Chương 34: Anh ta có con trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không biết."

Tầm mắt Tần Trọng Hàn tập trung vào chiếc laptop, anh đang chơi game, game do Thịnh Thịnh thiết kế, không ngờ tới một đứa nhỏ năm tuổi mà lại thiết kế một game thú vị như vậy. Nếu được quảng bá, chắc sẽ bán được giá tốt! Trò chơi này, đã gợi lên một kế hoạch trong đầu Tần Trọng Hàn.

Đang mải chơi, đột nhiên nhận được điện thoại ở nhà, Tần Trọng Hàn mở điện thoại lên, ở đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lo lắng của Tần Lăng Hàng: "Hàn, Ngữ Điền biến mất rồi. Biến mất rồi!"

"Cái gì?" Tần Trọng Hàn giật thót tim: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Tài xế đến đón nó, nhưng nó không có ở trường, ba đã báo cảnh sát rồi." Tần Lăng Hàng không dám chậm trễ.

"Con lập tức về liền." Tần Trọng Hàn nhìn lướt qua Tiêu Hà Hà, thần sắc nghiêm trọng: "Về nước thôi, về nhà dưỡng thương."

Tiêu Hà Hà nghe được giọng nói của anh có điều bất ổn: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Chuyện của con trai tôi." Tần Trọng Hàn trầm giọng nói.

"Con trai anh?" Trái tim của Tiêu Hà Hà khẽ run lên: "Anh có con trai rồi?"

Ánh mắt Tần Trọng Hàn bắt đầu sa sầm lại, nhìn thẳng vào Tiêu Hà Hà: "Em bất ngờ lắm hả?"

Tiêu Hà Hà mặt đỏ lên, tay cũng theo đó mà run lên, hoảng hối nói: "Đâu....Đâu có. Chúng ta mau về thôi." Nói rồi, cô chuẩn bị bước xuống giường.

"Em có để tâm không?" Tần Trọng Hàn hỏi.

"Tại sao tôi phải để tâm?" Tiêu Hà Hà rất nhanh nói. Anh ta có con thì liên quan gì tới cô? Đúng thật là!

Tần Trọng Hàn không nói gì, nhưng vẻ mặt lại phức tạp hơn, chỉ có điều Tiêu Hà Hà không nhìn thấy mà thôi.

Không thể nói rõ trong lòng cô đang có cảm giác gì, chỉ là rất ngạc nhiên, cực kỳ ngạc nhiên vì Tần Trọng Hàn đã có con trai. Vậy thì chắc chắn anh ta đã có vợ rồi. Đã có vợ, tại sao anh ta còn trêu chọc cô? Sau này cô phải tránh xa anh mới được.

Suốt đường đi, Tiêu Hà Hà rất im lặng.

Xuống máy bay, Tần Trọng Hàn không đưa Tiêu Hà Hà đi, mà kêu Tăng Ly đưa cô đến bệnh viện. Nhưng Tiêu Hà Hà nói không cần, chờ đến ngày đến bệnh viện cắt chỉ là được, chủ yếu vì cô nhớ con trai mình: "Giám đốc Tăng, anh chở tôi đến đây là được rồi." Ở cổng khu căn hộ của Mig, Tiêu Hà Hà nói với Tăng Ly.

"Hà Hà. Thật sự cám ơn cô, cám ơn cô đã cứu mạng tôi." Tăng Ly bỗng nhiên nghiêm túc lại, ánh mắt nhìn Tiêu Hà Hà cũng rất dịu dàng.

Tiêu Hà Hà cười cười, có chút thẹn thùng. Cô làm vậy không phải để anh cám ơn cô, chỉ là một loại bản năng thôi! Cô nghĩ.

"Nếu có chuyện thì gọi cho tôi, tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện." Khi sắp rời đi, Tăng Ly để lại điện thoại cho Tiêu Hà Hà.

Trước cửa nhà trẻ.

"Mẹ!" Thịnh Thịnh nhìn thấy Tiêu Hà Hà, ngay lập tức chạy đến với vẻ ngạc nhiên, mừng rỡ nói: "Mẹ ơi, không phải mẹ nói phải lâu lắm mới về à? Sao mới có hai ngày mà mẹ đã về rồi?"

"Con trai, chúng ta về nhà." Tiêu Hà Hà dùng cánh tay không bị thương dắt tay con: "Bởi vì mẹ nhớ Thịnh Thịnh quá"

"Mẹ ơi! Mẹ nhìn bên kia kìa." Bên cạnh biển chờ xe bus, Thịnh Thịnh chỉ vào một đứa bé đang khóc rất thương tâm: "Mẹ nhìn kìa, em trai đó đang khóc."

Tiêu Hà Hà quay đầu lại, đúng là nhìn thấy một đứa bé trai, gần bằng tuổi Thịnh Thịnh, chỉ là đứa bé kia đang khóc, mà còn khóc đến cực kỳ thương tâm.

Đứa bé này rất xinh. Một cậu bé xinh xắn hiếm thấy, lớn cỡ ngang Thịnh Thịnh.

Tiêu Hà Hà nắm tay Thịnh Thịnh đi qua, ân cần hỏi han: "Người bạn nhỏ, con làm sao vậy?"

Đứa bé đang khóc vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy một dì xinh đẹp, vì rất nhút nhát, cậu bé không dám nói gì.

"Có chuyện gì vậy?" Tiêu Hà Hà kiên nhẫn hỏi.

Đứa bé này trong sáng hoàn hảo như một con búp bê bằng sứ trắng. Rất xinh đẹp! Môi hồng răng trắng làm cho người ta phải kinh ngạc, rất dễ thương! Chỉ là không biết vì cái gì mà khóc, nhìn có vẻ như rất hướng nội.

Dì xinh đẹp quá!

Trong lòng Tần Ngữ Điền rất ngạc nhiên, quên đi những giọt nước mắt, ngây người ra. Dì giống như một thiên sứ: "Con... con... dì ơi, ba con muốn đánh con, dì có thể cho con ở nhờ không?"

"Ơ? Mẹ ơi, ba em ấy có khuynh hướng bạo lực gia đình kìa mẹ. Em trai này tội nghiệp quá!" Thịnh Thịnh đồng cảm: "Chúng ta hãy đưa em ấy về nhà đi mẹ."

Lúc này Tần Ngữ Điền mới nhìn thấy Tiêu Thừa. Anh ấy có mẹ kìa! Mình thì không! Cậu bé mím môi, nước mắt lại rơi xuống .

Tiêu Hà Hà sững sờ, liếc nhìn xe bus, rồi nhìn đồng hồ. Trời sắp tối đen rồi: "Bạn nhỏ, hay như vậy đi, con theo dì về nhà trước, chút nữa dì sẽ nói chuyện với ba con, không để cho ba con đánh con nữa, sau đó đưa con về nhà có chịu không?"

"Không! Con không muốn về nhà." Tần Ngữ Điền bướng bỉnh lắc đầu. Ở nhà không có mẹ, chỉ có ông nội. Ông nội lại không chơi với cậu bé. Mỗi lần cậu nói muốn mẹ, ông nội đều nổi giận rồi mắng cậu. Cậu không muốn về đó.

Còn ba thì lâu lâu mới về nhà một lần, ba nói sẽ tìm mẹ về, nhưng chờ hoài vẫn không thấy đâu. Cậu bé không còn kiên nhẫn để chờ đợi nữa.

"Vậy theo dì về nhà trước đã. Trời tối lắm rồi." Tiêu Hà Hà không yên tâm khi để đứa bé này ở bên ngoài một mình, vả lại nhìn cậu bé cũng rất dễ thương, mặt mũi xinh đẹp, nhìn rất gần gũi.

"Dạ." Tần Ngữ Điền nghe có người chịu nhận mình liền lập tức vui vẻ trở lại. Lớn như vậy rồi, mà đây là lần đầu tiên sống ở nhà người ta khác.

"Tại sao ba của em lại đánh em vậy?" Trên xe bus, Thịnh Thịnh và Ngữ Điền ngồi cạnh nhau, không nhịn được hỏi: "Chẳng lẽ ba của em không biết rằng luật pháp không cho phép ba mẹ ngược đãi con cái à?"

Ngữ Điền có chút chột dạ hơi cúi đầu. Nói ba như vậy là không đúng đâu..., nhưng cậu bé cũng không muốn vậy, chỉ thuận miệng nói đại thôi, không ngờ mọi người lại tưởng thật.

"Em đừng sợ! Anh sẽ nhờ mẹ anh báo công an, để công an bắt ba em lại, như vậy em sẽ không gặp nguy hiểm nữa." Thịnh Thịnh vỗ ngực đảm bảo.

Ngữ Điền khựng người lại, nuốt nước miếng xuống. Đừng báo công an bắt ba. Em sai rồi, em ăn nói lung tung thôi.

Về đến nhà.

Tiêu Hà Hà vào bếp nấu cơm cho hai đứa bé, nghĩ rằng sau khi ăn cơm xong nhất định phải đưa đứa bé này về nhà, chắc người nhà cậu bé đang rất lo lắng.

Tiêu Hà Hà lo nấu ăn, Ngữ Điền ngồi trên ghế sofa nhìn lén Tiêu Hà Hà, phát hiện ra dì thật thân thiết, rất xinh đẹp, nếu cậu có một người mẹ như vậy thì tốt biết mấy.

Tiêu Hà Hà đang nấu, tự nhiên ngẩng đầu lên, nhìn xuyên qua kính cửa sổ phòng bếp, bỗng thấy một đoi mắt đen to tròn rõ ràng đang lén lút nhìn cô từ xa. Tiêu Hà Hà đi ra, bước tới trước sofa, hỏi: "Bạn nhỏ, con tên gì vậy?"

"Ngữ Điền." Tần Ngữ Điền lanh lợi trả lời: "Dì ơi, nhà dì ấm áp quá. Có mùi của mẹ."

Nhà của cậu bé tuy lớn, nhưng không có mùi của mẹ.

"Ha ha, mùi của mẹ là sao?" Tiêu Hà Hà cười hỏi.

"Chính là mùi của dì đó." Ngữ Điền thẹn thùng cúi đầu, hàm răng trắng tinh đang cắn vào cái miệng đỏ xinh, rất thận trọng. Cậu chưa bao giờ ở chung với một người dì xa lạ.

"Người của mẹ anh thơm lắm đó. Có phải em đã ngửi thấy mùi thơm trên người của mẹ anh không?"Thịnh Thịnh khoe với Ngữ Điền.

Trên mặt Ngữ Điền hơi ửng đỏ, ngơ ngác nhìn Tiêu Hà Hà một lúc khá lâu, sau đó gật đầu rất chân thật .

"Trên người mẹ em có mùi hương dễ chịu như vậy không?" Thịnh Thịnh lại hỏi.

"Em không có mẹ." Giọng của Ngữ Điền nhỏ xuống.

Tim Tiêu Hà Hà nhói lên, nhìn về phía Ngữ Điền, đột nhiên cảm thấy hơi chua xót. Cậu bé còn nhỏ như vậy, sao lại không có mẹ?

"Ba nói, chẳng bao lâu nữa con sẽ có mẹ." Ngữ Điền lại ngước gương mặt xinh đẹp lên nhìn thẳng vào Tiêu Hà Hà. Dì này đúng đẹp quá! Nếu dì ấy là mẹ mình, vậy thì tốt quá.

"Con ngoan." Vành mắt Tiêu Hà Hà chợt đỏ lên.

Thịnh Thịnh cũng không nói gì nữa. Thì ra em ấy không có mẹ, cũng giống như mình không có ba vậy, hóa ra cũng không phải tất cả mọi người đều có ba, cũng không phải tất cả mọi người đều có mẹ.

"Dì thật đẹp." Ngữ Điền nói với vẻ thành thật, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ lên, đôi mắt sáng cứ chớp chớp, nhìn chằm chằm Tiêu Hà Hà.

Xoa đầu cậu bé, Tiêu Hà Hà mỉm cười có chút chua xót: "Ăn cơm thôi. Thịnh Thịnh, con lấy ghế cho Ngữ Điền đi, chúng ta chuẩn bị ăn cơm nào."

"D! Có liền." Tiêu Thừa đi lấy ghế, rồi dẫn Ngữ Điền đi rửa tay để ăn cơm: "Ngữ Điền, tại sao ba em lại đánh em vậy? Chẳng lẽ vì không có mẹ nên mới đánh em cho vui hả?"

"Em..."

"Em không muốn về nhà hả?"

"Không phải." Cậu bé chỉ không muốn ở nhà không có mẹ, nếu có mẹ, cậu chắc chắn sẽ về nhà.

"Em đi lạc thì ba em sẽ lo lắng lắm đó." Thịnh Thịnh bắt đầu dạy dỗ. "Nếu anh đi lạc, mẹ anh cũng sẽ lo lắng, cho nên em ăn cơm xong thì phải gọi điện cho ba của em nha. Chúng ta sẽ làm bạn với nhau, sau này nếu ba em còn đánh em, anh sẽ kêu mẹ anh và dì Mig đến dạy cho chú ấy một bài học, chịu không?"

Ngữ Điền bị những lời của Thịnh Thịnh nói làm cho lo lắng, lỡ như có người đến cho ba cậu một bài học thì sao đây?

Ăn cơm xong, Tiêu Hà Hà nhận ra Ngữ Điền là một cậu bé rất nhút nhát, không thích nói chuyện, hễ nói chuyện thì mặt đỏ ửng lên. Cậu bé thật đáng thương, còn nhỏ vậy đã không có mẹ, lại còn bị ba đánh đạp, chắc cậu sợ về nhà nên mới bỏ đi.

Sự thông cảm tận trong xương tuỷ của Tiêu Hà Hà đã được đào lên, cô nhất định phải nói chuyện với ba của Ngữ Điền, nhất định phải cho người đó biết mức độ nghiêm trọng của việc đánh đập trẻ con. Làm sao có thể đánh một đứa nhỏ như vậy? Thật là rất đáng ghét.

"Ngữ Điền, cho dì biết số điện thoại của nhà con, dì sẽ giúp con nói với ba con, đảm bảo sau này ba con sẽ không đánh con nữa. "

"Dì ơi, đừng mà." Ngữ Điền lắc đầu nguầy nguậy. Nếu để ba biết cậu đang nói dối, chắc ba sẽ buồn lắm. "Dì ơi, ba con là người tốt, ba con không có đánh con."

Trời ơi! Đứa nhỏ này chắc đã bị đánh đến sợ rồi, vừa nghe nói sẽ gọi điện cho ba thì đã sợ đến mức không dám nói thật luôn rồi.

"Con sợ ba con la con hả? Vậy dì sẽ không nói lung tung đâu, dì chỉ nói cho ba con biết bây giờ con đang ở nhà dì, để ba con không lo nữa, vậy được không?"

"Thật hả dì?"

"Đương nhiên là thật." Trong lòngTiêu Hà Hà nghĩ, chắc chắn là người lớn trong nhà đe doạ cậu bé, đúng thật là vô cùng đáng ghét.

Sau khi xác nhận rằng Tiêu Hà Hà không có ác ý, Ngữ Điền suy nghĩ một hồi, rồi nói với cô số điện thoại của Tần Trọng Hàn.

Tiêu Hà Hà trực tiếp gọi vào số đó.

Tần Trọng Hàn đang nôn nóng đi tìm con trai, lại đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Tiêu Hà Hà, nhìn thấy trên màn hình hiển thị tên cô, chân mày anh nhíu lại. Vào lúc này, cô ấy tìm anh làm gì?

"A lô." Giọng trầm ấm của Tần Trọng Hàn vang lên.

Chỉ là một chữ, Tiêu Hà Hà vốn không lưu số của anh, cho nên cũng không nghe ra được thanh âm của anh, chỉ là nổi lên dũng khí bắt đầu thuyết giáo."Vị tiên sinh này, xin hỏi anh là ba của Ngữ Điền phải không?"

Ngữ Điền? Tần Trọng Hàn kinh ngạc, cô làm sao có thể biết Ngữ Điền?

Còn chưa kịp trả lời, giọng nói của cô lại truyền đến, rõ ràng không có kiên nhẫn: "Tôi nói ba Ngữ Điền này, anh làm sao có thể đánh đứa nhỏ vậy? Chẳng lẽ anh không biết đánh đứa nhỏ là tổn thương đóa hoa của tổ quốc sao? Chẳng lẽ anh không biết đứa nhỏ như vậy không thể đánh sao? Dù con có sai anh cũng không thể động thủ. Nó nhỏ như vậy, anh để cho nó có bóng ma tâm lý, anh có biết hay không?"

"Cái...cái gì!"

"Cái gì mà cái gì? Con của anh đang ở nhà tôi, hiện tại cực kỳ an toàn, tôi sẽ đưa nó về với anh, anh trước tiên phải bảo đảm về sau không được đánh nó! Nếu không, nếu không tôi phải báo cho cảnh sát, để cho cảnh sát trừng trị anh."

"Tôi không đánh nó."

Tần Trọng Hàn cau mày, không rõ Tiêu Hà Hà đang nói cái gì, nhưng tìm được Ngữ Điền là tốt rồi, chỉ là tại sao lại ở chỗ Tiêu Hà Hà? Chẳng lẽ đây là ý trời sao?

"Cái gì? Anh vẫn chối ư? Trách không được Ngữ Điền không muốn trở về nhà, hóa ra anh thật là một người ba đáng trách, không chịu thừa nhận? Anh có biết anh mà như vậy sẽ dạy con cũng nói dối theo không? Làm ba làm mẹ như anh làm sao có thể như vậy, không chịu trách nhiệm?" Tiêu Hà Hà nghe anh nói dối lập tức phát hỏa kêu lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro