Chương 33: Hờn dỗi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Tăng Ly quan trọng với em như vậy, ngay cả mạng sống mà em cũng có thể từ bỏ. Nếu tôi nhớ không lầm, hình như em và Tăng Ly cũng chỉ vừa mới biết nhau phải không? " Những ngón tay thuôn dài dừng lại trên vai Tiêu Hà Hà, Tần Trọng Hàn dùng một tay giữ chặt cằm cô lại, buộc cô phải ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc bén khóa chặt khuôn mặt cô.

"Lúc đó rất nguy hiểm." Tiêu Hà Hà lẳng lặng đón nhận ánh nhìn thâm sâu của Tần Trọng Hàn. Trong tình huống đó, cô căn bản không thể suy nghĩ nhiều. Cô nghĩ nếu như người đó là Tần Trọng Hàn, cô cũng sẽ đẩy anh ra, đây là một loại bản năng: "Tôi không suy nghĩ nhiều."

"Nếu đó là tôi thì sao?" Trái tim của Tần Trọng Hàn như bị đâm một cái, ánh mắt thẳng thắn cùng trả lời chắc chắn của cô làm cho Tần Trọng Hàn tràn ngập những suy nghĩ phức tạp và không rõ ràng.

"Hả...Cũng vậy." Vẫn là câu trả lời dứt khoát, Tiêu Hà Hà thành thực gật đầu.

Sắc mặt anh trầm xuống: "Chuyện em thiếu dinh dưỡng là sao? Mấy năm qua em đều không ăn uống cho đàng hoàng à?"

"Mấy năm qua?" Sao Tiêu Hà Hà nghe ngữ khí này của anh như thể đã quen biết cô nhiều năm rồi vậy: "Tôi lại bị thiếu máu nữa hả?"

"Lại?" Lông mày của anh bất giác nhíu lại: "Lúc trước em có bị thiếu máu?"

"Ừ, có một thời gian." Trước giờ tâm trạng cô luôn không tốt, ăn ít, làm việc và học tập bận rộn, áp lực cuộc sống lớn, thiếu máu cũng là tự nhiên.

Bàn tay Tần Trọng Hàn đột nhiên nắm chặt, có một câu luôn muốn hỏi nhưng lại cố nhịn, cuối cùng nói: "Em thiếu tiền lắm hả?"

"Ừm." Gật gật đầu: "Tổng giám đốc, anh về đi, tôi phải đi ngủ rồi."

"Chết tiệt! Sao em lại thiếu tiền?" Anh hét lên.

Nếu anh nhớ không lầm, chẳng phải cô có hơn mười mấy vạn hay sao? Người phụ nữ chết tiệt này, số tiền đó đủ cho cô xài cả đời. Không lo ăn mặc thiếu thốn. Sao cô lại để cho bản thân thiếu máu?

"Tại sao tôi không thể thiếu tiền?" Tiêu Hà Hà cau mày, khó hiểu nhìn anh: "Tổng giám đốc, tôi thực sự rất mệt, muốn đi ngủ."

" Được. Em ngủ đi." Vẻ mặt của anh dịu đi: "Tôi không đi."

"Nhưng mà..." Ở đây chỉ có một cái giường thôi.

"Tôi sẽ ngủ trên sofa một đêm." Tần Trọng Hàn lạnh lùng nói.

Có lẽ vì quá mệt, Tiêu Hà Hà nói chưa được vài câu thì đã ngủ thiếp đi.

Tần Trọng Hàn cởi giầy ra rồi ngồi trên ghế sofa, lúc này mới biết chân mình đang đau nhức, trong bài nhảy ở buổi tiệc đã bị cô giẫm trúng nhiều lần làm cả bàn chân bị sưng đỏ.

Trên giường, vẫn là cơ thể đang cuộn tròn đó, mái tóc rối bù che mất nửa khuôn mặt của cô, đang ngủ rất say, đôi môi đỏ như hoa anh đào hơi mở ra, có vẻ như trẻ con, nhưng đã làm lay động nơi mềm yếu nhất trong trái tim anh.

Tần Trọng Hàn liếc nhìn xuống chân rồi mang giày lại, đi đến cạnh cô, nhẹ nhàng vén những sợi tóc trên mặt cô, ngắm nhìn khuôn mặt trắng noãn bên dưới, rồi mỉm cười.

Cảm xúc trào dâng, mồ hôi theo trán chảy xuống ở trên gương mặt tinh tế, nhẹ nhàng vuốt xuống đôi má mỏng manh, rồi lại nhẹ nhàng vỗ về. Bỗng có cảm giác an tâm đến lạ, tựa hồ như một dòng nước ấm chảy vào tim, tràn đầy hạnh phúc.

"Đừng phá!" Ưm một tiếng, Tiêu Hà Hà kéo bàn tay cáo xuống khỏi mặt mình một cách không hề do dự, động tác mạnh làm ảnh hưởng đến vết thương trên vai, trong khoảnh khắc đó, khuôn mặt bình thản vì đau nên nhăn nhó lại, khẽ mở đôi môi đỏ mọng hừ một tiếng: "Đau chết tôi rồi."

"Đừng nhúc nhích." Tần Trọng Hàn cầm lấy bàn tay đang giãy giụa của cô, nhìn thấy vết thương và vẻ mặt rất đau đớn của cô, trong đầu lại xuất hiện cảnh cô đỡ một dao cho Tăng Ly, bỗng anh có cảm giác ghen tuông chết tiệt, trong lòng chua xót.

Tiêu Hà Hà được đôi tay to lớn nắm lại, cảm thấy yên tâm một cách khó hiểu, sau đó lại ngủ thiếp đi.

Khi thức dậy vào buổi sáng, Tiêu Hà Hà phát hiện ra mình đang nằm trong một vòng tay ấm áp, bên eo lại được vật gì đó siết chặt lại, mà bên vai bị thương thì lại ở bên ngoài.

Chớp chớp mắt, Tiêu Hà Hà có chút kinh hoảng.

"Đừng nhúc nhích nữa, coi chừng làm đau vết thương." Tần Trọng Hàn than vãn một tiếng rồi lại ôm chặt lấy thân thể cô, cằm dưới đang đặt trên vai cô, khóe môi nhếch lên nụ cười bình thản, có chút ái muội, có chút hài lòng, cũng may cô vẫn ổn.

Hơi thở ấm áp phả ra bên tai, cơ thể Tiêu Hà Hà bỗng căng cứng, chửi thầm. Anh ta leo lên giường khi nào vậy?

"Tổng giám đốc, ai cho phép anh lên đây?" Không giãy giụa nữa, Tiêu Hà Hà mở miệng với vẻ bất lực: " Anh đừng thở vào tai tôi như vậy, nhột lắm."

Có vẻ như đã hài lòng với phản ứng của Tiêu Hà Hà, ý cười trong mắt Tần Trọng Hàn càng rõ hơn, trong giọng nói trầm ấm thu hút có thêm chút khàn khàn: "Đàn ông vừa thức dậy vào buổi sáng đều rất nguy hiểm, nhất là khi có người đẹp nằm trong lòng, muốn không lung tung cũng không được, cho nên em đừng nhúc nhích nữa."

Tiêu Hà Hà chợt rùng mình, ngước đầu lên trừng mắt với anh. Mặt mày tái nhợt!

"Đừng lộ ra ánh mắt như thể sắp bị làm nhục này." Nụ cười của anh lấp đầy ở khóe miệng, một tay nâng cằm cô lên, lưu lại dấu ấn của mình.

Bị anh hôn nhiều lần, lần nào cũng đều bị anh làm cho ngạt thở, hoàn toàn không cảm nhận được cảm giác hai môi thu hút nhau.

Lần này, ban đầu cũng thấy sợ, nhưng khi nụ hôn nồng nhiệt không được đáp lại, anh bắt đầu chuyển sang cám dỗ. Đôi môi đã ngừng mạnh mẽ, cơ thể lại hoàn toàn dán chặt vào.

Mùi nước hoa Cologne thoang thoảng vẫn rất dễ chịu đó, hơi thở của anh bao vây quanh chớp mũi cô. Cô hoang mang trợn to mắt, lưỡi của anh cứ như vậy mà bá đạo chui vào trong miệng cô một lần nữa, khơi gợi, siết chặt lấy lưỡi của cô.

Cô giơ tay đẩy ra để từ chối, từ chối một cách mơ hồ, mà bàn tay to của anh đang chế ngụ gáy cô lại càng dùng lực, căn bản là không cho cô có nửa điểm cơ hội phản kháng, hung mãnh hôn cô, dần dần chuyển sang ôn nhu.

Nụ hôn của anh khiến cô bất giác run rẩy. Tay cô chạm vào lồng ngực của anh, bị nhiệt độ nóng bỏng phát ra làm cho sợ hãi.

Hai cánh tay rắn chắc của anh không ngừng vuốt ve bờ lưng đang căng thẳng của cô, khiến cô dần tan chảy, dần để cho cơ thể mình cảm nhận được sự xao động, làm quen với đường nét và mùi cơ thể của anh.

Hô hấp của cô hỗn loạn, ngắn ngủi và gấp gáp.

Bất thình lình, cánh cửa đột nhiên mở ra:"Hàn! Tới giờ chích thuốc..."

Tiếng cửa va đập mạnh đã kéo lại một chút tỉnh táo của Tiêu Hà Hà. Trong lúc toàn thân nóng bừng, cô đẩy anh ra một cái thật mạnh, khuôn mặt nhợt nhạt cũng vì thế mà đỏ bừng lên.

Tăng Ly trợn to hai mắt. Anh ta nhìn thấy Tần Trọng Hàn đang ôm Tiêu Hà Hà nằm trên giường, cơ thể hai người dính chặt vào nhau, tư thế ái muội cũng làm cho người ta đỏ mặt. Quan trọng nhất là hai người đang hôn nhau say đắm.

Mồ hôi toát ra từ sau lưng Tăng Ly. Trời ạ! May mà không vào lúc đang ấy ấy, chỉ sợ khi đó anh sẽ bị Tần Trọng Hàn tùng xẻo mất thôi.

Ánh mắt của Tần Trọng Hàn như một mũi tên độc bắn về phía bên kia.

"Hai người tiếp tục đi, tôi sẽ kêu y tá chờ một chút." Tăng Ly xấu hổ cười cười, sau đó đóng cửa phòng lại.

Đúng thật rồi! Tần Trọng Hàn thật sự đã rơi vào lưới tình rồi.

Có điều, vì sao nhìn thấy họ hôn nhau, trái tim anh lại lại nhói đau chứ?

"Anh có thể ngồi dậy giùm không?" Tiêu Hà Hà sắp phát điên rồi. Lần này bị nhìn thấy, có bao nhiêu cái miệng cũng không thể giải thích rõ được.

Bị Tăng Ly nhìn thấy rồi, cũng tốt! Không cho cậu ta tuyên bố gì nữa! Có điều sao trên mặt cậu ấy đầy vẻ phẫn nộ chịu đựng. Đúng là phải cho Tăng Ly một trận rồi. Sao bước vào mà không gõ cửa chứ?

Tần Trọng Hàn buông ánh mắt xuống, nhìn thẳng vào mắt cô đang ngước lên, ý cười trong mắt càng rõ hơn, bàn tay đang ôm cô hơi nới lỏng một chút, vuốt ve vòng eo thon thả của cô .

"Anh mau ngồi dậy đi." Tiêu Hà Hà ngồi thẳng dậy, hét lên với vẻ giận dỗi, đôi má hơi ửng đỏ. Cô mắc cỡ. Nhưng mắc cỡ thì được gì? Tự chửi thầm mình chưa đủ, một lần nữa trừng mắt giận dữ nhìn về phía Tần Trọng Hàn. Mà anh ta bị người khác nhìn thấy cảnh mình hôn lại vui vẻ đến lạ.

"Để tôi kêu y tá vào chích thuốc cho em." Tần Trọng Hàn mỉm cười, nhưng bàn tay vẫn ôm quanh hông cô, còn tay kia nhẹ nhàng vén những sợi tóc trước trán cô ra sau: "Bị cậu ấy nhìn thấy rồi, sau này nói với cậu ấy, em là người phụ nữ của tôi."

"Tôi đồng ý làm người của anh khi nào?" Cô kinh ngạc, mặt cô đỏ bừng đến mức không thể đỏ hơn được nữa.

"Vừa rồi khi tôi hôn em, em đâu có phản đối." Tần Trọng Hàn đương nhiên nói: "Đã in lên dấu ấn của tôi rồi, không chối được đâu!"

"Còn nữa, không được phép đỡ dao cho bất kì ai nữa, em không phải sắt đá đâu." Giọng điệu ngang ngược của anh khiến cô ngỡ ngàng, tưởng anh ta là gì của cô thật à?

Ánh mắt không thể hiểu nổi nhìn vào gương mặt đẹp trai của anh ta, đôi má gầy gò như được đao phủ trạm khắc mà thành, không mảnh khảnh như khuôn mặt của Tăng Ly. Ngũ quan của anh nghiêm nghị, đường nét rõ ràng, toát ra sức quyến rũ mê hoặc lòng người. Tuy lúc này khóe miệng có ý cười, nhưng ẩn chứa trong đó, là vẻ khôn ngoan và mạnh mẽ có thể cảm nhận được.

"Nhưng ai lại muốn hành hung giám đốc Tăng chứ? Tổng giám đốc, hãy cho giám đốc Tăng về nước đi." Nhắc đến Tăng Ly cô lại có chút bận tâm.

"Tiêu Hà Hà." Khuôn mặt Tần Trọng Hàn u ám lại, cô dám tiếp tục quan tâm đến người đàn ông khác, anh sẽ trừng phạt cô ngay tại chỗ.

"Lý do là gì?" Tần Trọng Hàn dùng ánh mắt thâm sâu quét qua khuôn mặt tuấn tú của Tăng Ly.

"Năm ngoái, tôi có xử lý một vụ cắt giảm biên chế, đã sa thải một nhân viên thường xuyên đến muộn. Cô ta có giải thích nguyên nhân, nhưng tôi đã không lắng nghe, vẫn đuổi việc cô ta. Sau đó, cô ta sống trong cảnh thất nghiệp, vì người bị sa thải sẽ có tiếng tăm không tốt trong những công ty cùng ngành, nên cô ta không tìm được vị trí phù hợp, không có công việc mới nên mới có hành động cực đoan như vậy." Tăng Ly giải thích về chuyện tối hôm qua.

"Bây giờ xử lý ổn chưa?" Tần Trọng Hàn nhíu mi.

"Vẫn chưa, đang chờ cậu quyết định!" Trên mặt Tăng Ly thoáng qua chút áy náy, anh muốn kêu người phụ nữ đã đâm bị thương Tiêu Hà Hà về công ty làm lại, nhưng làm như vậy, Tần Trọng Hàn có đồng ý hay không.

"Vậy ý cậu sao."

"Cho Park Young Ae quay lại công ty làm. Lần trước đúng là do tôi xử lý quá vô tình, không cân nhắc việc cô ta thường xuyên đến muộn là vì con cô ấy sinh bệnh."

" Cậu cho người đã đâm Tiêu Hà Hà quay lại công ty làm?" Hai chân mày Tần Trọng Hàn càng siết chặt hơn.

"Vậy nên mới cần cậu phê chuẩn!"

" Cô ta có ý hối cải chưa?"

"Có."

"Vậy thì cho về lại đi." Tần Trọng Hàn gật gật đầu.

Khi Tiêu Hà Hà đến trước cửa phòng bệnh thì đột nhiên dừng lại, nghe được cuộc trò chuyện của họ. Thì ra người phụ nữ nhân đã đâm cô ngày hôm qua là vì liên quan đến công việc.

Thì ra hai người đàn ông đó đều rất tốt bụng! Tiêu Hà Hà không nhịn được phải bật cười, cảm thấy mình bị thương cũng rất xứng đáng. Không mở cửa ra, cô quay lại nằm trên giường.

Công việc của Park Young Ae được khôi phục thì ngay lập tức tới bệnh viện thăm Tiêu Hà Hà.

Bên ngoài phòng bệnh có hai nhóm người đang đứng, là vệ sĩ mà anh ta phái đến. Khi Park Young Ae tiến vào, lập tức cúi chào Tiêu Hà Hà và nói xin lỗi, vì rào cản ngôn ngữ nên Tiêu Hà Hà nghe mà cũng không hiểu lắm.

"Cô Tiêu, tôi thực sự xin lỗi, tôi thực sự rất xin lỗi." Park Young Ae cứ cúi đầu mãi.

Tần Trọng Hàn vẻ mặt ung dung, nhìn không ra cảm xúc, hồi lâu sau, cùng phiên dịch nói: "Đủ rồi! Đưa cô ta đi, làm việc cho tốt. "

Đợi mọi người đi hết, Tần Trọng Hàn hỏi Tiêu Hà Hà: "Đói bụng sao?"

Tiêu Hà Hà lắc đầu: "Cô ấy nói gì đó?"

Cô một câu nghe cũng không có hiểu.

"Em đang giả ngốc?"

"A...." Tiêu Hà Hà bắt đầu hiểu và cười rộ lên.

"Em giỏi lắm?" Tần Trọng Hàn tức giận liếc cô một cái.

"Như vậy cũng tốt!" Ít nhất biến chiến tranh thành tơ lụa, so với cái gì cũng tốt: "Tổng giám đốc, anh không bận sao."

"Tiêu Hà Hà, em là tổng giám đốc hay tôi?" Tần Trọng Hàn sắc mặt âm trầm xuống, lạnh giọng hỏi.

"....."

"Tôi như nào phải để em định đoạt sao?"

"Hả..."

"Hôm nay tôi nghỉ." Tần Trọng Hàn tiếp tục ngồi ở trên ghế sofa: "Nếu em không muốn nhìn thấy tôi, có thể nhắm mắt lại!"

Tiêu Hà Hà thấy bộ dạng đó của anh mà phải bật cười: "Nhưng tôi đã ngủ đủ rồi."

Nụ cười này khiến khóe môi Tần Trọng Hàn cũng giương lên: "Vậy thì không ổn rồi, nhưng không sao, tôi cho phép em ngắm nhìn tôi cả ngày hôm nay."

Sao anh ta lại thích ăn nói bá đạo như vậy chứ, cực kỳ háo sắc, nhưng vẫn chấp nhận được, mấy ngày qua anh đều chăm sóc cô rất tốt, khiến cô cảm thấy không chán ghét anh như trước nữa.

"Tổng giám đốc, Tăng tiểu thư đâu rồi, sau hôm đó tôi không gặp cô ấy nữa?" Tiêu Hà Hà bỗng nhớ tới Tăng Dương Dương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro