C2. Nhập học.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con đường ngắm hoa Anh Đào.
Thạch Tưởng Giới.
C2. Nhập học.

Đó là một ngày cuối tháng Mười Một, tôi rời nhà bằng chuyến xe sớm nhất. Đó là lần đầu tiên tôi phải rời nhà sớm và vội vàng như vậy. Hôm đó trời khá lạnh, cái lạnh biến hoá trong tư duy của tôi một cách linh hoạt. Để từ đó, tôi biết cách làm cho những dòng chữ thêm lạnh lẽo. Không còn đơn thuần là cảm nhận cái lạnh từ làn da, mà là để cho đôi mắt đông cứng lại qua thị lực. Không gian nhiệt tương phản qua một lớp kính ô tô, cảm giác lạnh truyền đến từ kinh nghiệm.

Cũng vậy, giây phút đó, điều khiến tôi hoang mang về những ngày kế tiếp chính là kinh nghiệm. Rằng tôi không có kinh nghiệm, rằng tôi sẽ phải bắt đầu như thế nào ở một môi trường mới? Nhưng tôi cũng biết, kinh nghiệm càng dễ làm cho tôi dao động.

Là để nhớ khi bắt đầu, ta đã bắt gặp những khó khăn, ta có từng sợ hãi? Ta bước đi có vững trãi, dễ dàng?

Tôi vẫn nhớ hai câu thơ chị tôi viết.

"Cổng trường rộng mở vui mừng ta bước tới,
Ngày tựu trường vui như ngày hội."

Mà tôi chỉ thấy những gương mặt phờ phạc vì thiếu ngủ, những đôi mắt thất thần cùng với những đống hành lý ngổn ngang. Tựu trường hay nhập học cũng thế thôi, còn tuổi nào cho những dòng thơ cũ? Vị thế từ đây chuyển biến như bước từ giấc mơ sang hiện thực.

Một cánh cổng xa lạ, một khuôn viên xa lạ, một nếp sống mới với những con người xa lạ. Tôi là tôi và những người còn lại. Tôi ít nói và đứng tách biệt so với mọi người. Tôi không thích đùa mà thích nói những câu khiến người ta tránh xa tôi. Kì lạ là người ta lại muốn nói chuyện với tôi, nhưng tôi chẳng muốn nghe, đôi mắt tôi cứ nhìn về một hướng khác xa xăm. Có những người bị tôi hấp dẫn, họ đi theo tôi, nói chuyện với tôi và họ dần tránh xa tôi. Tôi không sợ cô đơn mà tôi thích cô đơn. Và rồi tôi cô đơn.

Cảm giác đó thật tốt mà cũng thật tệ. Không lâu sau, người ta bắt đầu công kích tôi, dèm pha tôi, hạ thấp tôi. Tôi đơn độc đứng trong những hờn oán cười nhạt nhoà. Tôi khi đó hãy còn chơi vơi với những quyết định của mình. Tôi cần sự yên tĩnh nhưng chẳng thể nào có. Càng im lặng người ta càng muốn tôi nói, người ta công kích thật nhiều để tôi phản biện lại. Nhưng khi tôi phản biện..., người ta khóc. Vì tôi không như họ, tôi của ngày đó luôn sẵn sàng đi vào những gì khiến cho người ta đau lòng. Không hay là tôi luôn thành công. Thời điểm ấy, tôi thực sự coi ngôn ngữ là một thứ vũ khí. Dẫu biết chẳng hay ho gì, nhưng tôi không thể nào phủ nhận được sự thật, dù hiện tại nó khiến tôi đau lòng.

Mùa đông! Mùa để cảm nhận những bản tình ca nhẹ nhàng, bản tình ca không hình đối lập với cảnh vật. Một cái tôi riêng chất chứa những cảm nhận dịu dàng, mãnh liệt. Một cái tôi muốn tiến tới không ngừng, muốn cảm nhận vô bờ và hằng mong đổi mới từng ngày.

Sẽ chẳng có lời khuyên nào cho ai, chẳng có điều gì rõ ràng. Tôi ngày ấy bắt đầu bằng một sự khó chịu như vậy. Khó chịu đến mức tôi cũng chẳng thể nào chấp nhận được chính mình. Nhưng nó đã xảy ra. Tôi ghét gian dối và thấy thoải mái khi mình đã viết như vậy. Nếu tôi có thể từ đó mà đứng vững đến hiện tại, chẳng lẽ các bạn còn không thể làm được tốt hơn tôi? Chẳng còn điều gì tệ hơn thế cho một khởi đầu.

Tôi không muốn nói về những chi tiết nhỏ, rằng tôi ăn ở ra sao và sống thế nào. Bởi hơn hết, lý tưởng và định hướng mới là thứ xuyên suốt cả quá trình. Tôi đã không lên kế hoạch cho mình để có thể quyết tâm. Niềm tin của tôi lung lay trong khi cái tôi của tôi quá lớn.

Đã có nhiều người nói với tôi rằng con đường tôi đi quá bằng phẳng. Tôi không phủ nhận vì lời tôi nói không đáng tin. Hơn ai hết, chỉ có tôi mới hiểu bản thân tôi đã trải qua những gì. Ai cũng có quyền xét đoán nhưng hãy nói khi cho rằng bản thân đã xem xét đầy đủ để phán đoán.

Lời cuối cho những tâm hồn rộng lớn dễ rung cảm.

Đừng cố tìm nhau trong một mẩu nhật ký thơm màu mực, đừng cố tìm nhau trong những lúc giận hờn. Bởi tâm hồn thì đa dạng mà cái tôi thì phong phú. Cũng như ta bước vào gia đình bằng tình yêu, bước vào tình bạn bằng sự chân thật và bước vào tình yêu bằng sự chân thành. Bạn là gì với tôi để tôi cho bạn thấy những gì tôi có? Hay như tôi sống không phải là để chứng minh cho những điều bạn muốn thấy. Bạn sẽ thấy tôi trong chính lòng bạn, hoặc như chẳng thấy. Mà tôi vẫn cứ đầy đủ sắc màu, bạn cũng thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro