Chương 23: Đến Thẩm gia.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành Bạch Hồng là một trong số những thành trì gần với Hoàng thành, thực lực Nga Hoàng không tệ lại thêm Tiêu Dao vi bộ cho nên tốc độ cũng thật nhanh, một tháng là đến thành Bạch Hồng.

Thành Bạch Hồng không hổ là chủ thành của Thiên Thăng quốc, chỉ cửa thành thôi đã lớn gấp mấy lần của thành La Thiên, bất luận là kiến trúc hay dân số đều lộ ra vẻ không chỉ hơn một bậc. Thật khiến cho Nga Hoàng mở rộng tầm mắt chủ thành và tiểu thành có sự chênh lệch nhau quá lớn!

Đã sống hai năm tại thành La Thiên Nga Hoàng cho rằng thành La Thiên đã rất lớn rất phồn hoa rồi, có điều sau khi nhìn thấy thành Bạch Hồng xong, cảm giác đó đã biến mất.

Hai người đi trên đường cái thành Bạch Hồng, Nga Hoàng cải trang thành nam tử diện mạo lại rất tuấn tú tuy có vài phần non nớt nếu nàng thật là nam tử tương lai nhất định trong 1000 nữ tử có 800 người coi nàng là người tình trong mộng cộng thêm bên cạnh có Hàn Như Liệt lớn lên hại nước hại dân như vậy, hai người nghiễm nhiên đã trở thành mục tiêu cho mọi người nhìn chăm chú, tướng mạo hai người bọn họ bất kỳ ai cũng đều không phải bình thường, huống chi hai người lại còn đứng chung một chỗ, người xung quanh dù có soi mó cỡ nào thì cũng tìm không ra chỗ nào không tốt.

Nga Hoàng đúng là mặc kệ ánh mắt của người khác, dù sao từ nhỏ đến lớn nàng cũng luôn sống trong đủ loại ánh mắt của người khác chẳng qua là từ tiêu cực biến thành tích cực mà thôi, những thứ bộ mặt dối trá này nàng căn bản là không thèm để ý.

Hàn Như Liệt thì đã sớm hình thành thói quen, từ khi hắn sinh ra, không ít người đã nhìn chăm chú vào hắn, mà khi hắn trở thành Thiếu chủ Hàn gia, rõ ràng trong thâm tâm biết bao người chăm chú nhìn hắn, có người chú ý tướng mạo hắn, có người chú ý thực lực của hắn, bất luận là loại nào, đối với hắn đều giống nhau.

Bất quá, hiển nhiên Hàn Như Liệt cũng không thích những nữ tử khác vẫn nhìn Nga Hoàng, hắn cảm thấy rất rất bất mãn cứ cho rằng nàng cải trang như vậy nam tử sẽ không nhìn nàng ai ngờ dù giả nam Nga Hoàng vẫn khiến cho người khác không rời tầm mắt được.

Có Hàn Như Liệt nhiệt tình giúp đỡ nàng cũng nắm rõ tình huống hiện tại của Thẩm gia, đã từng là gia tộc đứng đầu thành Bạch Hồng chỉ vì sự ngã xuống của Thẩm Triều Húc mà chưa quá 30 năm đã sa ngã rất nhiều nếu không phải Thẩm gia vẫn còn có tiếng tâm nhờ có vài vị dược tam phẩm và tứ phẩm trấn thủ thì có lẽ bây giờ Thẩm gia không còn tiếng nói gì.

Nga Hoàng và Hàn Như Liệt mau chóng đến Thẩm gia, từ phía xa có thể nhìn thấy hai chữ Thẩm phủ, ở ngoài cửa là bốn nam tử tráng kiện, từ trên người họ mơ hồ tản mát ra dao động, có thể thấy được bọn họ đều là người đã tu luyện tới cảnh giới Hậu Thiên cao cấp.

Thân thể khỏe mạnh của bọn họ thoạt nhìn tràn đầy sự kinh sợ, đối với người bình thường đã tồn tại sự kính trọng rồi, từ nơi này có thể nhìn thấy thực lực hiện tại của Thẩm gia. Thực lực như vậy ở Mộ gia cũng không kém hộ vệ trưởng là mấy, nhưng ở Thẩm gia thì cũng chỉ là một hộ vệ bình thường mà thôi, tuy đã suy yếu nghiêm trọng nhưng so với Mộ gia ở thành La Thiên thì vẫn tốt hơn nhiều.

Hai người họ mau chóng đến trước cửa Mộ gia, liếc mắt cũng biết những kẻ canh cổng cũng không thuộc hạng nhiều lời Nga Hoàng liền đưa cho mỗi người một hộp đựng nhị phẩm đan dược rồi nhờ họ đưa chiếc hộp gỗ đen cũ kỹ gia chủ Thẩm gia cần gặp mặt. Sau khi hối lộ, những kẻ thị vệ này thay đổi thái độ cung kính bảo họ đợi một lát liền phân công người chạy vào trong thông báo.

Cũng không cần đợt quá lâu, Nga Hoàng liền nhìn thấy có người hớt hải chạy mời bọn họ vào, trên đường đi Nga Hoàng rãnh rõ đánh giá kiến trúc xung quanh, thì người đánh giá bọn họ còn nhiều hơn. Đại đa số là bọn nha hoàn bàn luận xôn xao, còn kèm theo từng trận thanh âm cười đùa, mặc dù thanh âm ấy rất nhỏ, nhưng dựa vào thực lực của bọn họ đương nhiên là có thể nghe thấy rõ ràng.

"Tiểu Ngô, ngươi nói xem, mấy người này là ai a? Đến Thẩm gia gặp gia chủ làm gì nhỉ?"

"Ta đoán chắc là bọn họ đến tìm gia chủ vì đan dược! Hai vị nam tử kia bộ dạng thật anh tuấn a!"

"Không phải là ngươi cho rằng thiếu gia anh tuấn nhất sao? Làm sao có người khác liền thay đổi rồi?"

"Ai nha, ta nào có. . . . . . ." Tuy ngoài miệng mặc dù đang phủ nhận, nhưng ánh mắt của nàng vẫn nhìn Nga Hoàng và Hàn Như Liệt đều đỏ mặt đến tận tai.

Nghị sự đường của Thẩm gia ở giữa Thẩm phủ, chỉ có một tầng lầu, nhưng mà phạm vi cũng là lớn nhất Thẩm phủ, nét đặc trưng nhất về sự tinh xảo và cầu kì của Đền Vàng chính là một vị thế rất ấn tượng giữa những tán xanh của cây lá và ánh sáng tinh khiết phản chiếu của hồ nước tĩnh lặng. Bức tranh được vẽ nên từ ý tưởng về sự tồn tại giữa chốn thiên đường và trần thế. Sự hài hòa của nghị sự đường đến cùng với bóng nước hư thực làm nên một, cũng bởi vì toàn bộ ngôi chùa ngoại trừ tầng trệt đều được bọc bằng những lá vàng nguyên chất, khiến cho nó có giá trị vô cùng lớn. Nhìn thấy đều này Nga Hoàng bất chợt nhớ đến dáng vẻ tự hào của Thẩm Triều Húc khi nói đến nghị sự đường, xem ra hắn hoàn toàn không hề phòng đại chút nào.

Dưới sự dẫn đường của hộ vệ hai người bọn họ đi về phía nghị sự đường của gia tộc, lúc đi tới bọn hạ nhân đã báo cho hắn, các nhân vật trọng yếu trong gia tộc giờ phút này đã hội tụ đông đủ ở đó.

"Cạch." Tên hộ vệ đẩy cửa phòng nghị sự, đây là trận thế rất long trọng, hắn cúi đầu chào tất cả mọi người có mặt trong phòng sau lại bày tư thế mời Nga Hoàng và Hàn Như Liệt bước vào trong.

Nâng bước chân, bước lớn một bước, Nga Hoàng cùng Hàn Như Liệt tiêu sái đi vào.

Tầm mắt lượt qua hết thảy vị trí chủ vị xuống tràn đầy người ngồi, đương nhiên, ánh mắt Nga Hoàng nhìn chằm chằm một nam tử trung niên, nhìn vào rất có khí chất của một người gia chủ. Nga Hoàng tuy chưa gặp Thẩm gia chủ nhưng cũng đoán được người trước mắt chính là Thẩm gia chủ.

Đi đến giữa nghị sự đường, Nga Hoàng không nghĩ tới nhiều người như vậy thật đúng là gióng trống khua chiêng.

Thầm Kinh Ngạo đánh giá hai người trước mắt không chỉ diện mạo không tầm thường mà thực lực điều làm cho người ta trợn mắt khó tin, đứa bé kia nhỏ như vậy mà đã là Lăng Thiên cảnh mặc dù mới tiến vào không lâu nhưng có thể nói là thiên tài trong thiên tài dù Thẩm Triều Húc năm đó cũng không bằng, nam tử bên cạnh thực lực cao hơn hắn rất nhiều.

Lệnh bài tùy thân của Thẩm Triều Húc xuất hiện từ tay hai người này, chuyện hôm này hắn có linh cảm sẽ ảnh hưởng to lớn đến tương lai toàn bộ gia tộc.

" Không biết tại sao các hạ lại có vật kia?"Giọng nói hùng hậu mà lại trầm thấp từ trong miệng Thẩm Kinh Ngạo truyền ra.

Ở đây mọi người đều đem ánh mắt chuyển hướng tới hai người, trên bọn họ đều là biểu tình tò mò xen lẫn kinh hỷ.

Nga Hoàng dù sao cũng là hậu bối nên lễ phép ôm quyền chào hỏi.

"Thẩm gia chủ, ta là Nga Hoàng. Thẩm sư phụ-Thẩm Triều Húc muốn ta mang lệnh bài tùy thân này đến cho ngài, ân oán 30 năm trước Thẩm gia không làm được xin hãy để đệ tử của hắn giải quyết."

Biết được thân phận của Nga Hoàng không riêng gì Thẩm Kinh Ngạo mà các trưởng lão có mặt tại đây điều kinh ngạc một phe đứa trẻ trước mặt thực lực cực kỳ khủng bố giờ công thêm việc gọi Thẩm Triều Húc là sư phụ xem ra đứa trẻ này còn là dược sư, chỉ cần lấy tu vi hay thân phận dược sư thôi cũng đã khiến cho người khác khó sống.

Thẩm Triều Húc không biết gặp phải vậy may gì mà có thể tìm được một đệ tử yêu nghiệt như thế?

Thẩm Kinh Ngạo trong lòng rung động dữ dội, hắn vẫn còn nhớ ngày hôm đó con trai duy nhất của hắn nằm thoi thóp trên giường, gắng ngượng nói hắn đã dùng toàn sức lưu lại linh thức ở một nơi, trong tương lai đệ tử của hắn nhất định sẽ thay mặt hắn trả thù Mộc Hàn.

Thẩm Kinh Ngạo mặt dù tin tưởng con trai của mình nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ ít nhất vài trăm năm sau mới có thể, không ngờ lại nhanh như vậy, chỉ là rất nhanh hắn nhíu mày nhìn Nga Hoàng, giọng nói tựa hồ không tin.

"Nếu ngươi là đệ tử của Húc Nhi, chắc hẳn cũng biết rõ sự năm xưa. Nhìn ngươi bây giờ tiền đồ tương lai tuyệt đối không nhỏ, tấm lòng ngươi ta nhận không cần vì chuyện không liên quan đến mình mà mạo hiểm như vậy!" Năm xưa hắn rất muốn trả thù cho con trai nhưng không ngờ Mộc gia lại liên kết với hai gia tộc lớn của thành Bạch Hồng mà chèn ép Thẩm gia, căn cơ bị thương tổn không nhẹ tuy vẫn đủ sức thôi phục chỉ là bị bọn bỉ ổi đó chèn ép liên tục.

Hắn không chỉ là phụ thân của Thẩm Triều Húc, mà còn là gia chủ của toàn bộ Thẩm gia. Hắn phải vì tương lai toàn bộ gia tộc mà suy nghĩ, nổi hận trong lòng chỉ có thể nuốt vào bụng cho nên cũng nhất định hắn không phải là một phụ thân tốt.

Hàn Như Liệt đứng bên cạnh nghe những lời thật tình của Thẩm Kinh Ngạo trong lòng tăng thêm vài phần kính nể đối với hắn. Đối một gia tộc như Mộc gia diệt tộc đối với hắn cũng chẳng phải chuyện lớn lao gì, chỉ là Nga Hoàng muốn tự mình ra tay muốn hắn đứng một bên quan sát nếu có chuyện gì xảy ra hắn ra tay cũng không tính là muộn.

" Cảm ơn ý tốt của Thẩm gia chủ, thế nhưng tâm nguyện của Thẩm sư phụ Nga Hoàng nhất định sẽ làm được." 














Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro