Chương 19: Ly khai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước mặt là một không gian cực kỳ quái dị, ngoại trừ dưới chân nàng là đá hoa cương, bốn phía phảng phất đều là nước, một mảnh màu xanh lam xen lẫn không gian trong suốt, cùng với sóng nước dao động dịu dàng, thoạt nhìn thật mỹ lệ dị thường.

Bởi vì có những sóng nước, nên đá hoa cương trên mặt đất phản xạ ánh hào quang, nàng thậm chí có thể cảm nhận được tiếng nước chảy làm cho trong không khí thêm ẩm ướt, nhưng cảm giác này ngược lại thêm vài phần tươi mát.

Đã từng có kinh nghiệm cho nên Nga Hoàng đối mặt với việc bản thân ở trong một không gian độc lập cũng chẳng mấy để tâm, trong lòng chỉ tì mò không biết lần này thứ được truyền thừa là gì?

Ngay lúc này một thanh âm già nua và xa xưa vang lên bên tai Nga Hoàng: "Ngươi tên là gì?"

Lời vừa dứt thì một đạo bóng dáng đã xuất hiện trước mắt Nga Hoàng, thân thể của hắn cao chừng tầm 1m9, đang mặc một kiện trường bào màu đen Tường Long đường viền tơ vàng, xem qua cũng biết là tuyệt hảo thượng phẩm, chỉ dựa vào đồ án Tường Long nàng liền biết người này không chỉ thực lực cường đại, mà thân phận cũng không đơn giản bởi trong thời gian dài đằng đẳng của lịch sử phong kiến rồng luôn là biểu tượng của nhà vua phương đông.

Lúc này nàng nhìn rõ khuôn mặt nam tử, không như bộ dạng ôn nhu như ngọc của Thẩm Triêu Húc, nam tử ước chừng bốn mươi lăm tuổi, khuôn mặt hình vuông, mày kiếm mắt sáng, chỉ là đơn giản đứng ở đó, nhưng trên mặt lại tràn đầy uy nghiêm, nhất cử nhất động đó hiển thị rõ không giận mà uy.

Chính là nghe thanh âm kia, nàng còn tưởng rằng là một lão giả cao tuổi, không nghĩ tới lại là nam tử trung niên, nhưng Nga Hoàng trong lòng cũng rõ ràng, hiện tại chứng kiến tuyệt đối không phải tuổi chân thật của hắn, từ trên thực lực vị cường giả này đủ khả năng nhìn ra, ít nhất được sống mấy trăm năm đi à nha!

"Vãn bối Nga Hoàng, bái kiến tiền bối." Nga Hoàng xoay người nói, ánh mắt đã từ vị cường giả di chuyển đến mặt đất, từ tận đáy lòng mà khiêm tốn mặc dù nàng rõ chưa chắc mình đã nhận được sự tán thưởng của người này.

Tần Ngạo Thiên nhẹ gật đầu, nói: "Mới mười tuổi, đã là Ngự thiên cảnh cao nhất, năng lực của ngươi thật không nhỏ ."

Vẻ ngoài thì bình thản nhưng Tần Ngạo Thiêncảm thấy đây quả thực không thể tưởng tượng nổi bởi dù là hắn thìcũng là bỏ ra bảy năm thời gian a, lúc ấy đã trở thành thiên tài Thiên Huyền Đại Lục, nhưng xem Nga Hoàng trước mặt, trong lòng của hắn cũng chỉ có một nghĩ cách: Nếu hắn là thiên tài, thì nàng lại nên xưng là cái gì?

Đối với việc bị soi mó tu vi Nga Hoàng không có bất kì ý kiến gì, năng lực của nàng nếu là còn ở La Thiên Thành sẽ bị coi là cường giả không thể trêu nhưng đi ra ngoài thì chẳng khác gì cá bé mà đòi ra biển, quơ đại một nắm người cũng có thừa năng lực giết nàng.

" Đa tạ tiền bối tán thưởng." Lời nói của Nga Hoàng rất mạch lạc và bình thản, cho dù nàng đang chịu uy áp của hắn.

Nghe vậy, Tần Ngạo Thiên cũng mỉm cười, đối với dáng vẻ của Nga Hoàng hắn rất hài lòng bởi dù hiện tại chỉ là một tàng ảnh nhưng áp lực mà hắn tạo không phải là thứ nhẹ nhàng gì, ngay cả những kẻ mới bước Lăng thiên cảnh cũng chịu áp lực không ít, đứa trẻ nếu không gặp gì bất ngờ thì tiền đề tuyệt không nhỏ.

Càng nghĩ khóe miệng độ cong lớn ra vài phần:"Hiện tại, liền cho ta xem xét tiềm lực của ngươi như thế nào, có hay không có tư cách tiếp nhận truyền thừa của ta!"

Lời này vừa nói ra, Nga Hoàng chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng không cách nào kháng cự truyền đến, một giây sau nàng đã đứng ở trước mặt Tần Ngạo Thiên, mà Tần Ngạo Thiên tay phải đã khoác lên bờ vai của nàng.

Một cỗ Thiên Lực cường đại xông vào cơ thể của nàng, thậm chí còn căn bản không có lực lượng chống cự, phải biết rằng trong cơ thể đột nhiên xuất hiện một cỗ lực lượng không đồng dạng như vậy, kết quả bài xích lẫn nhau có thể là vô cùng kinh khủng đấy vốn tưởng trải qua một lần thì lần sau sẽ dễ chịu hơn một chút nhưng ai ngờ chẳng có thay đổi gì, hiện tại Thiên Lực của Nga Hoàng đang không ngừng đối kháng, mà thân thể của nàng lại trở thành một cái chiến trường.

Tần Ngạo Thiên phảng phất dường như thèm để ý những thứ này, phối hợp làm những việc này, tay phải của hắn chỉ đơn giản là đặt ở nơi này, nhưng thật giống như kìm sắt kẹp lấy làm Nga Hoàng căn bản không thể động đậy.

Cắn răng chịu đựng cơn đau trong lòng nàng có vài phần thở dài, ngay cả bộ dạng trông ôn nhu kia của Thẩm Triêu Húc mà còn không biết thương hoa tiếc ngọc nói chi là người này, lấy sự thông minh của mình nàng đương nhiên rõ hắn hành động như vậy là vì một mặt khảo nghiệm tiềm lực, cốt cách, Thiên Lực của mình vân...vân, mặt khác là khảo thí tâm trí của mình, có thể hay không chịu được thống khổ như vậy. Là kiên trì hay là cầu xin tha thứ.

Nếu là hạng người tâm trí bình thường không cứng cỏi, ở trạng thái thống khổ kịch liệt như vậy, rất có thể chính là bỏ qua, nhưng Nga Hoàng tuyệt đối sẽ không!

Phần đau đớn này không phải là nàng không thể chịu được hơn nữa dù là đời trước hay lức sinh sống ở Thiên Huyền Đại Lục một thời gian, những chuyện xung quanh đã phát sinh hết thảy sự tình đều nói cho nàng một cái đạo lý, chính là tầm quan trọng của thực lực! Nếu là có thực lực, ngươi chính là trời! Nếu là không có thực lực, ngươi chính là cặn bã!

Cho nên trong lòng của nàng để ý nhất chính là thực lực của mình! Nga Hoàng mín chặt bờ môi của mình, không để cho mình phát ra chút thanh âm nào, sắc mặt nàng đã gần như trắng bệch, mà nàng càng tập trung tinh thần của mình đi khống chế Thiên Lực hỗn loạn trong cơ thể mình, ý đồ để cho bọn họ không cần đối với cổ lực lượng kia quá mức bài xích.

Dù sao Thiên Lực trong thân thể căn bản không cách nào cùng Thiên Lực cường đại của Tần Ngạo Thiên đánh đồng, mà kinh mạch của mình có thể bởi vì những thứ này mà khả năng bị chấn vỡ! Loại thống khổ này quả thực so tẩy kinh phạt tủy còn muốn thống khổ hơn, nàng thần trí vô cùng rõ ràng, thậm chí còn có thể cảm nhận được quá trình kinh mạch của mình đứt gãy!

Tại thời điểm Thiên Lực Tần Ngạo Thiên mới tiến vào trong cơ thể của Nga Hoàng, hắn chính là một phen kinh ngạc, trong cơ thể nàng tồn tại một loại thiên lực khác thường nếu không phải tinh mắt nhận ra có ánh bạc nhạt nhòa thì hắn sẽ cho rằng đó là Hỗn Độn Thiên Lực, đối với loại thiên lực này hắn có phần hiếu kì.

Loại thiên lực này rốt cuộc là gì, nó sẽ phát triển như thế nào hắn không biết nhưng tin tưởng trong tương lai cũng sẽ trở nên nổi tiếng! Dù sao hắn cũng nhận ra phần nào sự lợi hại của loại thiên lực này, chỉ là hắn sẽ không vì điểm này mà lựa chọn người có tư cách thừa kế hắn, dù sao trên con đường tu luyện, người có thiên tư tốt tuyệt đối không ít, nhưng mà tại sao cường giả thành danh lại không nhiều như vậy? Một nguyên nhân chính trong đó là tâm trí.

Không phải là người có tâm trí cứng cỏi, thiên tư khá hơn nữa cuối cùng cũng chẳng khác gì so với người thường.

Tại thời điểm Tần Ngạo Thiên nhìn thấy trong mắt Nga Hoàng kiên trì cùng bất khuất, hắn âm thầm gật đầu, hắn đã tìm được một hạt giống cực tốt, không đề cập tới nàng là kẻ có được thiên lực khác thường, chỉ phần tâm trí thôi cũng cho thấy thành tựu trong tương lai tất nhiên không đơn giản!

Đối với người trước mắt Tần Ngạo Thiên vô cùng hài lòng chỉ là khí thế bễ nghễ thiên hạ từ trong xương tủy không hề phai mờ: " Ta chỉ là muốn biết, ngươi có bằng lòng hay không làm đệ tử của ta, tiếp nhận của ta truyền thừa?"

Nghe vậy, sắc mặt Nga Hoàng mấy gì vui, ban nãy đừng tưởng nàng không biết hắn cố ý xem lén ký ức của nàng nếu không phải nhờ có kế ước sinh tử với Triều Dương khiến cho bất kỳ kẻ nào nhìn bị ký ức giả tạo kia lười thì bí mật của nàng đã bị xem thấu, so với Thẩm Triêu Húc tuy nặng tay thử nàng nhưng vẫn có phần tôn trọng riêng tư, còn hành động của hắn thật khiến cho nàng không muốn tiếp nhận truyền thừa chút nào, xem như lần này rèn luyện vậy dù sao nàng thu cũng không ít hiếm lạ gì cái truyền thừa này.

"Không muốn" Nga Hoàng ngẩng đầu lên nhìn Tần Ngạo Thiên, gương mặt tái nhợt phảng phất tràn đầy ánh sáng chói ngời, sáng rọi, trong ánh mắt không hề có ý sợ hãi.

Nghe Nga Hoàng trả lời, Tần Ngạo Thiên dáng tươi cười cứng lại trên mặt: "Ngươi nói cái gì? Ngươi không muốn?" Hiển nhiên, Nga Hoàng trả lời vượt ra khỏi dự liệu của hắn, hắn căn bản là không nghĩ tới sẽ có người cự tuyệt.

Ai cũng biết sự tình tiếp nhận truyền thừa là một kiện bánh từ trên trời rớt xuống, có thể không ảnh hưởng tiềm lực, điều kiện tiên quyết là rất nhanh tăng lên thực lực của mình, loại chuyện tốt này ai sẽ cự tuyệt? Nhưng mà trước mặt hắn hết lần này tới lần khác lại xuất hiện!

Nga Hoàng khẳng định gật đầu, lần nữa lập lại lời của mình: "Ta không muốn!"

Tần Ngạo Thiên sắc mặt khó coi rất nhiều: "Ngươi vì cái gì không muốn? Ngươi có biết hay không trở thành đệ tử của ta, tiếp nhận truyền thừa của ta ngươi sẽ đạt được bao nhiêu chỗ tốt?"

Nga Hoàng nhìn hắn lắc đầu, ánh mắt không chút tạp chất: ""Ta biết rõ, nhưng ta vẫn sẽ cự tuyệt."

Song, Nga Hoàng càng biểu hiện không bị hấp dẫn, Tần Ngạo Thiên lại càng cảm thấy Nga Hoàng ưu tú, biểu hiện của nàng quả thực không cách nào bắt bẻ! Thiên tư, tâm trí, năng lực đều không có nói lại, loại đệ tử này đi đâu tìm a!

Phải biết rằng, vì chuyện truyền thừa, có bao nhiêu người bỏ hết công sức muốn đạt được, đứng trước một hấp dẫn cực lớn, có bao nhiêu người có thể cự tuyệt? Có thể nói căn bản là không có!

"Ngươi cần phải suy nghĩ kỹ càng, đây là cơ hội tuyệt hảo một khi mất đi về sau sẽ không có, ngươi thật đúng muốn cự tuyệt? Nếu ngươi thật sự muốn cự tuyệt, có thể bay thẳng đến phía sau kia, ngươi liền có thể đi ra." Hắn cũng không tin nàng có thể thật sự cự tuyệt.

Nga Hoàng nhìn hắn không chút khách khí nói: "Cáo từ" Mặc dù đối với hành động lúc trước của Tần Ngạo Thiên rất là bất mãn, nhưng nàng vẫn lễ phép như trước, dù sao đây đang là địa bàn của người ta, hơn nữa chính mình tại trong di tích cũng đã nhận được không ít chỗ tốt, cũng nên làm như vậy.

Nga Hoàng quay người hướng phía sau đi đến, không có chút nào dây dưa dài dòng, thậm chí không chút do dự.

Nhìn thấy một màn này, Tần Ngạo Thiên thật sự nóng nảy, vội hỏi: "Đợi một chút "

Lúc này quay đầu lại bắt gặp trên mặt Tần Ngạo Thiên toát ra thần sắc đau thương, mà ánh mắt của hắn thì phảng phất đã vượt qua hết thảy trước mặt nghĩ tới sự tình trước kia: "Ngươi nguyện ý nghe chuyện xưa của ta sao?"

Nhìn trong ánh mắt Tần Ngạo Thiên mơ hồ toát ra tưởng niệm, khiến cho lòng nàng do dự một lát cuối cùng gật đầu.

Một tháng sau.

Nga Hoàng xuất hiện ở bên ngoài di tích, mà trước kia vốn là một tòa thành di tích xinh đẹp, lúc này đã không có người lại đi chú ý, kia cửa ra vào máu tươi vẫn đỏ tươi như trước, chỉ có như vậy cũng đủ chứng minh lúc trước hết thảy đã từng phát sinh chuyện gì.

Nhìn di tích này, Nga Hoàng trên mặt lại lộ ra mấy phần thương cảm, hướng về di tích có chút khom người, nói: "Sư phụ, đệ tử nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của người."

Ở bên trong di tích, nàng đã biết câu chuyện của Tần Ngạo Thiên, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, coi như là Tần Ngạo Thiên cường giả như vậy trong lòng cũng có một đoạn nhi nữ tình trường khó có thể quên, lúc trước hắn tuổi trẻ tâm cao khí ngạo, một lòng chỉ nghĩ đến truy cầu thực lực cao nhất, không để ý đến hồng nhan tri kỷ bên cạnh, bởi vì thói quen có nàng làm bạn, cho nên liền không cảm thụ đến sự quan trọng của nàng.

Mỗi lần xem nhẹ, mỗi lần tổn thương, nàng đều nhất nhất nhịn xuống, mà ngày qua ngày, năm qua năm, vị này hồng nhan tri kỷ kia rốt cục chịu không được nản lòng thoái chí ly khai, Tần Ngạo Thiên chỉ cảm thấy một gã nam tử nên dùng thực lực làm trọng, nhi nữ tư tình không nên ngăn cản cước bộ của hắn. Nhưng mà, từ sau khi đã rời đi, Tần Ngạo Thiên mới hiểu được sự hiện hữu của nàng sớm đã trở thành thói quen của hắn, không có nàng ở bên cạnh, hắn cảm giác thấy trong lòng mất đi một thứ gì vô cùng trọng yếu, nhưng là vì chủ nghĩa đại nam tử, cho nên hắn một mực không muốn thừa nhận, chỉ muốn đem chuyện này vùi sâu tại đáy lòng của mình, không có đi tìm nàng. Cho đến cuối cùng, hắn muốn đi tìm nàng nhưng đã không có cơ hội, cũng đã trở thành việc mà hắn phải hối tiếc cả đời. Mà nàng thì đã đáp ứng sư phụ, nàng sẽ tìm được hồng nhan tri kỷ của sư phụ năm đó, bất luận đối phương còn sống trên đời này hay không, hắn đều mong nàng có thể truyền lời đến người tri kỷ đó.

Nghe xong câu chuyện của Tần Ngạo Thiên, Nga Hoàng trong lòng nhiều thêm vài phần cảm khái, tuy nhiên không biết tình yêu của mình đang ở nơi nào, nhưng rất rõ ràng, nàng không hi vọng chính mình đi trên con đường như Tần Ngạo Thiên mà hối hận cả đời.

Nga Hoàng rời đi núi Tử Vân chuẩn bị đến nơi ở của Thẩm gia, ở khách sạn ở hành Ngải Y dùng cơm lại nghe tin ba ngày sau chính là ngày hội trao đổi mỗi năm một lần, nàng quyết định sẽ đến xem trước khi đến Hoàng Thành.

Sau khi ăn cơm xong, Nga Hoàng trực tiếp trở lại căn phòng mới thuê mà mang com tằm trong suốt mát lạnh như băng, bỏ nó vào núi đan dược nhỏ khoảng hơn trăm viên: "Có nhiều quá không?"

Nga Hoàng thừa biết Thiên niên băng tằm không giống như giống tằm bình thường ăn lá, thứ duy nhất nuôi sống nó chính là đan dược. Có điều nàng rất ngoài nghi con tằm chỉ to bằng ngón tay kia có thể ăn hết đống thức ăn to gấp vài chục lần so với kích thước cơ thể nó.

Triều Dương nghe câu hỏi này của Nga Hoàng liền phì cười: "Quá ít thì có!"

Tuy có phần kinh ngạc nhưng khi nhìn thấy chưa đầy ba phút thì Thiên niên băng tằm đã ăn sạch sẽ đến mức không còn lấy một mảnh vụn đan dược thì nàng trợn mắt kinh hô, tay nhịn không được chọt nó vài cái: "Ôi trời!"

"Nếu muốn thu tơ của nó, một ngày cho ăn ba bữa!"Triều Dương dụi đầu vào cánh mà nói tiếp: "Ba tháng sau thì chúng ta sẽ thu hoạch đến lúc đó ta chỉ cách cho ngươi dệt thành vải!"

Nga Hoàng nghe vậy khóe miệng khẽ run rẩy, một lần ăn hơn trăm viên, một ngày hơn ba trăm, ba tháng sau tức là?

Triều Dương nhìn bộ dạng của Nga Hoàng thì cũng biết nàng đau lòng vì số đan dược phải cấp cho Thiên niên băng tằm trong lòng chỉ thở dài hiện tại Nga Hoàng chỉ mới luyện tới đan dược tứ phẩm cho nên số lượng mới nhiều như vậy, chỉ là nghĩ đến vải dệt từ Thiên niên băng tằm thì tinh thần hưng phấn vô cũng: "Phẩm cấp đan dược càng cao thì số lượng đan dược cho nó ăn sẽ giảm, hơn nữa với tài năng luyện đan của ngươi cùng số đan dược tồn kia lo gì trụ không được ba tháng?"

Nga Hoàng trong lòng kinh bỉ Triều Dương đối với nàng ta tứ phẩm đan dược chẳng cái gì dù gia ở chủ thế giới cửu phẩm đan dược muốn cả núi cũng không khó, sau lại nhìn con tằm nằm trên giường vừa thở vừa nghỉ ngơi, cả người mềm nhũn núc ních toàn thịt, thật khiến người ta muốn bóp thử xem sao. Thân nó trong suốt, cực kì đẹp hơn nữa công dụng rất lớn cũng coi như đáng giá số đan dược nàng cho nó ăn vậy.

Sau khi hoàn tất một số việc xong, nàng liền thay một một bộ áo quần nam trang liền rời nhà trọ đi.

Tuy nói ba ngày sau mới là ngày trao đổi, nhưng là ở ngày bình thường này trong thành Ngải Y người bán đồ cũng không ít, nàng đã dịch dung tốt rồi, không đi ra ngoài một chuyến chẳng phải là thua lỗ sao?

Đối với hung danh của thành Ngải Y nàng đương nhiên có nghe, tuy nói nàng đối với thực lực của mình có lòng tin, song nghĩ đến lần trước không phải do dung mạo bắt mắt của Mộ Chỉ Ly thu hút thì nàng nghĩ sẽ không ít người để mắt tới đứa bé gái như nàng, vì dung mạo mà khiến cho nguy hiểm thì thật sự là không đáng, trong thành Ngải Y này người có tội ác tày trời không phải là không có, có thể nói là cường giả như mây.

Có lẽ ngươi tại ven đường nhìn thấy một người bán hàng rong có thể trên tay là hung thủ của mấy chục cái nhân mạng, cho nên tại thành Ngải Y mà lớn lối, hiển nhiên là tự tìm đường chết.

Hiện tại nàng với bộ dạng bình thường này sẽ không dẫn tới người chú ý, đến lúc đó chỉ cần hơi chút một chú ý là thuận tiện rồi.

Nga Hoàng đi trên đường cái, tuy đã vào đêm rồi, nhưng trên đường cái giăng đèn kết hoa rất náo nhiệt, phảng phất giống như thành không có ban đêm vậy, nhất là hai ngày này không ngừng có dòng người tràn vào, cho nên càng náo nhiệt thêm vài phần.

Tùy ý đi tới, nhìn đám người chung quanh, Nga Hoàng trên mặt cũng có vài phần ung dung, phảng phất trở lại cảm giác dạo phố trước lúc, chỉ là phong cảnh hoàn toàn bất đồng rồi. Đi không lâu, Nga Hoàng thấy được một đầu vỉa hè bày đầy hàng, liếc nhìn qua cảm thấy rất kỳ quái, sở dĩ tất cả người bày hàng vỉa hè đều mặc áo choàng màu đen, để cho người ta thấy không rõ tướng mạo bọn hắn, hơn nữa tại đây cực kỳ yên tĩnh, không ai rao hàng, mọi người lẫn nhau trong đó cũng không nói chuyện, lộ ra yên tĩnh và quỷ dị.

Chỉ có mấy người đang nhìn đồ vật trên hàng bên vỉa hè, sau đó cùng người bán hàng nói chuyện với nhau, bất quá thanh âm đều là rất nhỏ, để cho người nghe không rõ, Nga Hoàng lại càng chú ý tới bọn hắn hơn là sau khi hàn huyên một lúc thì người bày hàng vỉa hè lại thu đồ đạc cùng người kia đi.

Nga Hoàng cũng đã nghe Thẩm sư phụ vẫn nói đúng phong cách đặc thù ở thành Ngải Y chỉ là nghĩ đến buôn vĩ hè đều là vô cùng náo nhiệt, kêu giá nâng giá đấy, giờ gặp cảnh này vẫn có chút không quen, cái yên tĩnh này có chút quỷ dị, lại để cho người có chút không dám tiến lên.

Bất quá là mua đồ mà thôi, cũng không phải ép mua ép bán, cũng không phải đầm rồng hang hổ, cảm khái một phen về sau Nga Hoàng mở ra bước chân đi vào.

Nhưng mà nàng lại không biết, tại phía sau của nàng, một bóng dáng màu đỏ cách nàng không xa. Người này thực lực so với Nga Hoàng cao hơn một ít, cộng thêm lại tận lực che dấu, tự nhiên là không để cho người phát hiện được.

Vị này không ai khác chính là Hàn Như Liệt, từ lúc bắt gặp hình bóng nhỏ bé màu đen rời khỏi khách sạn không hiểu sao hắn luôn có một cảm giác giống như đã từng quen biết quanh quẩn trong lòng của hắn, lái đi không được, dường như vô cùng trọng yếu, cho nên khi đi tới phòng trong khách sạn hắn vẫn đang tự hỏi vấn đề này.

Sau lại nghe Hàn Dạ nói nam hài đó có chút quen thuộc, phảng phất như ở địa phương nào đã nhìn thấy qua. Gặp Hàn Dạ cũng nói như vậy, Hàn Như Liệt thì càng xác định ý nghĩ của mình, rất nhanh hắn liền nhận ra rốt cuộc người kia là ai liền rất nhanh đuổi theo, bỏ ra một khoảng thời gian quả nhiên đã tìm được.

Biết Nga Hoàng muốn đi dạo, hắn liền theo nàng đi, vốn định cùng nàng đi, nhưng mà đúng lúc này hắn cũng phát hiện Lăng Lạc Trần cách mình không xa.

Ở thời điểm Hàn Như Liệt phát hiện Lăng Lạc Trần, Lăng Lạc Trần tự nhiên cũng phát hiện Hàn Như Liệt, lông mày không khỏi hơi nhíu, hắn như thế nào cũng tới?

Hàn Như Liệt đi tới trước mặt Lăng Lạc Trần, trên mặt treo chiêu bài kiểu dáng cười tà mị: "Lăng công tử, không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được ngươi, không biết ngươi đây là đang làm gì đấy?" Tuy trên mặt lộ vẻ dáng tươi cười, nhưng là rất hiển nhiên nụ cười này cũng không đạt tới đáy lòng.

Hai người đều nổi danh thiên chi kiêu tử, tuy nhiên ngày bình thường rất ít chạm mặt, nhưng đối với đối phương cũng có chút hiểu rõ, hai người đều là thiên chi kiêu tử tầm đó tự nhiên sẽ có một ít ganh đua so sánh, ai cũng không ngoại lệ.

Cho nên bọn hắn tuy chưa bao giờ từng quen biết, nhưng vẫn luôn chú ý đến nhất cử nhất động của đối phương đấy, hôm nay lại giống nhau đi theo dõi người rồi đụng mặt nhau tại nơi này trong lòng đều có vài kinh ngạc.

Nghe vậy, Lăng Lạc Trần mỉm cười, không tà mị như Hàn Như Liệt, hắn sắc mặt nhu hòa giống như suối nước nóng lại thoải mái nói: "Hàn công tử nghĩ cũng biết đến, không cần hỏi nhiều?"










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro