Tăng Ly vừa nhìn đã nhận ra vẻ không được tự nhiên của cô.

Dưới cái nhìn chăm chú của anh ta, Tiêu Hà Hà hạ mi mắt, cảm thấy mất tự nhiên, mặt lại đỏ lên. Thậm chí có thể nghe thấy được tiếng đập thình thịch của tim mình."Đúng vậy, tôi không quen mang."

Ánh mắt sắc bén của Tần Trọng Hàn nhất thời quanh quẩn ở giữa hai người. Tay Tăng Ly vẫn chưa rời khỏi eo Tiêu Hà Hà. Anh ta im lặng nhìn hai người, trong tròng mắt lại ẩn chứa một sắc màu không rõ.

Trên khuôn mặt nhỏ tinh quái của Tăng Dương Dương thoáng qua một tia gian tinh xảo, liếc nhìn Tần Trọng Hàn, rồi theo tầm mắt của anh ta nhìn sang, thấy tay Tăng Ly vẫn đang ôm trên eo của Tiêu Hà Hà, lập tức cười phá lên: "Ha ha ha ha... Anh...anh hai còn không buông tay, anh Hàn sẽ giết anh đó."

"Ách!" Tăng Ly đột nhiên tỉnh lại: "Xin lỗi."

Tăng Ly nhìn lướt qua Tần Trọng Hàn, sắc mặt anh đã rất khó coi, nhưng Tiêu Hà Hà vẫn cười nói: "Không có gì đâu. Cám ơn anh."

Giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi liếc nhìn Tần Trọng Hàn, dụng phải cái nhìn nguy hiểm của anh ta, tim Tiêu Hà Hà lại đập nhanh hơn.

"Ừm. Thư kí Tiêu, giám đốc Tăng quan tâm cô như vậy, cô nhớ phải cám ơn cậu ta cho đàng hoàng." Miệng cười mà như không, tầm mắt của Tần Trọng Hàn từ từ rời khỏi khuôn mặt Tiêu Hà Hà để chuyển sang mặt Tăng Ly, giọng trầm lắng nên không thể nghe ra được ẩn ý trong đó.

Cười một tiếng sảng khoái như vậy, Tăng Ly đứng dậy, nhìn Tiêu Hà Hà với ánh mắt quan tâm: "Hàn, tôi thật sự rất quan tâm Hà Hà mà. Vừa rồi Dương Dương đã nói, Hà Hà giống như người nhà chúng tôi, vậy chi bằng tôi dứt khoát làm người tốt đến cùng, Hà Hà, để tránh việc cô bị trượt chân lần nữa, anh đây sẽ đưa cô đến nhà vệ sinh. "

Tăng Dương Dương chợt ngẩn ra, xì cười lên: "Ha ha...anh hai, đi đi. Em thích chị Hà Hà, nếu chị Hà Hà không phải là bạn gái của anh Hàn, vậy coi như chị dâu em đi."

"Không cần. Tôi có thể tự đi." Tiêu Hà Hà mặt đỏ hơn, anh em Tăng Ly cho rằng thiên hạ chưa đủ loạn sao, một người dở trò đã đủ bây giờ lại có thêm một người nữa: "Giám đốc Tăng không cần theo tôi đâu."

"Được." Tăng Ly nhíu mày, có chút nghẹt.

Tiêu Hà Hà lập tức lách người, còn chần chừ nữa, cô sẽ điên lên mất.

Nhìn bóng người cô vội vàng trốn đi, Tăng Ly thấp giọng nói: "Đúng vậy, tôi đi có chút không thích hợp. Nhưng tôi có thể đưa cô đi đến cửa."

Lúc này, Tần Trọng Hàn chợt đứng dậy. Ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Tăng Ly, bỗng cảm thấy để cho Tăng Ly đi theo công tác thật là chướng mắt.

"Cách xa cô ấy ra." Tần Trọng Hàn lạnh lùng nhả ra từng chữ.

"Ha ha." Tăng Dương Dương đột nhiên cười to lên: "Cười chết mất thôi."

Cô vẫn là lần đầu tiên thấy anh Hàn đối với phụ nữ quan tâm đến vậy.

"Sao vậy? Cô ấy cũng không phải là bạn gái cậu mà?" Tăng Ly không sợ chết tiếp tục cười nói.

"Im miệng." Tần Trọng Hàn híp mắt một cái, nhìn người đàn ông đang cười trước mặt: "Tổng giám đốc Phác tới, cậu đem công việc hôm nay giải quyết xong đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro