Chương 18: Gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin lỗi vì đã ngâm giấm lâu như vậy, mọi người thông cảm nha! Ta bận học ấy mà nên có phần làm biếng. Trước đăng một đoạn đọc đỡ nha.

Triều Dương tất nhiên đã nhìn thấy Thanh âm cầm và Bích ngọc tiêu đón nhận Nga Hoàng, mắt chim tràn đầy ý cười, bản lãnh nàng ấy thật lớn, quả nhiên không hổ là chiến hữu của Triều Dương ta nha!

Đợi đến khi điểm sáng biến mất, Nga Hoàng mở mắt, thời gian dài không nhìn thấy ánh sáng làm cho nàng không khỏi nheo mắt lại, mà Thanh âm cầm và Bích Ngọc tiêu trong tay đã hoàn toàn biến mất.

Nga Hoàng vội nhắm mắt lại cảm nhận một chút xem linh bảo có phải thật trở thành một phần trong thân thể chủ nhân như những gì trong sách đã ghi hay không? Không mấy chốt, nàng đã nhận ra cạnh đan điền xuất hiện phiên bản thu nhỏ của Thanh Âm cầm và Bích ngọc tiêu.

"Chúng ta đã ngây người ở đây bao lâu rồi?" Nga Hoàng mở miệng hỏi.

"Một tháng."

"Cái gì? Một tháng, này sao có thể?" Tha thứ cho nàng dù sao thì lúc trước có được Tam dương thần châm cũng không tốn thời giờ bằng giờ, nàng chỉ cảm thấy như mới qua mấy canh giờ thôi, hazz, chênh lệch quả là lớn.

Bình tâm một chút, Nga Hoàng liền đưa Triều Dương vào Vô nhãn giới dù sao chỗ này hỗn tạp như vậy mà năng lực của nàng chưa tính là đủ cao để có thể buông tâm mà đi.

Đối với lần thu hoạch này, Nga Hoàng cảm thấy bản thân quá hờn cho nên cũng không có ý định đi thử vận may thêm nữa, lòng người cũng nên biết đủ, tham lam quá sẽ dẫn đến nuốt không nổi.

Chỉ là không biết nàng và nữ chính duyên quá bền hay sao mà đi chẳng bao lâu liền thấy mặt nàng ta, mắt trước vừa nhìn thấy Mộ Chỉ Ly bước vào mật thất thì mắt sau liền thấy hai bóng dáng mở cửa đá bước vào, nếu nàng nhớ không lầm thì nam tử áo xanh cùng nam tử áo xám kia chính là hai kẻ thuộc nhóm bốn người lần trước đắc tội Mộ Chỉ Ly.

Núp ở một bên Nga Hoàng âm thầm tiếc rẽ thay cho Mộ Chỉ Ly, người ta nói nữ chính hào quang bốn phía nhưng theo nàng thấy rắc rối cũng tỷ lệ thuận a!

Trong lúc Nga Hoàng đang cảm thán triết lý nhân sinh thì bên kia đã tiến tới cuộc quần đấu dữ dội, dù sao cũng chẳng phải chuyện của mình cho nên nàng vô cùng hưởng thụ những pha hành động hoành tráng không tốn phí, nhìn cách Mộ Chỉ Ly đánh trả hai người kia liền biết thực lực không tầm thường tịnh tiến không ít so với lần trước, ngô, không biết nếu nàng cùng nàng ta giao thủ kết quả sẽ sao? Dù thực lực của nàng cao hơn Mộ Chỉ Ly nhưng ai biết đâu chỉ ngờ, mệnh chỉ có một nàng không dám đặt bừa.

Không mất bao lâu thì phần kịch tính cũng đến, ngay lúc nam tử áo xanh hét lớn một tiếng, lấy thái độ trên cao nhìn xuống một kiếm hung hăng chém về phía Mộ Chỉ Ly.

Đứng một bên Nga Hoàng nhìn một vòng vầng sáng màu vàng trên thân kiếm của nam tử áo xanh tán phát ra, đem trọn cái gian phòng chiếu sáng dị thường, chỉ là quang mang màu vàng sáng rõ lại để cho người mở mắt không ra, trong đó có chứa năng lượng lớn càng làm cho lòng người rung động, xem ra một chiêu này là tuyệt chiêu sở trường của nam tử này.

Khi một kiếm kia cách nàng ta càng ngày càng gần, tiềm lực bản thân Mộ Chỉ Ly cũng là bạo phát ra toàn bộ.

Thanh bảo kiếm màu lam trong tay Mộ Chỉ Li phảng phất giống như cảm nhận được tâm ý Mộ Chỉ Ly, có chút chấn động biểu hiện ra tâm tình của nó, thời điểm ánh sáng màu vàng cách Mộ Chỉ Ly càng ngày càng gần, Mộ Chỉ Ly chậm rãi nghiền hai mắt nhắm.

Toàn thân Thiên Lực toàn bộ đều hướng phía hai tay của mình tập trung mà đi, rất nhanh chính là quanh quẩn Vị Ương kiếm, bình thường màu trắng giống như mây mù giờ Thiên Lực đem màu xanh da trời quay chung quanh thân kiếm, lộ ra vẻ càng nhẹ nhàng, mà trong đó vệt màu xanh da trời lại càng thêm sáng ngời.

Trong khi hai nam tử kia kinh ngạc vì màu sắc thiên lực của Mộ Chỉ Ly, chân mày Nga Hoàng khẽ nhíu lại hỗn độn thiên lực quả thực mạnh hơn so với những thiên lực khác, bản thân nàng mang vô thiên lực tuyệt không thua kém gì chỉ khổ là ngay cả Triều Dương cũng không rõ, mà thôi tự bản thân mài mò mới thành tài được.

Dễ dàng có, thật không khiến nàng cảm thấy có ý chí vươn lên.

Triều Dương đã nói Vô thiên lực có tiềm năng không thua kém gì Hỗn độn thiên lực cho nên nàng có thể bắt đầu xem xét từ nó, nghĩ đến Hỗn độn thiên lực có màu trắng vì không có chút nào thuộc tính,cũng có thể nói nó có tất cả các thuộc tính, ở cái thế giới này vừa mới bắt đầu đã là Hỗn Độn, rồi sau đó mới tách ra, mà Hỗn Độn Thiên Lực lại diệu dụng không chỉ đơn giản như vậy, Hỗn Độn Thiên Lực uy lực muốn áp đảo bất luận một loại Thiên Lực nào phía trên, hơn nữa vấn đề là không có thuộc tính áp chế.

Theo như những gì nàng tìm hiểu thì nếu có thể khai phá Hỗn Độn Thiên Lực..., tương lai sẽ áp đảo bất luận một loại Thiên Lực nào phía trên, nó có thể khắc chế thuộc tính bất cứ một loại Thiên Lực nào, hơn nữa khắc chế trình độ đạt tới 30%, đây tuyệt đối là một loại hiệu quả vô cùng khủng bố.

Bây giờ tận mắt chứng khiến, Nga Hoàng có thể nhận ra sự tương tự khá lớn của Vô Thiên lực và Hỗn Độn thiên lực như vậy chứng tỏ về mặt cơ bản chúng là giống nhau, chỉ là điểm khác biệt trong nhất thời nàng không tìm ra, mà thôi cứ cứ từ từ nghĩ vậy.

Nghĩ thông suốt Nga Hoang cười nhẹ, bên kia Mộ Chỉ Ly đã dùng ba ngân châm giải quyết nam tử áo bào xám.

Hai người ở trong mật thất gây ra động tĩnh to lớn như thế, tự nhiên là có nhiều người đều cảm nhận được, tất cả mọi người hiếu kỳ ở trong đó đến tột cùng có cái gì, lại có thể khiến cho Thiên Lực chấn động to lớn như thế, xem ra bên trong tất nhiên có trọng bảo!(bảo bối)

Thừa cơ hội này Nga Hoàng thừa dịp Mộ Chỉ buông lỏng cộng thêm có người kéo đến mà hòa vào đám đông mà không cần che dấu khí tức nữa.

Chỉ là rất nhanh nàng vô cùng hổi hận vì quyết định ở lại xem cho nốt phần kịch này.

Từ trong đám đông Hàn Như Liệt lại bắt gặp hình bóng quen thuộc ngay lập tức ngây ngẩn cả người, chợt trên mặt lộ ra thần sắc vui sướng : "A Hoàng, quả nhiên là nàng!"

Nghe được hai chữ này, Nga Hoàng như phản xạ có điều kiện quay đầu lại, quả nhiên gặp được Hàn Như Liệt.

Đối với việc Hư Không trảm cùng Vạn Nguyên Quy Nhất kiếm pháp chiêu thức thứ bảy va chạm khiến cho bốn phía trên tường tro bụi đều bong ra bay lả tả, tất cả mọi người đi tới đều đứng ở cửa ra vào, dù sao hiện tại đi vào hiển nhiên là tai bay vạ gió, duy Hàn Như Liệt chẳng hề bận tâm mà nhanh chân đi tới bên người Nga Hoàng dùng tu vi của mình bảo hộ nàng, đối với hành động này của hắn tuy trong lòng có điểm nghi hoặc nhưng tầm mắt vẫn dừng trên người Mộ Chỉ Ly.

Nam tử áo xanh kia thực lực so với Mộ Chỉ Ly lớn hơn hẳn, song nhờ ưu thế thiên lực mà Mộ Chỉ Ly không bị ăn mệt cả hai ngang tay, đối với kết quả này không toàn bộ mọi người có mặt điều nhìn Mộ Chỉ Ly bằng ánh khó tin, duy chỉ có Nga Hoàng ngước mắt nhìn người trước mặt:"Ngươi qua tới làm cái gì?" Tuy nhiên lời nói có chút nghiêm túc, nàng đã suy đoán suy nghĩ của Hàn Như Liệt.

Nghe vậy, Hàn Như Liệt tỏ vẻ thương tâm cực điểm: "A Hoàng, nàng không tưởng ta sao ...!"

Nga Hoàng không nói lời liền xoay người rời đi, cái tên này bị nàng chơi một vố mà vẫn không biết tởn là gì? Rõ ràng chân mệnh thiên nữ của hắn là Mộ Chỉ Ly, ấy thế hắn cứ bám theo mình là sao? Sớm biết như vậy nàng cần gì tại tay cứu hắn, đáng lẽ nên tống đến cho Mộ Chỉ Ly.

Mộ Chỉ Ly đứng đối diện nhận ra Hàn Như Liệt và Nga Hoàng cũng đến đây trong lòng tuy có phần kinh ngạc nhưng hiện tại nàng cần lo giải quyết đống rất rối này mới được.

Trên đường đi không ít người chạy đến xem trận chiến của Mộ Chỉ Ly, trong số đó không ít người nhận ra thân phận của Hàn Như Liệt cho nên đối với hành động của hắn đều cảm thấy khó tin.

Đối mặt với ánh mắt người ngoài Hàn Như Liệt tỏ vẻ chẳng bận tâm mà cười vui vẻ theo sau Nga Hoàng mà nói: " A Hoàng, có biết ta nhớ nàng từng giây từng phút nhớ đến nổi ăn cơm cũng chắng thấy ngon miệng..."

Nga Hoàng hiển nhiên không nghĩ tới Hàn Như Liệt lại nói những lời nổi cả da gà như vậy, dừng chân quay đầu lại lườm hắn không khỏi quăng cho hắn một câu nói: "Vô lại "

Lúc trước, Hàn Như Liệt rời, đi lưu lại tờ giấy nói tương lai sẽ đi tìm nàng, nhưng mà lúc đó đã cách hơn một năm nhưng lại không xuất hiện, tuy nói trong lòng của nàng cũng không chờ mong gì, nhưng cũng nhớ rõ đấy, nàng cho rằng hắn đã quên rồi, thậm chí còn nghĩ tương lai bọn họ có khi lại đối địch nhau cũng không chừng.

Chỉ là không nghĩ tới lại ở chỗ này lần nữa nhìn thấy hắn, nghe được trong miệng hắn gọi A Hoàng, chẳng biết tại sao cảm thấy có chút vui vẻ, chỉ là nếu hắn không nói những lời này nàng sẽ vui hơn một chút.

Phản ứng của Nga Hoàng rơi vào trong mắt Hàn Như Liệt lại trở thành vẻ hờn dỗi trông rất đáng yêu, hồi lâu không thấy, dường như nàng vẫn như vậy không có thay đổi gì, nguyên bản vốn là hai chữ mắng chửi người "Vô lại" tại lúc hắn nghe tới giống là âm thanh của tự nhiên.

"Tại sao nàng lại tới thành Ngải Y này?" Hàn Như Liệt mở miệng hỏi.

"Vô nghĩa, đương nhiên là mang mục đích giống ngươi tới đào đồ tốt!"Chẳng lẽ nàng rãnh rỗi đến mức chạy đến đây chơi đùa? Một năm không thấy chỉ số IQ của tên này hình như đang có xu hướng giảm.

Đón nhận ánh mắt coi thường của Nga Hoàng, Hàn Như Liệt cảm thấy hơi ủy khuất hắn chẳng qua muốn tìm đề tài để bắt chuyện thôi mà.

Nhìn bộ dạng này của hắn, Nga Hoàng nhịn không được mĩm cười: Đáng yêu thật nha!

Gặp Nga Hoàng nhìn mình mà cười tươi, Hàn Như Liệt vẻ mặt bất đắc dĩ sờ lên gương mặt anh tuấn của chính mình nói: "A Hoàng, ta biết rõ chính mình tướng mạo tuấn mỹ, lại không nghĩ rằng nàng lại si mê như vậy, nhìn chằm chằm vào ta. Không gấp, nàng có rất nhiều thời gian cứ từ từ mà xem."

Nghe vậy, đang cảm thấy tên này đáng yêu Nga Hoàng liền gắt lên một cái: "Ngươi quá tự kỷ rồi!"

"Ha ha, A Hoàng vẫn như vậy, thật đáng yêu, làm cho ta không phút nào nhớ đến!" Hàn Như Liệt thấy cảm giác mình sau khi nhìn thấy Nga Hoàng, tâm tình đột nhiên đã khá nhiều, phảng phất hết thảy đều không trọng yếu. Nàng thật sự càng lúc càng khiến cho tầm mắt hắn không rời khỏi được, đúng như Hàn Mặc nói hắn rất để tâm đến Nga Hoàng, đối với việc này hắn không ghét thậm chí là thích, hận không lúc nào cũng dính lấy nàng.

"Chúng ta cùng đi địa phương khác của di tích nhìn một cái đi!"

Đối với đề nghị này Nga Hoàng cũng không có ý kiến gì, nhu thuận gật đầu đã từng chung sống một khoảng thời gian đương nhiên nàng cũng rõ Hàn Như Liệt rất bá đạo hơn nữa nàng cũng không cảm thấy phản cảm khi có hắn đi cùng.

Kế tiếp, Nga Hoàng cùng Hàn Như Liệt ở cùng một chỗ trong di tích tìm kiếm lấy bảo bối còn lại, mặc dù nàng không có ý định gì với những bảo bối bọn họ tìm thấy thì nên như thế nào phân phối, vấn đề vân...vân. Chỉ là Hàn Như Liệt lại nghiêm trang nói với Nga Hoàng là hắn lo lắng cho an nguy của nàng dù sao tuổi nhỏ lại một mình bôn ba bên ngoài,cho nên mỗi khi bọn hắn tìm được bảo bối, Hàn Như Liệt đều đem đồ tốt với một tia ý thức kín đáo đưa cho nàng, nhưng lại không cho phép cự tuyệt.

Hành động này của Hàn Như Liệt khiến cho Nga Hoàng cảm thấy ấm lòng, lại nhớ đến ánh mắt của Hàn Như Liệt khi biết Mộ Chỉ Ly có Thất phẩm tử tâm phách chướng đan, liền vội xuất lấy Tử tâm chướng đan mà nàng may mắn có được cho hắn dù sao đan dược này nàng cũng không cần dùng gấp bởi nàng biết tu vi càng vững chắc mới lợi cho sau này, tuy có điểm đau thịt một chút nhưng đối người thật tâm đối xử với nàng thì nàng bỏ được.

Đối với Tử tâm chướng đan, có thể gia tăng xác xuất đột phá bất kỳ cấp bậc nào, bất quá thực lực càng cao, tỷ lệ càng nhỏ. Nếu nói Hàn Như Liệt không muốn chỉ là giả, nhưng đồ vật của A Hoàng thì hắn sẽ không động tâm tư gì!

Nhét hộp gỗ vào trong ngực hắn, Nga Hoàng cười đáp: "Nếu ngươi không muốn chúng ta thành người xa lạ thì nhận đi, vật này ta không có định dùng tới mang theo người rất lãng phí."

Hàn Như Liệt không muốn Nga Hoàng xa cách bản thân chỉ có thể nhận lấy: "A Hoàng, đối xử với ta thật tốt" Tốt đến mức hắn không biết lấy thứ gì cho nàng.

" Bởi vì ngươi thật tâm quan tâm ta." Giữa thế giới mạnh được yếu thua, phần tình cảm này đáng quý cỡ.

--------------------------------------------------------------------------------

Hôm nay, hai người lại đồng loạt đi ở phía trước, giữa hai người tự nhiên vẫn là bảo trì một chút khoảng cách.

Tuy nhiên Hàn Như Liệt một mực đều cùng Nga Hoàng thân cận, phối hợp hô hào Nga Hoàng là A Hoàng đối việc này mới đầu nàng còn chấp nhất có điều thấy hắn không chịu sửa đành mặc hắn tùy ý gọi.

"A Hoàng, lần này sau khi từ di tích ra ngoài nàng có tính toán gì không?" Hàn Như Liệt nhìn Nga Hoàng nghiêng mặt lên tiếng hỏi.

"Ta vì sao phải nói cho ngươi biết?" Trong đoạn thời gian này, Hàn Như Liệt đã hỏi nàng rất nhiều vấn đề, chẳng qua đại đa số nàng đều không có trả lời, nàng thật đúng là có chút ít bội phục Hàn Như Liệt, lại có thể một mực hỏi như vậy.

"Vì sao không thể nói cho ta biết?"

"Bởi vì...không muốn." Đường đường là thiếu chủ Hàn gia sao mà lắm chuyện như vậy chứ, nói ra sợ là không có người tin tưởng.

Nếu là Hàn Dạ biết rõ ý nghĩ Nga Hoàng, nhất định sẽ lập tức gật đầu, đừng nói Nga Hoàng cảm thấy kỳ quái, hắn cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái, cái này nếu để cho những nữ tử khác biết rõ công tử đối với Nga cô nương tốt như vậy..., sợ là cũng bị người ghi hận chết rồi.

Ngày bình thường, công tử có thể phản ứng với nữ tử khác một câu thôi cũng đủ làm cho đối phương rất là vui vẻ rồi, mà bây giờ lại là hoàn toàn điên đảo rồi, tựa hồ là Nga cô nương phản ứng công tử một phen, công tử đều cảm giác thấy cao hứng, cái này nói ra ai mà tin a!

Phảng phất như thay đổi thành một người khác vậy, bất quá trong lòng của hắn cũng là vui vẻ, dù sao từ lúc Nga cô nương xuất hiện, công tử vui vẻ không ít, chỉ cần công tử có thể cao hứng là tốt rồi.

Ba người ở trong di tích lục tục tìm được không ít đồ đạc, Nga Hoàng đi theo sau lưng Hàn Như Liệt phát hiện bọn hắn đối với di tích Viễn Cổ dường như có nghiên cứu rất sâu, rất nhiều địa phương nàng căn bản đều không nghĩ tới có mật thất, bọn hắn đều có thể tìm kiếm ra, đây cũng là nguyên nhân vì sao bọn họ thu hoạch tương đối khá.

Hiệu suất của bọn họ là kinh người, huống chi Hàn Như Liệt cùng Hàn Dạ thực lực đều rất cường, gặp được nguy hiểm hai người đều có thể loại bỏ hết, bởi vậy nàng lại phảng phất giống như trở thành người không có việc gì, chỉ là đi theo sau lưng Hàn Như Liệt, nguy hiểm gì đều không có.

Đối với loại cảm giác được bảo hộ này Nga Hoàng cũng không thấy phản cảm, nhưng đối với việc chêch lệch thức này càng khiến cho nàng thầm quyết tâm cố gắng đề tăng tu vi của mình.

Mấy ngày nay ở chung, Nga Hoàng nhanh phát hiện so với một năm trước Hàn Như Liệt càng tỏ ra rất quan tâm săn sóc nàng, lại để cho nàng cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh, càng có chút ít không biết ứng đối như thế nào, bất quá mỗi lần ở thời điểm như vậy, Hàn Như Liệt sẽ nói chuyện vui đùa đem cái cục diện xấu hổ này giải đi.

Lúc hai người đang đi tới, một thanh âm già nua và xa xưa truyền vào trong tai hai người: "Những người được đề cử của ta, hiện tại đã đến thời điểm ta lựa chọn rồi, đồng loạt vào đi!"

Những lời này xuất hiện đột nhiên, chỉ là sau những lời này nói, thấy hai người mi tâm màu vàng ấn ký đóng dấu phát sáng lên, Nga Hoàng nhìn thấy trên trán Hàn Như Liệt cũng có ấn ký đóng dấu giống mình, không khỏi mở miệng nói: "Ngươi cũng thế..."

Hàn Như Liệt cũng hiểu ý của Nga Hoàng, lập tức cười gật đầu: "A Hoàng cùng ta quả nhiên là có duyên phận sâu xa!"

Bất quá rất nhanh, Hàn Như Liệt sắc mặt nghiêm túc vài phần: "A Hoàng, sau khi đi vào thì hết sức tranh thủ, nhưng là nếu không có biện pháp tranh thủ thì cũng đừng cưỡng cầu, nếu không sẽ không cách nào thừa nhận hậu quả, nàng hiểu không?"

Nhìn trong mắt Hàn Như Liệt đều là sự quan tâm tới mình, Nga Hoàng cười đáp: "Ta biết rồi, ngươi cũng cẩn thận!"

Tại thời điểm hai người nói dứt lời, hai luồng cột sáng màu vàng chiếu rọi trên người hai người, một màn này cũng đồng thời phát sinh trên người ở các địa phương khác trong di tích, cột sáng màu vàng đem thân thể của bọn hắn chiếu rọi trở thành màu vàng sáng lạn, cả người phảng phất đều xuất hiện khí tức thánh khiết.

Mà ở chân của bọn hắn, cái bệ Liên hoa (hoa sen) màu vàng cũng xuất hiện, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mất ba giây thời gian, Hàn Dạ phát hiện công tử cùng Nga cô nương đều biến mất không thấy.

Bất quá nhìn thấy một màn này hắn cũng không có chút nào kinh hoảng, hắn đi theo Hàn Như Liệt bên người, đối với những chuyện này cũng biết sơ lược, vì vậy hắn đành ngồi xuống tại chỗ, công tử bọn họ là từ nơi này đi ra, đến lúc đó cũng tất nhiên sẽ về tới đây, chính mình chỉ phải ở chỗ này chờ là thuận tiện.

Nga Hoàng chỉ cảm thấy cái cột sáng màu vàng kia chiếu rọi trên người của mình lộ ra vô cùng thoải mái, phảng phất từng tế bào đều có thể nhẹ nhàng hô hấp, toàn thân mệt mỏi trong nháy mắt biến mất sạch sẽ, nếu một mực đứng ở bên trong cột sáng, đối với thân mình sẽ có chỗ tốt rất lớn, di tích Viễn Cổ quả nhiên thần kỳ! Có thế nói no là phiên bản thực của chơi game oline trực tuyến vậy.

Rất nhanh, Nga Hoàng thấy trước mắt tối sầm, thời điểm mở to mắt lần nữa, nàng đã ở một địa phương khác rồi.










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro