Chương 21: Ngày trao đổi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi ra từ cửa hàng đan dược, tâm tình Nga Hoàng vô cùng tốt khi chỉnh thảm Phí Vân liền trở về khách sạn tiếp tục tu luyện bởi tu vi đã vững chắc, nàng  hiện tại cũng sắp đột phá lên Lăng thiên cảnh.

 Lúc Nga Hoàng trở lại khách sạn, đã gần buổi trưa.

 Lúc nàng chuẩn bị vào nhà, cửa phòng  bên trái phải cũng mở ra.

 "Nương tử, sáng sớm mà nàng đi đâu a? Tại sao không nói cho vi phu, có biết rằng buổi sáng thức dậy vi phu không thấy nàng sẽ rất lo lắng!" Hàn Như Liệt vẻ mặt mập mờ nở nụ cười, nhìn Nga Hoàng ra vẻ thương tâm nói.

Tâm tình vốn không tệ của Nga Hoàng liền bị tiếng 'nương tử' của Hàn Như Liệt làm cho đen mặt. Đối với trình độ mặt dày của Hàn Như Liệt nàng sớm biết và cũng đã tự thân lĩnh ngộ cho nên nàng thừa biết đấu miệng không bằng hắn, liền rút một gói giấy nhỏ nhìn hắn nghiêm giọng nói: "Bài học một năm trước còn chưa đủ? Muốn nếm thử nữa sao?"

Không nói thì thôi, nói lại khóe miệng Hàn Như Liệt khẽ run, bi kịch một năm trước hắn làm sao có thể quên được 5 ngày liền hắn không dám đi đường lớn chỉ có thể tìm đường vắng mà đi, lúc đó cũng không có ai biết cho nên phong thái của hắn còn chưa bị nàng hủy.

Nhìn vẻ mặt đáng thương hề hề của Hàn Như Liệt, tâm tình nàng tốt hơn rất nhiều. Bước đến gần nhóm chân vỗ vai hắn, Nga Hoàng liền cười rạng rỡ: ""Buổi sáng ta đi cửa hàng đan dược một chuyến, sẵn tiện đi dạo. Giờ ta đi tu luyện đây."

  Hàn Như Liệt chưa vào phòng mà dựa vào bức tường nhìn cửa phòng đã khóa của Nga Hoàng.

 "Thiếu chủ, hiện tại chúng ta đã tìm thấy Nga cô nương, kế tiếp người muốn chuẩn bị làm thế nào?" Hàn Dạ nhìn từ phía sau Hàn Như Liệt, cung kính mở miệng nói. Bọn hắn vốn là đợi sau khi di tích chấm dứt sẽ đi rừng Mê Dẫn tìm Nga  cô nương. Hiện tại, không cần bọn hắn đi tìm, Nga cô nương đã xuất hiện rồi. 

Nghe vậy, khóe miệng Hàn Như Liệt không tự giác dãn ra, mỉm cười: "Không có tính toán gì, cứ như vậy cùng nàng... không phải rất tốt sao?" 

Nghe Như Liệt nói như thế, Hàn Dạ khẩn trương: "Thiếu chủ... "

 Hàn Như Liệt trực tiếp khoát tay chặn lại: "Không cần nhiều lời. Sau khi xử lý bọn họ, gia tộc hiện tại đã ổn định nhiều, huống hồ, hiện tại ta chỉ là Thiếu chủ, còn có gia chủ ở trên. Việc hiện tại ta muốn làm chỉ là nâng cao thực lực của mình, ở nơi nào tăng lên mà chẳng được."

 Lúc trước, hắn đã sớm quyết định, vốn là hắn sẽ cùng Hàn Dạ tìm kiếm một cơ hội để rèn luyện. Dù sao, ngây ngốc tu luyện trong gia tộc, cũng không phải phương thức tu luyện thích hợp với bản thân nhất. 

Trong gia tộc, ngồi xuống là tu luyện, chỉ có thể tăng lên tu vi chứ không tăng được kỹ xảo chiến đấu. Ngoài ra, còn phải phòng hờ những người bên ngoài ám toán. Nghĩ đến đã thấy thực phiền. Cho nên, đi ra ngoài lịch lãm là một phương thức tu luyện thích hợp nhất, vốn là không có mục đích tìm kiếm nơi thích hợp tiến hành lịch lãm, bây giờ hắn đã xác định mục tiêu của mình. 

Thấy Hàn Như Liệt kiên quyết, Hàn Dạ cũng không nói gì thêm nữa. Thiếu chủ đã quyết định, vô luận như thế nào cũng sẽ không thay đổi, điểm này hắn đương nhiên hiểu rất rõ. 

Thiếu chủ thật sự yêu thích Nga cô nương ( có điều tuổi có phần hơi nhỏ), vì Nga cô nương mà nguyện ý như vậy làm . Hắn cũng chỉ có thể ủng hộ thiếu gia, sớm ngày ôm được mỹ nhân về! Có lẽ như vậy, đối với thiếu gia sẽ tốt hơn không ít a!

Bước vào phòng đem thịt đã mua đưa cho Bụi Thái Lang ăn còn có điểm tâm ngọt cho Triều Dương, biết rõ chắn hẳn là hai người chờ đợi mình lâu rồi, lúc trước vẫn còn mong đi nhanh tới khách sạn hơn một chút nữa, kế tiếp liền bắt đầu tu luyện.

Nga Hoàng mở mắt nhếch miệng, Triều Dương bên cạnh cười đáp kích động không thôi: "Chúc mừng ngươi tiến vào Lăng Thiên cảnh!" Chờ bốn năm, nàng cuối cùng cũng có thể bắt đầu hoạt động gân cốt rồi!

" Hôm nay là ngày trao đổi , ta mang ngươi vào Vô Nhẫn giới." Nga Hoàng liền lên tiếng đáp, số yêu linh nàng ấy hấp thụ giờ có thể sử dụng.

Triều Dương gật đầu tiến vào Vô Nhẫn giới.

 Bởi vì hôm nay là ngày trao đổi ở thành Ngải Y. Hôm qua, trong thành xuất hiện rất nhiều người. Hôm nay, lại càng không cần phải nói, chỉ vừa mở cửa sổ ra đã có thể thấy không khí náo nhiệt, khẩn trương dưới lầu, thật đúng là làm cho tinh thần người ta chấn động. 

Đối với ngày trao đổi này, nàng cảm thấy rất hiếu kỳ. Hiện tại, ngày đó đã tới, nàng tuyệt đối không thể bỏ qua, nhanh chóng thay đổi trang phục, ôm Bụi Thái Lang còn đang ngủ ôm vào trong ngực rồi đi ra ngoài. 

Nàng vừa mở cửa thì bên kia Hàn Như Liệt cũng vừa mở cửa, một tay hắn chống trên cửa, khóe miệng cười vui vẻ, tà mị: "Nương tử, chúng ta cùng đi xem ngày trao đổi này có bảo bối gì không a?"   

Ra khỏi cửa, tâm tình Hàn Như Liệt vui vẻ hẳn ah! Ngay cả Hàn Dạ cũng không khỏi cảm khái, 'cái này có cần thiết phải cao hứng dữ như vậy sao?' Lại nhìn Nga Hoàng phía trước, quả nhiên chênh lệch này....chậc, chậc.

Triều Dương nhìn Hàn Như Liệt rất bất đắc dĩ nói: "Đã bảo là đừng gọi ta bằng nương tử! Ngươi không sợ mọi người chê cười sao?"

"Ta cứ gọi nàng là nương tử, ai dám chê cười ta!" Hàn Như Liệt mỉm cười tà mị nhìn nàng.

Quả thật sẽ không có ai dám cười ngươi, Nga Hoàng cảm thấy thật nhức đầu: " Nếu còn dám gọi ta một nương tử, ta chỉnh ngươi!"

"Nương tử cứ tự nhiên!" 

"..." Nhìn Hàn Như Liệt bày vẻ mặt nhiệt tình hoan nghênh nàng, điều này làm cho Nga Hoàng hết nói nổi, khóe miệng giật giật trong lòng thầm nghĩ có nên tặng cho hắn vài cây ngân châm không? Mà thôi bỏ đi.

 Không biết hội trao đổi này chủ yếu tập trung ở một địa điểm nào hay rải rác dựa theo các khu trung tâm của thành trì. Nàng đi đến một nơi cùng hôm trước cũng không có khác biệt gì lớn, duy nhất là trên đường phố có rất nhiều người đi lại Không biết có bao nhiêu người đồng loạt tiến vào thành. 

Người người chen chúc, đông nghịt. "Nhường một chút, nhường một chút!" Bỗng sau lưng, một giọng nói truyền đến. 

Chợt Nga Hoàng bị người khác đẩy sang bên cạnh. Nếu bình thường mà nói... tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì, nhưng hôm nay quá đông đi, chân mất thăng bằng ngã xuống. 

Hàn Như Liệt lập tức phát hiện, đỡ ngay Nga Hoàng. Ánh mắt nàng nhìn quanh rồi dừng lại trên mặt của tên yêu nghiệt nào đó.

  Thấy thế, khóe miệng Hàn Như Liệt gợi lên, mỉm cười, càng thể hiện sự yêu nghiệt, tuấn tú phiêu dật: "Nương tử! Nàng thích vi phu rồi hả?" 

"Không có" Nga Hoàng thu hồi ánh mắt của mình, quay lưng lại, tựa hồ như không có ý tứ. Trong lòng cũng là ngầm bực, tên này không bớt đùa giỡn nàng một ngày thì chết hả?

Ngước đầu lên thì bắt gặp người vừa đẩy mình là ai rồi, cái này thật đúng là oan gia ngõ hẹp, 'Không phải là đám người Phí Văn ở cửa hàng đan dược thì là ai?'. So sánh với chính mình mà nói thì bọn họ có cần phải lộ ra trận thế nhiều hơn nữa không. 

Chỉ thấy năm người bọn họ đi ở chính giữa, không ít hộ vệ xung quanh xua đuổi người bên cạnh để bọn họ không bị chen chúc. Trên mặt bọn họ cực kì đắc ý khi xung quanh được mở rộng,thấy được một màn này tất cả mọi người đều trầm mặc. 

Hàn Như Liệt chuẩn bị đi ra giáo huấn bọn hắn một phen nhưng Nga Hoàng lại lắc đầu nhiều hơn một chuyện không bằng bớt đi một chuyện. Hiện tại, nếu là bọn họ gây gổ sẽ khiến không ít người chú ý đến.

  "Thế nhưng mà..." Hắn không thể chịu được người khác khi dễ Nga Hoàng. Loại tiểu thế gia này đối với hắn mà nói cũng không có gì uy hiếp. Cho dù hắn giết toàn bộ bọn chúng đi, gia tộc của bọn chúng cũng không có dũng khí để đến báo thù. 

Nga Hoàng nhìn Bụi Thái Lang trong ngực, đột nhiên nàng nghĩ ra một ý tưởng, hướng phía Bụi Thái Lang nháy mắt: "Đem thứ này rắc trên người của bọn hắn, ngươi cẩn thận một chút đừng để dính lấy người."

 Đã lâu chưa chỉnh người, nay là cơ hội để dùng mấy loại phấn ngứa đây!

 Đối với loại chuyện nhỏ nhặt này, không thành vấn đề với Bụi Thái Lang. Nó nhanh chóng cầm bột phấn ngứa mà Nga Hoàng giao hướng tới đám người Phí Văn. Bụi Thái Lang nhỏ như vậy, lại là từ bên dưới chạy tới, bọn hắn tự nhiên sẽ không chú ý tới. Mà tốc độ của Bụi Thái Lang thì không phải nói. 

Tuy nhiên đường cái nhiều người, nhưng có lẽ sẽ không vấn đề gì. Nhìn thấy vậy, Hàn Như Liệt cũng đoán được: "Lần này là thứ gì."

 Nga Hoàng giảo hoạt cười cười: "Xem tiếp đi... sẽ biết."

  Không lâu lắm, từ đám người bọn chúng, từng tiếng kinh hô vang lên: "Đây là làm sao vậy? Sao lại ngứa thế?" 

"Ai nha, ta cũng vậy, có phải chăng lúc nãy đụng đến người nào, bị truyền bệnh hay không?" "Mau giúp ta gãi, ta ngứa chết rồi!" Phí Văn vội la lối. Bất quá, những người khác cũng ngứa khắp nơi, chưa lo cho họ xong lấy đâu lo tới nàng? 

Dần dần, vốn là mấy người vẫn duy trì cao ngạo cùng phong độ thế nhưng hoàn toàn từ bỏ hình tượng của mình, trước mặt mọi người bắt đầu không ngừng gãi ngứa, trong mắt cũng chảy ra nước mắt, nhưng không cách nào dừng lại động tác của mình, lập tức thành trong trò cười mắt mọi người . 

  "Ha ha, thực là đáng đời ah!" Người bên ngoài nhỏ giọng nói. Tâm trạng hắn lúc này rất thống khoái. 

Dù sao, mấy người bọn họ hung hăng, càn quấy vô cùng, không để ai trong mắt. Nhưng không ai dám nói gì vì e ngại thân phận của bọn hắn. Hiện tại, bọn chúng bị như vậy quả nhiên rất vui vẻ a! 

"Đúng rồi! Không nghĩ tới bọn hắn cũng có một ngày như vậy, ha ha, hôm nay, hình tượng của bọn chúng xem như bị hủy hết rồi!" 

"Như vậy cũng tốt, không biết là người nào phương pháp ra tay như thế, xem như giúp chúng ta xuất ra một ngụm tức khí!" 

...

  Tất cả mọi người không phải kẻ ngu dốt, ngoại trừ mấy người Phí Văn đau khổ. Những người khác đều bình yên vô sự, bọn hắn tự nhiên hiểu có người không ưa hành vi càn quấy của bọn chúng nên muốn ra tay trừng trị! 

Nga Hoàng nhìn thấy vậy, che miệng cười rất vui vẻ, cảm giác chỉnh người khác cũng là thật vui, chuyển con ngươi qua phía Hàn Như Liệt bên cạnh.

 Hắn cũng đúng lúc nhìn nàng, trong lúc nhất thời, bốn mắt nhìn nhau. 

Nga Hoàng quay mặt: "Chúng ta tiếp tục đi thôi."

 Dù sao việc này chỉ là một việc nhỏ xen giữa, mục đích chân chính của bọn hắn là hội trao đổi. Nhìn thấy Nga Hoàng như vậy, Hàn Như Liệt càng vui vẻ hơn: "Nương tử, đây là nàng thẹn thùng sao?" 

"Không có " 

"Không nghĩ tới nương tử còn có một mặt chỉnh người nha, trông rất đáng yêu ah!"

 "..." 

Rất nhanh, hai người đến địa điểm giao dịch. Đó cũng là trung tâm của thành Ngải Y.

  Ở chỗ này, một tòa kiến trúc cực kỳ to lớn, giống như một đầu quái vật khổng lồ nằm sấp, ước chừng có năm tầng trái phải, đây là trung tâm chợ giao dịch rồi. 

Bởi vì hội trao đổi là một hoạt động truyền thống lớn diễn ra mỗi năm một lần, cho nên bình thường, tại đây cũng sẽ bán đồ, nhưng là không có trao đổi náo nhiệt như ngày hôm nay. Nga Hoàng cùng Hàn Như Liệt đồng loạt đi vào.

 Dọc theo con đường này, người chú ý đến bọn họ cũng không ít. Đương nhiên, phần lớn đều là chú ý đến Hàn Như Liệt, một bộ áo cẩm tú màu hồng vốn rất dễ làm người khác chú ý, mà người mặc lại là một gã nam tử càng gợi lên vẻ yêu nghiệt. 

Sau khi dịch dung, Nga Hoàng hoàn toàn không tương xứng bên cạnh Hàn Như Liệt. Mọi người đều đặt sự chú ý trên người hắn thì có ai rảnh để lo đến nàng. 

Đây chính là mục đích của Nga Hoàng, nhưng là nàng phát hiện có Hàn Như Liệt ở bên người, cái mục đích này cũng không có tác dụng gì. 

Bởi vì người bên cạnh đầu tiên nhìn tất nhiên không phải là nàng, tất cả đều chú ý Hàn Như Liệt rồi, nhưng là liếc mắt lần thứ hai có thể không nhìn thấy nàng sao? Bị chú ý còn chưa tính, còn bị chỉ trỏ, khiến cho nàng rất buồn bực. 

"Ông trời...ơ...i, trên đời, lại có một nam tử đẹp như vậy, ta say mê rồi, ta không thể."

 "Chỉ là bên cạnh hắn, tại sao lại có một con bé tư sắc bình thường vậy? Chẳng lẽ lại là nha hoàn của hắn?"

" Người như vậy mà nha hoàn...Ta xem Ta so với nàng còn tốt hơn nhiều..."

 Những câu nói như vậy bay thẳng vào trong tai Nga Hoàng. Nàng nhìn hắn chằm chằm. Như Liệt hắn cực kì cao hứng: "Nương tử, nàng có cảm thấy vi phu rất có sức quyến rũ?" 

"..." Mất một lúc Nga Hoàng mới lên tiếng mắng: "Đồ tự kỉ."

  Hội giao dịch nằm ở ngay lầu một. 

Gian hàng dày đặc, chỉnh tề bày ở kia, cũng không phải toàn bộ làm ăn phi pháp, có người nhìn qua cùng thương nhân bình thường không khác, chung quanh người đến người đi, giọng nói cò kè mặc cả vang thành một mảnh. Càng lên lầu cao, đồ vật được bán ra có giá trị cũng càng ca.

 Bất quá, Nga Hoàng cũng không leo lên lầu liền, mà đánh giá những vật được bán ở lầu một, dù sao theo kinh nghiệm của nàng rất nhiều bảo bối mà mọi người khó có thể phân rõ , cho nên rất dễ dàng bị coi là đồ vật không đáng giá, nếu là phát hiện vật như vậy, kia có thể coi là là vận khí tốt rồi. 

Nga Hoàng cũng muốn thử thời vận. Trên lầu có nhiều bảo bối tốt, giá cả tất nhiên cũng không thấp. Tùy ý nhìn một chút, lầu một phần lớn trưng bày các dược tề, đan dược thấp phẩm, dược liệu và một số loại khoáng thạch không tên.

 Đối với Nga Hoàng mà nói, giá trị không lớn, nàng cảm thấy hứng thú với những dược liệu bên kia. Đối với một dược sư mà nói, đan dược luôn quan trọng nhất, bất luận là loại dược liệu nào, càng nhiều càng tốt, bởi vì dược liệu luôn cần dùng mọi thời điểm. Luyện chế thành đan dược thì tăng được giá trị, huống hồ nàng rất yêu thích cái cảm giác luyện đan. 

Dạo một vòng, Nga Hoàng mua không ít dược liệu, bởi vì cũng không phải là dược liệu quý hiếm, cho nên giá cả cũng không đắt, chỉ là không có đồ nào quý giá nên cũng hơi tiếc nuối. 

Hàn Như Liệt thì không có mua thứ gì, cũng không có mở miệng quấy rầy nàng, chỉ im lặng đứng ở một bên. Có lẽ, hắn cũng không cần phải mua, dù sao ở trong đại gia khổng lồ những vật này không thể lọt mắt hắn. 

Lầu một đã không có,Nga Hoàng cũng không nấn ná lâu hơn. Các nàng lên thẳng lầu hai. Đồ vật ở đây so với lầu một không ít hơn, nhưng giá trị lại tăng lên rất nhiều. Điều này khiến cho Nga Hoàng càng hứng thú. Một ít các dược liệu quý hiếm đều bị Nga Hoàng mua ra cũng tương đối khá. 

Nhưng lúc này chuẩn bị đi ra thì Bụi Thái Lang hoàn toàn không muốn. Nga Hoàng nhíu mày: "Bụi Thái Lang! Làm sao vậy?"

 Nàng biết rõ Bụi Thái Lang như vậy tất nhiên là có nguyên nhân của nó. Ngày bình thường Bụi Thái Lang lười biếng, lại tham ăn, nhưng không phải là kẻ gây sự. Bụi Thái Lang cũng là có chút nghi hoặc: "Chủ nhân, ta cảm giác được một cỗ khí tức kỳ lạ, tựa hồ đối với ta rất hữu dụng, bên trái chúng ta. Mang ta đi xem một chút đi!"

 Thấy thế, Nga Hoàng cũng gật đầu. Bụi Thái Lang là yêu sủng của nàng, cũng là đồng bọn của nàng. Tuy ngày bình thường, bọn họ hay cười đùa nhốn nháo, nhưng kỳ thật trong lòng bọn hắn đều tin cậy lẫn nhau, cho nên nàng sẽ tuyệt đối không bạc đãi Bụi Thái Lang. Bụi Thái Lang có loại cảm giác này, như vậy vật kia có ý nghĩa quan trọng đối với hắn, tuyệt đố không phải kiểu tên bắn ra mà không nhìn đích. 

Thẳng đường đi tới, Bụi Thái Lang cảm giác khí tức càng ngày càng đậm hơn. Rốt cục cũng đi tới nơi, "Chủ nhân, ngay ở chỗ này. Quả cầu ánh sáng trong suốt kia." Bụi Thái Lang vung vẩy tiểu móng vuốt, nhưng lại không có chỉ thẳng hướng của quang cầu . Dù sao, nếu người bên ngoài thấy được sẽ sinh ra sự cố. 

Nga Hoàng đưa mắt nhìn sang chỗ quả cầu ánh sáng bên đó. Quả cầu trong suốt nhìn rất bình thường, giống như là quả cầu pha lê bình thường. Nếu Bụi Thái Lang không nói... nàng căn bản sẽ không chú ý tới. 

Hiện tại nhìn kỹ, nàng lại phát hiện quả cầu ánh sáng không giống bình thường. Có lẽ người bên ngoài không có cách nào cảm giác, nhưng nàng lại có thể cảm giác được một loại khí tức tương tự như Bụi Thái Lang. 

Mặc dù rất khó phát hiện, nhưng là nàng cùng Bụi Thái Lang trong lúc là huyết thống dẫn dắt , cho nên có thể cảm giác được. Hàn Như Liệt đi bên cạnh Nga Hoàng, nàng muốn đi đâu hắn theo đấy. Nàng bỗng đi về hướng bên cạnh, hắn cũng phát hiện điều gì đó lạ thường. 

Triều Dương hiện tại đang tu luyện nàng không có ý định làm phiền, dù kiến thức của nàng không nhỏ nhưng vẫn không rõ ràng, bất quá thứ này có lẽ không đơn giản. Trước mua rồi nói sau, đừng mua trực tiếp quả cầu kia, bằng không thì người bán hàng sẽ nghi ngờ. 

 Nếu nàng trực tiếp chạy lại hỏi mua hạt châu kia, thì người bán hàng sẽ nhận ra hạt châu đó không binh thường. Vừa vặn sạp hàng còn có bán một chút dược liệu. Đi đến sạp hàng trước mặt, cầm lấy một cây bích lục trước mặt, nhìn về phía nhà bán hàng: "Cái thanh dây leo trăm năm này bán thế nào?"

 Thanh dây leo trăm năm là một loại dược liệu ôn hòa, không ít đan dược khi luyện chế đều cần dùng đến nó. Bình thường, phàm phẩm đan dược cần có thanh dây leo mười năm, cái thanh dây leo trăm năm cũng cần để luyện tiên phẩm đan dược. Hiện tại, nàng chưa đạt tới cấp bậc như vậy, cho nên tạm thời không dùng đến.

 Bất quá cũng may, thanh dây leo trăm năm có thể trữ lâu không sợ bị hư tổn. Nga Hoàng yên tâm mua một chút. Thanh dây leo trăm năm xuất hiện lầu hai, lầu một xuất hiện cũng là mười năm thanh dây leo, nghĩ tới đây, Nga Hoàng không khỏi tò mò lầu ba có thể hay không có thanh dây leo ngàn năm. 

Người bán hàng mặc một bộ quần áo bình thường. Gặp Nga Hoàng, hắn hỏi cũng rất nhiệt tình, trên mặt tươi cười nói: "Cô nương có ánh mắt tốt, liếc mắt là nhận ra thanh dây leo trăm năm. Lúc trước, vì cái này, chúng ta phải bỏ ra một cái giá không ít!" 

Nghe vậy, Nga Hoàng cũng cười cười: " Thanh dây leo trăm năm này không dễ có được." 

Người bán nói như vậy chẳng qua là muốn tăng giá lên ah. Nàng cũng chậm rãi cùng hắn nói chuyện. "Ta nói cô nương là người biết nhìn hàng đương nhiên là biết rõ giá trị của nó, không biết cô nương còn thoả mãn?"

Người bán hàng đánh giá Nga Hoàng. Thanh dây leo trăm năm có giá trị không tệ. Ngày bình thường cũng được coi như là quý hiếm, nhưng là tại đây, dược liệu quý hơn còn nhiều lắm, nên giá trị của nó cũng bị giảm đi đáng kể.

 "Bao nhiêu kim tệ?"

 "Hai vạn kim tệ" người bán hàng vươn hai ngón tay nhìn  Nga Hoàng. 

"Thanh dây leo tuy nói khó kiếm, nhưng thực sự không cần hai vạn kim tệ a? Một viên Tam phẩm đan dược cũng không đáng hai vạn kim tệ"Nga Hoàng lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng với cái giá này.

 Nàng đối với cái giá này tựa hồ không đồng ý, làm bộ thả dược liệu ra. Thấy thế, nhà cái cũng biết rõ Mộ Chỉ Ly là người am hiểu giá cả thị trường của dây leo này, không khỏi nói: "Một vạn năm trăm kim tệ, như thế nào? Thanh dây leo trăm năm này chừng hơn một trăm năm, vẫn còn tốt đấy, gốc không có bị hư hao cho dù là một chút ah!" 

Nga Hoàng cau mày nhìn, sau nửa ngày: "Vẫn còn mắc một chút." Nhìn thấy vậy, Hàn Như Liệt muốn giúp Nga hoàng nàng mua. 

Bất quá, hắn hiển nhiên biết nàng còn có một ý định khác. Bọn họ cũng đã thấy nhiều bách niên nhưng nàng không mua, lại đến ngay chỗ này để cò kè ra giá —— có dụng ý khác! 

"Cô nương, giá tiền này đã không đắt nữa đâu à!" Người bán hàng thấy nàng còn chần chừ đành lên tiếng nói.

  Lúc này, Nga Hoàng mới nhìn như tùy ý cầm viên pha lê: "Có bán viên pha lê này không? Cho sủng vật của ta chơi cũng tốt lắm." 

Dùng viên pha lê quơ quơ trước mặt sói con trong ngực. Bụi Thái Lang duỗi móng vuốt không ngừng khều khều, tỏ ý thích lắm. "Như vậy đi, một vạn năm trăm kim tệ, thanh dây leo trăn năm cùng viên pha lê này, như thế nào?" 

"Thành giao!"

Nghe được đáp án hài, Nga Hoàng vô cùng vô lương cười thầm: Kế hoạch thành công.

 ...

Nga Hoàng đem quả cầu ánh sáng thu vào túi, đợi sau khi trở về rồi nghiên cứu. Bởi vì Mộ Chỉ Ly mua được quả cầu nên Bụi Thái Lang cao hứng vô cùng. Nó cọ cọ trên người Chỉ Ly khiến cho Hàn Như Liệt rất muốn ném Bụi Thái Lang ra ngoài.

 Chỉ là, Nga Hoàng rất xem trọng Bụi Thái Lang. Bất quá, quan hệ giữa yêu sủng và chủ nhân cũng khá chặt chẽ! Có đôi khi, hắn hâm mộ Bụi Thái Lang

. Nếu như hắn là Bụi Thái Lang ... cảm giác kia cũng không tệ ah! Đương nhiên, những điều này chỉ do hắn tự tưởng tượng ra mà thôi!

 Đến lầu ba, đồ đạc ít hơn nhưng giá trị của nó thì cao hơn. Có rất nhiều loại vũ khí, đan dược và trái cây. Rất nhiều thứ nàng chỉ nghe nói qua, nhưng lại chưa từng thấy, ví dụ như quả xà linh, loại trái cây này khi ăn vào sẽ giúp tăng tu vị của người ăn. 

Bất kể tình huống là gì, thậm chí còn có thể giúp người ăn đột phá một cấp bậc. Đương nhiên, dù cho không thể đột phá một cấp bậc, cũng có thể rút ngắn rất nhiều giờ. Cái này nhìn rất quen mắt ah!

Thời gian gấp rút không biết có giải quyết xong chuyện của Thẩm sư phụ  còn có chuyện giải thi đấu cả nước. Nàng hy vọng có thể tăng lên vài phần thực lực, có như vậy,phần thắng cũng lớn hơn một ít! Giải thi đấu cả nước này rất quan trọng. Huống chi lần này, lại có mấy quốc gia cùng tổ chức một nơi, càng không cần phải nói. Mỗi một người đều là tinh anh. Thực lực, trang bị cũng sẽ sai. Nàng cần phải cẩn thận. Nếu là bỏ lỡ cơ hội lần này, tương lai muốn đi vào môn phái rất khó ah! 

Cho nên, nàng tuyệt đối không thể thất bại! Nhìn Hàn Như Liệt bên cạnh, hỏi: "Ngươi không có gì muốn mua sao?" 

Lầu ba này có không ít thứ tốt, nói không chừng sẽ có thứ hắn cần? Hàn Như Liệt thế nhưng lại lắc đầu: "Nương tử! Nàng có cái gì ưa thích cứ nói cho vi phu. Vi phu mua cho nàng." 

Lườm Hàn Như Liệt một cái, xem ra những thứ kia hắn cũng không cần ah. Trong lòng nàng không khỏi cảm khái: Đại thế gia so với thế gia bình thường thật lớn a! Thấy nàng không nói gì, hắn hỏi lần nữa: "Nương tử, nàng có cái gì muốn mua?"

 "Không có!" 

...

  Cuối cùng, nàng không có cam lòng. Không biết, trên lầu còn có những thứ gì, nếu muốn mua mà không đủ tiền để trả, đến lúc đó chẳng phải là mua không nổi rồi sao? Nàng cũng sẽ không để cho Hàn Như Liệt trả tiền. 

Lúc hai người chuẩn bị lên lầu bốn, bọn họ bị ngăn lại: "Xin lấy giấy thông hành ra. Chỉ có ai có được giấy thông hành mới có thể tiến vào lầu bốn. Nếu không, không được đi vào."

Nga Hoàng ngây người: 'Như thế nào còn cần có giấy thông hành hay sao?' Nàng chưa từng nghe nói qua. 

Đang chuẩn bị quay người rời đi, Hàn Như Liệt lấy ra một thẻ kim loại màu đen đưa cho bọn hắn. Người nọ nhìn nhìn rồi gật đầu nói: "Các ngươi có thể tiến vào." Hiển nhiên, miếng kim loại đen Hàn Như Liệt đưa cho bọn chúng là giấy thông hành rồi! Cho dù Chỉ Ly không hỏi hắn, hắn cũng tự động khai vì sao lại có giấy thông hành.

 Nguyên lai, cái lầu bốn này dùng để bán đấu giá, hơn nữa bảo bối nào cũng đều có giá trị rất xa xỉ. Người bình thường không có cách nào vào. Bình thường, đồ vật được bán đấu giá đều cần phải tiến hành đấu giá, mà bởi vì hôm nay là ngày trao đổi, cho nên đồ đạc được đem ra bán công khai, mà không phải tiến hành đấu giá.

 Hàn Như Liệt thường xuyên tham gia những hội đấu giá như thế này. Dùng thân phận của hắn để lấy cái giấy thông hành này rất là bình thường. Người bình thường cần giao dịch, đấu giá trăm vạn kim tệ mới có thể đạt được cái giấy thông hành này. Thực tế, có thể lấy được cái này cũng không có nhiều người lắm. Sau khi đi vào, lầu bốn đặt tám quầy hàng. Thoạt nhìn khá là trống trải. Từng quầy hàng đều đặt xa nhau, hơn nữa những người bán đều là những lão giả đã có tuổi. Ai nhìn cũng có vẻ nhàn nhã, nhìn sơ cũng có thể biết bọn họ không phải là những người hay chào mời mua hàng vụn vặt. 

Đồng thời, lầu bốn có rất ít người. Mà những người có thể leo lên được đến đây căn bản cũng không phải là nhân vật đơn giản, nếu không nhờ Hàn Như Liệt, bản thân nàng căn bản là chưa thể lên nổi đây.

 Ở lầu bốn, đồ vật bán ra còn quý hơn cả Nga Hoàng tưởng tượng, nàng thấy được vài viên thánh phẩm đan dược, một quả Tử tâm hồn chướng đan. Tử tâm hồn chướng đan to như vậy, nàng cũng chỉ có thấy qua một lần trong di tích. 

Thánh phẩm đan dược có hiệu quả thần kỳ, Nga Hoàng cũng chỉ có nuốt nước miếng. Thật sự là mua không nổi ah! Lúc này, Hàn Như Liệt cũng không giống như trước.

 Những vật này hoàn toàn không giống với những vật phẩm trưng bày ở mấy lầu dưới. Giá trị nó liên thành, cũng chỉ có thể để nhìn. Nhìn để biết thêm ít kiến thức cũng không sai. Bây giờ mua không nổi không có nghĩa là sau này mua không nổi.

Đi tới trước, Nga Hoàng đột nhiên phát hiện Hàn Như Liệt không còn bên cạnh của mình nữa. Xoay người nhìn lại thì phát hiện hắn đang dừng chân tại một quầy hàng kia. 

Nàng rất tò mò, không biết thứ gì có thể khiến cho Như Liệt hắn phải dừng lại! Hấp dẫn Hàn Như Liệt chính là một viên tên là Thất Bảo Thanh Hồn Đan. Cái này nàng cũng chỉ nghe nói qua. Con người có linh thức, linh thức cao thì tinh thần lực lượng cũng cao. Tu vi tăng thì phải tu luyện, nhưng muốn linh thức tăng không chỉ nhờ vào tu luyện được. Viên đan dược đó giúp người ta tăng linh thức – một bảo bối khó tìm! 

Thấy đôi mắt hắn cực nóng,Nga Hoàng biết rõ hắn rất cần viên thuốc này, nếu không cũng sẽ không dừng lâu như vậy, bất quá phía dưới đan dược có một tờ giấy ghi phải dùng một viên Tử tâm hồn chướng đan đến trao đổi. 

Nhìn thấy tờ giấy này, Nga Hoàng cũng sửng sờ. Tử tâm hồn chướng đan này nàng có vừa vặn một viên, dù sao lần trước nàng có nói khô cả họng hắn cũng không nhận hiện còn trong túi nàng. 

"Nương tử, chúng ta đi thôi, đi xem vật gì đó khác." Hàn Như Liệt thấy Nga Hoàng đi tới không khỏi cười cười nói, rồi lôi nàng đến chỗ khác.

  Nếu là dùng kim tệ để mua, Hàn Như Liệt tuyệt đối không thiếu, nhưng hết lần này tới lần khác đều là lấy vật đổi vật, hắn không có Tử tâm hồn chướng đan. Lúc trước, hắn tìm kiếm Thất Bảo Thanh Hồn Đan mấy ngày này rồi, nhưng chưa từng tìm được. Không nghĩ tới hôm nay lại gặp được, trong lòng không khỏi kích động một chút, lúc này hắn đã quên rằng hắn còn có Chỉ Ly đi chung. 

Hắn không muốn để cho Nga Hoàng thấy, bởi vì hắn biết rõ nàng có một viên Tử tâm hồn chướng đan. Điều này thực là trùng hợp... Nhưng mà, Nga Hoàng lại nhớ rất kỹ Thất Bảo Thanh Hồn Đan. Lầu bốn này cũng có nhiều vũ khí tốt. Nhưng giá cả lại làm hết hồn người nghe đó a.

  So với những quầy hàng khác thì cái quầy hàng này hiu quạnh rất nhiều, một lão giả nhắm hai mắt định thần, ngồi nhàn nhã, giống như không để ý đến tất thảy. Ở trước mặt của hắn có một lò đan, lò đan thì đen thui như bị thiêu cháy Mà ngoại trừ cái này lò đan, ngoài ra không có vật gì đó khác. 

Lão giả không phải là muốn bán cái lò đan này hay sao? Khó trách không người hỏi thăm. Lò đan lại làm cho vị lão giả trở nên thần bí, nhưng cũng vì vậy nên cũng không có nhiều người hứng thú.

So với việc Nga Hoàng nghi hoặc, Hàn Như Liệt lại rất lạnh nhạt . Nguyên lai, vị lão giả này bán cái lò đan ở đây không phải là ngày một ngày hai. Mà đã nhiều năm rồi. Nghe nói cái lò đan này vốn là vật bảo bối khó lường, chỉ đáng tiếc vị chủ nhân cũ chết rồi, cho nên cái lò đan này cũng ngày càng mai một.

 Nghe đâu là bị phong ấn, cho nên mới hiện ra bộ dạng như bây giờ. Người muốn mua lò đan thì vô cùng nhiều, nhưng lão giả kì quái này ra một yêu cầu: trừ phi đối phương có thể phá vỡ phong ấn trên lò đan, nếu không, bất luận ra giá cao cỡ nào, hắn đều không bán. Qua nhiều năm như vậy, có không ít người thử, nhưng đều thất bại mà về. Vì thế, từ dược sư bình thường cho đến thiên tài luyện dược cũng không cách nào thành công, cũng bởi vậy mà chuyện này nổi lên như cồn. 

Nghe xong, Nga Hoàng thay đổi hoàn toàn cách suy nghĩ, không nghĩ tới lại câu chuyện như vậy. Có lẽ, vị lão giả này bán lò đan cũng không phải là vì tiền, chỉ là vì giúp đỡ lò đan tìm kiếm một vị chủ nhân tốt a. Nếu không, rơi vào tay người cũng coi như hỏng, nàng đối với vị lão giả này rất kính cẩn.

Hắn làm như vậy tất nhiên là có sự chấp nhất. Trong đầu nàng hiện lên sự tình của Thanh âm cầm và Bích Ngọc tiêu, hai câu chuyện sao mà giống nhau! Bởi vì Dung Hề và Duệ Minh chết đi,Thanh âm cầm và Bích Ngọc Tiêu một mực phủ bụi đầy đầu... Vì cái gì lại chấp nhất như vậy, là niệm tưởng cố chủ sao? Bọn chúng đều có linh hồn đấy, nếu không há lại bị phong ấn? 

Nếu là vì điểm này, lò đan cùng với Thanh âm cầm và Bích Ngọc Tiêu đều đáng giá bội phục đấy. Tình cảm phải chân thành, tha thiết biết bao nhiêu mới có thể làm được điểm này. 

Nga Hoàng biết cái lò đan này nhất định không phải vật phàm, nếu không, căn bản đã không có chuyện như vậy xảy ra. Không tự chủ được, nàng muốn nghe câu chuyện của nó. Bước từng bước chân chậm rãi, nàng hướng lò đan này đi tới...

Chỉ là không ngờ còn có người nhanh tay hơn nàng, Mộ Chỉ Ly.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro