chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó không gặp lại cô lần nào nữa, một phần để cô an lòng ra đi, một phần để lòng mình lắng xuống. Những ngày sau đó nó trở nên trầm tư hơn, thỉnh thoảng nó gọi điện cho chi Tư để hỏi tin tức về cô, nó biết tháng sau cô đi.
Chiều thứ bảy, nó lang thang trên đường, chưa muốn về nhà nó chạy lòng vòng qua các con phố. Nó ngồi một mình ở quán cốc ven đường ngắm người qua lại, nó nhìn thấy Duy Hùng đang chở một cô gái, họ thật là vui vẻ. Nó nghĩ thầm: "Cuối cùng rồi ai cũng tìm cho mình một bến đỗ chỉ có nó là cô đơn."
Nó về nhưng chưa muốn vào nhà, lặng lẽ ngồi trước hiên, lòng trống rỗng chẳng có cảm xúc gì. Mẹ Lan tình cờ đi ra thấy nó, bà cũng lặng lẽ ngồi bên cạnh, mất một lúc sau nó mới nhận thấy gọi nhỏ: Mẹ.
- Lại có chuyện gì sao?
Nó giọng buồn buồn không còn nước mắt: Cô ấy bỏ con đi rồi.
Mẹ Lan ngạc nhiên: Sao vậy? Chuyện là sao? Đang yên đang lành mà.
Nó kể hết chuyện cho bà nghe. Bà thở dài:
- Cũng không trách cô ấy được, hoàn cảnh thật đáng thương.
- Con thật bất tài mà nếu con là đàn ông con có thể cưới cô ấy rồi giành quyền nuôi con, sống hạnh phúc bên cô ấy, đằng này... con không thể bảo vệ được cô ấy. Con thật vô dụng!
Chưa bao giờ nó thấy lời ba nó đúng như vậy: Con gái thì làm được gì?
Mẹ Lan nhỏ nhẹ nói: Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Tùy việc, tùy hoàn cảnh mà giải quyết. Cuộc đời không có chữ Nếu con à. Không thể so sánh đàn ông với phụ nữ được. Nhà mình bao năm nay có đàn ông đâu mà chúng ta vẫn sống hạnh phúc đó.
Nó mím chặt môi, giọng đầy cương quyết:
- Con sẽ chờ, chờ đến khi cô ấy quay về, bao lâu con cũng đợi được!
Nhìn nó bà hiểu rằng: Nó nói được là làm đươc!
Hôm sau bà hẹn gặp cô, bà muốn chắc rằng con gái bà không chờ đợi uổng phí.
- Con xin lỗi bác, con đã làm cho em ấy khổ. Cô nhìn bà nói
- Bác biết rồi, cũng không phải lỗi của con, bác chỉ muốn biết con đối với nó có thật lòng không?
- Dạ con yêu em ấy nhiều lắm. Nước mắt cô sắp rơi.
- Con có chắc là sẽ quay về với nó không?
- Con sẽ cố gắng giải quyết việc riêng rồi về sớm nhất.
Cô ngập ngừng: Con không muốn ràng buộc em ấy, em ấy còn trẻ, không cần phí thời gian vì con, con không xứng đáng với tình yêu của em ấy. Dù thế nào đi nữa con cũng muốn em ấy được hạnh phúc. Cô khóc nước mắt chảy dài trên má.
Bà Lan lắc đầu thở dài nhìn cô rồi nói:
- Đừng quá đau long, thời gian sẽ trả lời. Để xem hai đứa có duyên phận không đã.
Dù đó là lời hứa nhưng ít nhất nó cũng làm cho bà được an lòng, mặc dù đâu phải việc gì cũng cứ muốn là được.
Nó được thăng chức lên làm trưởng phòng, gia đình bạn bè đồng nghiệp đều chúc mừng nó, miệng thì cười mà lòng nó chẳng vui. Ông bà mình nói quá đúng: Đen tình thì đỏ bạc!
Tối về tin nhắn của cô đến: Chúc mừng em, trưởng phòng của tôi!
Lại ngắn gọn, xúc tích. Nó cầm con khỉ kêu lên: Cô ơi là cô, làm sao em quên cô được đây!
Mấy tuần sau nó nhận tin nhắn của cô: Lúc nào rảnh em ghé qua nhà mình nhe.
"Là nhà mình sao! Ừa, ở đó đã từng là nhà mình, giờ cô đi rồi em biết làm sao đây". Nó thầm kêu lên trong lòng.
Mấy hôm sau nó ghé nhà cô, cảnh vẫn vậy chỉ có người thì không thấy nữa, nó chua xót.
Chị Tư mừng rỡ ra mở cửa cho nó nói: Tui chờ cô mấy bữa nay, sao cô không ghé.
Đợi nó ngồi xuống, chị đưa cho nó một phong bì khá to và một hộp quà nhỏ nói: Cô Hà gửi cho cô.
Nó mở phong thư có giấy tờ nhà và một lá thư:
Là tôi đây.
Đó là quà tôi tặng em vì em rất ngoan và rất giỏi.
Căn nhà này chứa rất nhiều kỉ niệm đẹp của tôi và em. Đó là những tháng ngày hạnh phúc nhất của tôi, tôi không muốn mất nó, em hãy giữ dùm tôi.
Tôi mãi yêu em.
Lại ngắn gọn, xúc tích, đúng như con người cô nhưng làm nó quá đau lòng. Nó khóc nất lên: Cô ấy đi thật rồi, cô ấy bỏ tôi thật rồi chị ơi.
Chị Tư vỗ vỗ lưng nó an ủi: Rồi cô ấy sẽ về thôi, cô đừng quá buồn.
Đợi cơn xúc động của nó qua đi, chị Tư hỏi: Giờ cô tính sao?
- Chị cứ ở đây đi. Mọi chi phí để tôi lo. Chị chăm sóc nhà cửa dùm tôi.
- Chuyện tiền bạc cô đừng lo, cô Hà lo hết rồi. Cô ấy dặn tôi chăm sóc cho cô. Hay buổi chiều cô ghé về tôi nấu cơm cho cô.
- Chị không cần phải lo cho tôi. Chị lo nhà cửa dùm tôi thôi. Lúc nào buồn chị cứ đi chơi hay về quê vài bữa, chị cũng đừng bỏ tôi đi là được.
Chị Tư nghĩ: Cô trò nhà này hay thiệt (chị vẫn nghĩ họ là cô trò của nhau). Cô đã dễ rồi trò còn dễ hơn, chị chỉ là người làm thôi mà họ đối xử rất tốt như người thân trong nhà. Chị quý cô rồi thương luôn cả nó, chị thấy hai người thật là tội nghiệp.
Chị nói: Dạ, tôi đâu dám cô.
Rồi chị đứng lên nói: Cô cần gì cứ gọi tôi.
Nó mang đồ vào phòng. Mở hộp quà ra xem là một sơi dây chuyền mặt hình trái tim có khắt hai chữ cái là tên của nó và cô. Nếu bình thường nó sẽ la lên là "Sao mà sến quá không biết!". Còn giờ nó chỉ thở dài không biết khi nào nó và cô mới được gắn bó nhau như mặt dây chuyền này.
Về đến nhà người nó rũ xuống như tàu lá. Thời gian qua, nó đã cố gồng mình hết cỡ, bây giờ không còn sức nữa nó ngã quỵ xuống chân cầu thang. Hai mẹ nó hốt hoảng đưa nó vào bệnh viện. Nó sốt li bì. Bác sĩ nói nó bị suy nhược, vì tinh thần căng thẳng quá, hay nói ngắn gọn là bị stress nặng, tạm thời cứ để nó nghỉ ngơi. Trong cơn mê nó cứ gọi tên cô. Mẹ nó nghi ngờ hỏi mẹ Lan. Biết không dấu được bà kể hết mọi chuyên.
Mẹ nó la lên:
- Sao cái nhà này chuyện gì em cũng là người biết sau cùng vây? Nếu biết trước em đã không cho nó yêu cô ta thì đâu đến nỗi nó phải thế này. Con ơi là con, sao phải khổ vậy.
- Em vậy nên nó sợ mới không dám nói. Mà em cấm có được không?
Mẹ nó đau xót nhìn con gái mình. Bà sinh nó ra, một mình nuôi nấng dạy dỗ, càng lớn nó càng xinh đẹp tài giỏi bà vui mừng hãnh diện. Biết tính nó thích tự lập, công việc, tình yêu cũng là do nó tự chọn, bà rất ít khi can thiệp vào cuộc sống riêng của nó. Làm mẹ ai chẳng mong con mình được hanh phúc. Cứ tưởng con gái bà sau này sẽ được chồng thương yêu chiều chuộng chứ ai ngờ rằng nó phải lụy vì tình như thế này.
Bà thở dài hỏi mẹ Lan: Cô ấy là người như thế nào? Liệu con bé sau này có hy vọng gì không?
- Cô ấy là người tốt, nhưng hoàn cảnh như vậy thật đáng thương còn tương lai như thế nào không nói trước được.
Bà biết tính con bà, nó sẽ không từ bỏ mối tình này, nó sẽ chờ đợi. Bà đành phải chấp nhận và mong rằng ngày nào đó cô ấy quay về.

Những đau buồn của nó hình như đã theo trận bệnh vừa rồi biến mất. Nó trở lại như xưa: Vui vẻ, yêu đời. Thực ra có đau thương bi lụy hoài cũng chẳng giải quýêt được gì, nó chôn chặt nỗi đau ở một góc tim rồi bắt đầu cuộc sống mới. Hai bà mẹ thấy nó vậy lại vừa mừng vừa lo. Nhìn nó nói cười mà ánh mắt vẫn buồn rười rượi, bà thấy đau lòng. Thà nó cứ buồn như trứơc đây có lẽ dễ chịu hơn bây giờ. Ở nhà mặc nhiên không ai nhắc gì đến chuyện chồng con hay bạn trai, bạn gái gì hết.
Bé Mi được học bổng đi du học ở Singapore. Cả nhà lại rối lên lần nữa.
Mẹ nó: Thôi đừng đi con. Con gái một mình ở nơi xa lạ sao mẹ yên tâm đươc.
Nó: Học ở đâu cũng được, có làm ông to bà lớn gì đâu mà phải đi nước ngoài cho mệt vậy?
Bé Mi: Cả nước chỉ có 5 xuất thôi. Con giỏi lắm mới được đó, cho con đi đi.
Mẹ Lan: Uh, con gái mẹ giỏi lắm, để từ từ rồi mẹ tính.
Mẹ Lan nói với mẹ nó: Chị có nhà một người quen bên đó, để chị liên lạc xem sao, dù sao có người quen cũng đỡ lo hơn.
Bé Mi chính thức thành du học sinh bên đó. Từ đó trong danh sách tour du lịch của hai mẹ nó thì nước Sing luôn đứng đầu.
Một hôm, từ công ty đi ra nó chạm mặt một người, người mà đã bỏ rơi mẹ con nó. Từ ngày bỏ đi, ông ta chưa một lần quay lại thăm xem mẹ con nó sống chết như thế nào. Tuy lúc đó nó mới 10 tuổi nhưng hình bóng ông ta luôn lảng vảng trong tâm trí nó. Ông ta vẫn không thay đổi gì mấy chỉ là nếp nhăn nhiều hơn và tóc đã bạc. Đó là ba nó!
Ông ta làm ở công ty cung ứng vật tư xây dựng. Trước kia thuộc sự quản lý của nhà nước. Sau này nó chuyển đổi thành công ty tư nhân, những người "ngồi mát ăn bát vàng" như ông ta phải ra bên ngoài tự tìm hợp đồng mang về. Ở cái tuổi xế chiều ông ta cũng bò lên được cái chức trưởng phòng, nhưng cũng không dễ dàng gì để giữ được nó.
Từ ngày bỏ mẹ con nó, ông cũng có vợ khác và một đứa con trai như ông ta ao ước. Nhưng những tính toán của ông đã không thành, cả cha và mẹ ông ta đều mắc bệnh hiểm nghèo, bao nhiêu tiền của để dành đội nón ra đi. Cả cái nhà từ đường to đùng mà ông nghĩ khi mình có con trai sẽ được thừa kế, không ngờ người anh con ông bác ở đâu xuất hiện và hiển nhiên được thừa hưởng, ông ta trắng tay. Vợ ông ta mở một cửa hàng nhỏ bán tạp hóa ở nhà, cuộc sống gia đình mới của ông ta tương đối tốt, nhưng so với nhà nó thì thua xa.
Ông ta đối diện với nó có chút ngỡ ngàng. Tất nhiên là ông ta nhận ra nó vì cách đây vài năm, ông ta hẹn khách ở một nhà hàng sang trọng để thuyết phục bên đó nhượng lại cho ông ta gói thầu. Cuộc sống của ông ta không khó khăn, nhưng để vào ăn uống ở những nơi như thế này ông rất ít khi dám đến, chỉ khi phải tiếp những vị khách quan trọng ông mới dám mời, vì giá cả cho một bữa ăn ở đây ít nhất cũng bay hết cả một tháng tiền thưởng của ông ta.
Hôm đó ông đang ngồi chờ khách thì thấy gia đình 4 người nhà nó đến. Mẹ nó vẫn trẻ đẹp như xưa, người phụ nữ bên cạnh mẹ nó thì sang trọng, chị em nó giờ đã khôn lớn trở thành những tiểu thư xinh đẹp. Cái cánh họ thể hiện là những người giàu có, họ ăn uống giống như đây là nơi họ thường xuyên lui tới. Ông nhìn họ mà cảm thấy xấu hổ, bao năm qua không có ông, họ đã hơn hẳn ông về đẳng cấp.
Sau lần đó, hình ảnh hạnh phúc của mẹ con nó luôn xuất hiện trong đầu ông đặc biệt là hai đứa con gái mà ông bỏ rơi.
Nó và ông nhìn nhau cũng khá lâu, trong long nó dâng lên cảm xúc rất khó tả, không biết đó là tức giận, thù hận hay gì nữa. Ông ta hỏi: Con là Minh Anh phải không?
- Dạ
- Con có nhận ra ta không?
- Dạ có.
- Con làm ở đây à?
- Dạ.
Rồi không biết nói gì thêm cả hai im lặng. Nó cũng không muốn kéo dài cuộc gặp gỡ này nên nói: "Thôi tôi về". Rồi bỏ đi tâm trạng nó rối bời.
Hôm sau nó vừa ra khỏi cổng công ty lại gặp ông ta, ông ta cố tình chờ nó.
- Ta muốn gặp con có chút việc.
- Dạ.
- Mình kiếm chỗ nào ngồi nói chuyện đi.
- Không cần đâu, ông nói luôn đi.
- Ta muốn nhờ con một việc, ở đây nói không tiện.
"Ông mà cũng có lúc nhờ đến tôi, đứa con gái này sao" nó nghĩ trong đầu.
- Tôi không giúp gì được ông đâu. Nó định bỏ đi. Nhưng câu nói ngày xưa của ông ta lại hiện về, nó dừng lại. Nó chỉ một quán nước nhỏ bên cạnh cổng công ty nói:
- Vào kia nói chuyện.
Khi cả hai đã ổn định ông ta ấp úng một hồi rồi nói:
- Con làm ở công ty này chắc cũng quen biết nhiều người.
- Dạ.
- Công ty của ta có đấu thầu một số vật tư cho công ty này, ta dò hỏi rồi sợ không thành công. Con có thể giúp ta trúng thầu được không?
" Thì ra là vậy, rút cuộc ông ta cũng chỉ nghĩ đến bản thân mình." Nó nghĩ rồi cười mỉa mai.
- Tôi cũng chỉ là một đứa con gái thì làm sao mà giúp được ông?
- Con cố giúp ta, đây là một hợp đồng quan trọng, ta còn vài năm nữa nghỉ hưu rồi, nếu lần này thất bại chắc cái chức trưởng phòng của ta cũng khó giữ.
- Tôi sẽ giúp với điều kiện:
- Đây là công ty nước ngoài không có chuyện quen biết hay hối lộ, chủ yếu là giá cả và chất lượng sản phẩm bên ông tốt.
- Đây là lần đầu cũng là lần cuối, tôi không muốn ông có liên quan gì đến gia đình tôi nữa.
- Nếu không thành ông cũng đừng trách tôi, còn nếu được thì cũng không cần ông cảm ơn, coi như đây là tôi trả ơn công sinh thành.
Ông ta mừng rối rít cảm ơn nó.
Nó đứng dậy chào ông ta định đi thì ông ta mới nói nhỏ: Mẹ và em con...
Nó cắt ngang, họ vẫn sống tốt, không cần ông quan tâm.
Trên đừơng đi nó thật sự tức giận, đây là người mà nó từng gọi là cha sao? Sau hơn 10 năm rũ bỏ mẹ con nó giờ gặp lại, việc đầu tiên nghĩ đến cũng vì quyền lợi của bản thân mình, không một chút có thành ý. Nếu ông ta tỏ ra một chút ăn năn nó đã đối xử khác. Ông ta đúng là bạc tình bạc nghĩa mà. Nói giúp ông ta thì dễ nhưng giúp để trúng thầu thì hơi khó, nhưng nó sẽ cố gắng cho được để ông ta bỏ cái quan niệm "Trọng nam khinh nữ" của mình đi.
Bước vào nhà nó thấy hai mẹ nó đang nấu cơm. Mẹ nó đang đút cho mẹ Lan thử một muỗng canh, mẹ Lan gật gật đầu nói:" vừa rồi". Rồi bà vén mấy cọng tóc lòa xòa trước trán mẹ nó. Hình ảnh trước mắt thật là bình yên, hạnh phúc.
Nó nghĩ đến ba nó, người đàn ông sức dài vai rộng, lại rũ bỏ tránh nhiệm của mình cho người phụ nữ khác chân yếu tay mền gánh vác, trong lòng nó thật khó chịu. Nhưng cũng nhờ ông ta mà mẹ con nó mới gặp được mẹ Lan, có được một cuộc sống hạnh phúc như bây giờ, lòng nó chùng xuống. Cảm xúc dâng lên, nó thấy thương hai mẹ nó quá nên chạy lại ôm lấy mẹ Lan thì thầm: Con cảm ơn mẹ.
Cả hai bà mẹ đều ngạc nhiên nhìn nhau khó hiểu, mẹ nó hỏi: Có chuyện gì vậy con?
Bà thấy hình ảnh này quen quen nên nhìn mẹ Lan hỏi: Nó lại gây chuyện gì bên ngoài nữa khải không? Bà nói vậy vì chị em nó mỗi khi gây chuyện bên ngoài đều về nịnh nọt mẹ Lan để giải quyết, còn bà thì không bao giờ giúp, bà hay nói: "Tự làm tự chịu mẹ không can thiệp"
Mẹ Lan vuốt tóc nó nói: Được rồi, được rồi.
Mẹ nó lại nói: Hay là đi ngoài đường có cái gì rơi trúng đầu hả con?
Nó bỏ mẹ Lan ra, qua ôm lấy mẹ nó nói thì thầm: Con yêu mẹ lắm!
Bà cảm nhận được thành ý trong cái ôm của nó bà nói: Mẹ biết rồi, thôi lên thay đồ rồi xuống ăn cơm con.
Nó bước lên cầu thang, hình ảnh người cha ẩn hiện trong tâm trí nó hơn 10 năm qua bị nó bấm nút delete xóa sạch.
Mẹ nó nhìn nó thở dài nói: Cái người kia còn chưa về thì mình còn khổ theo nó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#girlxgirl